[HỆ THỐNG XUYÊN THƯ] SAU KHI XUYÊN QUA NAM CHÍNH MỖI NGÀY ĐỀU MƠ ƯỚC TÔI


Thu Trì nhìn đồng hồ treo trong phòng, đã hơn một giò trưa rồi, Cố Triều vẫn chưa quay lại.
Lúc nghe điện thoại, chỉ trong một khoảng khắc nét mặt Cố Triều đã thay đổi, Thu Trì chắc chắn mình đã không nhìn nhầm.
Biểu cảm như muốn giết người luôn vậy.
Không những thế số lượng vệ sĩ từ một đã tăng thành mười người luôn rồi.

Vừa mới mở cửa ra liền hết hồn luôn.
Cả hành lang trống trải mà hai bên hành lang đều mỗi bên năm người đàn ông cao lực lưỡng, áo đen kính râm vẻ mặt đằng đằng sát khí thì ai mà chả sợ cho được.
Lúc đó cậu cảm thấy bản thân cứ như bị Deja Vu ấy.
Cố Triều chừng nào mới về nhỉ, cậu mong là hắn không làm mấy việc nguy hiểm.
Mấy cái đấu đá gì gì đó, cậu dốt lắm, cũng dở tệ, cậu chỉ muốn sống yên ổn cho đến lúc già đi mà thôi.
Thu Trì nhìn sách tiếng Pháp nâng cao rồi thở dài một hơi, không thể tập trung nổi.
"Tiểu Trì ơi, mình vào nhé."
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gọi của Lâm Đặng.
Thu Trì khẽ giật mình, lúc cậu ngẩn đầu nhìn sang thì Lâm Đặng đã mở cửa đi vào, vẻ mặt cô không được tốt lắm, nhưng so với sắc mặt lúc sáng thì tốt hơn rất nhiều.
Lâm Đặng bước nhanh đên chỗ Thu Trì, lúc này cô mới hoảng hốt nói: "Mẹ ơi, đột nhiên xuất quá trời người luôn, lại còn làm vẻ mặt như xã hội đen ấy, dọa tớ sợ chết khiếp, tưởng mình lên nhầm tầng rồi chứ!"
Thu Trì nhìn cô với ánh mắt đồng cảm, đừng nói Lâm Đặng, cậu ở bên Cố Triều lâu vậy rồi còn bị dọa cho sợ hết hồn.
Dù vậy Thu Trì vẫn an ủi cô: "Nhìn vậy thôi chứ họ tốt lắm."
Vẻ mặt Lâm Đặng còn chưa hết bàng hoàng, Thu Trì nói: "Cậu thế nào rồi? Đỡ hơn chưa?"
"À." Lâm Đặng lập tức gật đầu: "Truyền nước muối xong thì cơn sốt cũng giảm đi nhiều rồi, bác sĩ nói bây giờ mình có thể về nhà rồi."
Thu Trì nghe vậy thì mừng rỡ: "Vậy là tốt rồi."
"Xin lỗi nhé." Lâm Đặng cười ngượng, vẻ mặt hối lỗi nói: "Mình đến để tạ lỗi với cậu, vậy mà còn khiêng cậu lo lắng thêm.


Cậu đã vì mình mà gặp tai nạn, bây giờ lại còn làm phiền đến cậu và mọi người."
"Không sao đâu." Thu Trì nói: "Chuyện xảy ra hôm qua là chuyện không ai muốn, cũng khó tránh.

