[HỆ THỐNG XUYÊN THƯ] SAU KHI XUYÊN QUA NAM CHÍNH MỖI NGÀY ĐỀU MƠ ƯỚC TÔI


Sau khi cẩn thận soi xét, đảm bảo hoàn hảo hết tất cả mới quay sang hỏi ý kiến Cố Triều, "Anh thấy có đẹp không?"
"Rất đẹp." Cố Triều ôm lấy cậu từ đằng sau, "Tiểu Trì thật là giỏi."
"Đừng ôm." Thu Trì giật mình giãy ra, "Em còn đang cầm màu, dính vào anh bây giờ."
Cố Triều nghe vậy trái lại càng ôm chặt hơn, nói: "Vậy cứ để nó dính, bẩn thì mua cái khác."
Thu Trì: "..."
"Thật sự." Thu Trì cắn răng nói: "Có nhiều lúc em rất muốn đánh anh."
Chẳng hạn như hiện tại.
Cách nghĩ của tư sản, vô sản cậu đây thật sự càng nghĩ càng không thông nổi.
"Anh biết." Cố Triều không bất ngờ, "Nhưng anh càng biết là em không lỡ đánh anh."
Không, Thu Trì trong lòng phản bác, là tui đánh không lại anh!
Thu Trì không muốn phá vỡ ảo tưởng này của hắn, cậu nghiêng đầu nhìn sang, thấy gương mặt đẹp trai lai láng kia gần ngay trong gang tấc liền mím môi không nói nữa.
Được rồi, bây giờ thì không lỡ thật.
Hai người ôm ôm ngọt ngào trong phòng gần nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng bị phá ngang bởi một cú điện thoại.

Cố Triều không hài lòng buông Thu Trì ra, lùi ra sau hơn năm bước rồi nghe máy.
Thu Trì đứng bên cạnh không lên tiếng, ban đầu cậu muốn tránh đi, không muốn nghe hay biết gì việc làm ăn của hắn, nhung sau đó cậu phát hiện bản thân —— nghe không hiểu.
Thu Trì nghe được vài ba câu liền cảm thấy đầu đau nhức, từng tiếng nghe lọt vào này lại ra ngoài bằng tai kia, căng bản nghe không lọt được một chữ.

Mấy cái kinh doanh kinh tế này...Thu Trì chính là dốt đặc cán mai, dù học thế nào cũng không thể tiếp thu.
Chờ cho đến lúc Cố Triều cúp điện thoại, trên đầu Thu Trì đã đầy dấu chấm hỏi.
Cố Triều thật sự bị vẻ mặt ngơ ngác này của cậu chọc cho cười, thầm nói, tiểu bạch thỏ ngây thơ này từ trên trời rơi xuống hay sao mà lại đánh yêu như vậy.
Cuối cùng hắn đến gần đưa tay xoa đầu cậu hai cái: "Sao mà ngốc như thế? Cơ mà rất đáng yêu."
"Anh bảo ai ngốc?" Thu Trì có hơi xù lông lên.
Cố Triều ôm lấy eo hắn, co được giãn được, nói: "Là anh ngốc, Tiểu Trì thông minh nhất."
Anh đang dỗ con nít đó hả?
"Ngoan." Cố Triều hôn hắn