Mình không trách cậu cho nên cậu đừng để gánh nặng trong lòng."
Đôi mắt cô rơm rớm nước mắt, cô đưa tay vội lau đi: "Cậu thật tốt." Sau đó cô hầm hực nói: "Cố Triều, tên khốn đó sao có thể may mắn như vậy chứ."
Thu Trì nghe Lâm Đặng mắng Cố Triều riết thành quen, không còn bị sốc như lúc đầu nữa, nói: "Không phải đâu, người may mắn phải là mình." Có thể xuyên đến thế giới này chính là điều may mắn nhất mà cậu từng có.
Lâm Đặng nói: "Nếu hắn làm cậu khóc thì cứ tìm mình, mình giúp cậu đánh hắn."
Thu Trì cười nói: "Cảm ơn."
"Cậu đang học bài sao?" Lâm Đặng nhìn cuốn sách tiếng Pháp được đặt cách đó không xa, "Cậu đừng cố sức nhé."
"Ừ." Thu Trì đáp.
Lâm Đặng lại nói: "Mình trên lớp sẽ cố gắng viết bài đầy đủ giúp cho cậu."
"Cảm..."
"Cậu Thu."
Thu Trì còn chưa dứt lời thì một giọng nói cắt ngang.
Hai người đồng loạt nhìn ra cửa, người bên ngoài lại nói vọng vào: "Cậu Thu, có người đến thăm cậu."
Thu Trì nghiêng đầu, xem ra là người cậu không quen, người quen của Cố Triều cũng không phải, nếu không thì đã trực tiếp đi vào đây rồi.
"Để mình ra mở cửa cho." Lâm Đặng nói.
Đứng bên ngoài là một người đàn ông thanh cao lớn, eo thon chân dài, gương mặt thanh tú nhưng vẫn không mất đi vẻ nam tính, trên tay người đàn ông còn cầm một giỏ hoa Hướng Dương.
"Tiểu Lâm?"
Người đàn ông không ai khác chính là Ngạn Từ Dương: "Sao em lại ở đây?"
Lâm Đặng vừa nhìn thấy anh lập tức tỏ vẻ sửng sốt.


nói: "Cái này tôi phải hỏi anh mới đúng?"
Ngạn Từ Dương vẻ mặt không giấu nội sự vui sướng, cười nói: "Gặp nhau rồi thì tối nay chúng ta cùng đi ăn một bữa nhé, được không?"
Lâm Đặng nhíu mày, gắt gỏng nói: "Ai muốn đi ăn chung với anh! Thích thì tự đi ăn một mình ấy!"
Thu Trì ở phía sau hiếu kỳ nhìn về phía cửa, Lâm Đặng đang cãi nhau với ai đó, ở góc nhìn của cậu, đối phương đã bị cánh cửa che khuất cho nên cậu không thể nhìn thấy gương mặt của đối phương.
"Xin hãy giữ im lặng." Một vệ sĩ nào đó lên tiếng, "Nếu còn làm ồn, tôi sẽ buộc hai người ra ngoài."
Thu Trì thấy có chuyện có vẻ không ổn lập tức đứng lên, đi đến vỗ vai Lâm Đặng nói: "Tiểu Lâm, sao vậy? Sao cậu lại tức giận, là ai đến?"
Vừa nói Thu Trì đồng thời đưa mắt nhìn ra bên ngoài, ngay giây sau đó cậu liền sửng sốt, biểu cảm kinh ngạc không thể che giấu.
Ngạn Từ Dương cũng tỏ vẻ kinh ngạc, hôm qua Thu Trì cả gương mặt đều là máu cho nên anh không thấy rõ mặt, bây giờ sau khi nhìn thấy rõ thì không giấu nổi sự ngạc nhiên: "Thật kỳ diệu."
Đúng, thật kỳ diệu.

Nếu cậu không có ký ức của nguyên chủ, cậu có thể đã nghĩ rằng mình còn có một người anh em thất lạc.
Cậu chắc chắn là mẹ Thu vừa sinh cậu ra đã qua đời rồi, Thu Thành cũng không tái giá, cậu chắc trăm phần trăm mình là con một, cho nên không thể nào có anh em được.
"Tiểu Trì, cậu không cần quan tâm đến anh ta đâu." Lâm Đặng nói.
Thu Trì bị sự kinh ngạc này làm cho thất thần một hồi lâu, hoàn toàn không nghe được Lâm Đặng vừa nói cái gì.
"Xin hỏi, anh là ai?" Thu Trì sau khi hồi thần lại lập tức hỏi đối phương.
Người giống người trên thế giới này không phải không có, nhưng cậu vạn ngàn lần không nghĩ mình sẽ rơi vào trường hợp này.
"Phải rồi, quên không tự giới thiệu, thật thất lễ." Ngạn Từ Dương đưa tay ra, nói: "Tôi là Ngạn Từ Dương, là giám đốc điều hành HOO, tôi cũng là người đã mang cậu đến đây."
HOO.

Thu Trì biết công ty này, cậu biết bởi vì đây là công ty phát triển về thiết kế vô cùng đa dạng, từ thiết kế đồ họa, hoạt động quảng cáo, thiết kế nội thất...v...v.


Thu Trì cũng đã từng suy nghĩ, nếu như con đường họa sĩ không thành công, thì có thể xin vào làm việc ở đây, tuy không thể cầm cọ nhưng công việc vẫn liên quan đến Mỹ Thuật.
Trên cái con đường họa sĩ này, thành công có thể đếm trên đầu ngón tay, thật bại thì giống như cỏ mọc trên đồng.

Không phải vì yêu thích của cậu không đủ lớn, mà là vì cậu dù yêu đến đâu cũng cần phải có tiền để duy trì cái yêu thích này.
Không phải ai cũng có thể thỏa sức thực hiện ước mơ của mình mà không phải nghĩ đến cuộc sống trước mắt.

Thu Trì biết mình chính là thuộc trường hợp như vậy, cho nên trong cuộc sống cậu đã phải cố gắng rất nhiều.
Dù Cố Triều giàu có nhưng như vậy không có nghĩa là cậu sẽ lệ thuộc vào hắn về việc tiền bạc, cậu vẫn luôn muốn tự mình bước đi hơn.

Hiện tại cậu phải tập trung vào học, cho nên không thể tự lập được, nhưng sau khi tốt nghiệp cậu có thể tự mình bước đi, kiếm tiền trả lại toàn bộ học phí mà Cố Triều đã âm thầm đóng cho mình.
Cố Triều quá hoàn hảo, cậu dĩ nhiên phải cố gắng phải nổ lực để trở thành một người xứng đáng với hắn.
Nhưng điều cậu khiến cậu ngạc nhiên trước mắt là, người đàn ông có khuôn mặt giống cậu kia chính là người đã cứu cậu.
Sao có thể trùng hợp như vậy được.
"Là anh sao?" Thu Trì bắt tay với anh nói: "Chỗ này không thích hợp nói chuyện, mời anh vào."
Đi theo sau là một trong số vệ sĩ, Thu Trì thấy thế lập tức cản lại nói: "À ừm cảm ơn anh, anh không cần theo tôi đâu ạ."
Gương mặt vệ sĩ không tỏ ra bất kỳ phản ứng nào, nói: "Ông chủ đã dặn, trừ Cô Lâm là bạn cậu ra thì dù cho ai có đến thăm thì một người trong chúng tôi phải theo vào.

Chúng tôi chỉ nghe theo lệnh, cậu Thu đừng làm khó chúng tôi."
Đây là lệnh của Cố Triều, Thu Trì đoán Cố Triều sẽ rất tức giận nếu họ làm trái lệnh, cậu nhìn qua Ngạn Từ Dương hỏi: "Anh không phiền chứ?"
"Không đâu." Ngạn Từ Dương nói: "Cố tổng làm vậy là lo lắng cho cậu, tôi hiểu được, cũng không cảm thấy phiền hà gì đâu."
Thu Trì nghe vậy thì trong lòng thầm nói Ngạn Từ Dương đúng là tốt bụng, trong lòng rất có hảo cảm với anh.
"Tiểu Trì à." Lâm Đặng ở phía sau đột nhiên nói, Thu Trì quay lại nhìn cô, Lâm Đặng nói: "Mình về trước nhé, mình sẽ giúp cậu chép bài ở trên lớp, cậu cố gắng nghĩ ngơi thật tốt nha."
"Ừm." Thu Trì nói: "Để mình nhờ người đưa cậu về nhé."
Lâm Đặng nghe vậy lập tức xua tay, vội nói: "Không, không cần đâu, không cần phiền phức như vậy, mình đã khỏe lên nhiều rồi, mình có thể tự về nhà được."

Nói xong không chờ cho Thu Trì kịp phản ứng thì đã vội vã rời đi, trước khi ra ngoài còn không quên lườm Ngạn Từ Dương một cái.
Ngạn Từ Dương nói: "Tối anh sẽ đến đón em."
Anh còn chưa dứt lời thì Lâm Đặng đã chạy mất, vẻ mặt anh có chút tiếc nuối.
Thu Trì tò mò nhìn Ngạn Từ Dương, thầm nói trong nguyên tác chính hình như không xuất hiện người này, vậy tại sao lại quen biết được nữ chính?
Tò mò cũng chỉ tò mò mà thôi, Thu Trì sẽ không xen vào chuyện riêng tư của người khác.
"Mời anh ngồi." Thu Trì làm động tác mời Ngạn Từ Dương, sau đó rót cho anh một cốc nước: "Xin lỗi, hiện tại chỉ có nước lọc thôi."
"Không sao." Ngạn Từ Dương cười cười đáp, sau đó đưa giỏ hoa Hướng Dương cho cậu: "Tặng cậu, chúc cậu mau chóng bình phục."
"Cảm ơn." Thu Trì ngại ngùng nhận lấy, nói: "Cảm ơn anh vì lúc đó đã cứu tôi.

Anh là ân nhân của tôi, không cần khách sáo như vậy, là sau anh cứ việc đi tay không là được rồi."
Ngạn Từ Dương bật cười, đáp: "Việc này không liên quan đến khách sáo hay không, thăm bệnh thì không thể đi tay không được."
Thu Trì nhìn anh, cậu cảm thấy mình đang soi gương vậy, tuy không phải là cả gương mặt đều giống nhưng chỉ nhiêu đây thôi cũng đã đủ khiến người khác phải cảm thán rồi.
Ngạn Từ Dương giống như là phiên bản trưởng thành của Thu Trì vậy, trưởng thành và thuần thục hơn rất nhiều, không còn dáng vẻ ngây thơ non nớt, mà là vẻ đẹp của người đàn ông trưởng thành đã được huấn luyện và rèn giũa.
"Cố tổng không có ở đây sao?" Ngạn Từ Dương hỏi.
"À." Thu Trì mãi suy nghĩ cho nên khi anh đột ngột hỏi thì có hơi giật mình, nhưng rất nhanh liền đáp: "Anh Triều có việc cho nên ra ngoài rồi, tôi cũng không biết chừng nào anh ấy sẽ về."
"Vậy sao, tiếc thật." Ngạn Từ Dương nói vậy nhưng vẻ mặt lại không chút tiếc nuối nào.
Ngạn Từ Dương uống một ngụm nước, sau đó anh làm động tác chống tay lên đầu gối, nhìn cậu nói: "Từ lúc nãy tôi đã muốn hỏi cậu, họ của cậu có phải họ Ngạn không?"
Ngạn Từ Dương thắc mắc cũng là điều hiển nhiên, bởi vì chính cậu cũng rất thắc mắc.

Cậu lập tức lắc đầu nói: "Không phải, tôi họ Thu, tên Thu Trì."
"Vậy sao, không có quan hệ máu mủ lại có thể giống nhau đến như vậy, khiến tôi thật rất ngạc nhiên." Ngạn Từ Dương mỉm cười, nụ cười của anh rất có mị lực: "Chúng ta nhìn giống như anh em vậy."
Thu Trì gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi cũng rất kinh ngạc."
Vừa dứt lời Thu Trì lập tức khựng lại, trong đầu nảy lên một câu hỏi.
Phải rồi, mẹ của nguyên chủ tên là gì nhỉ?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi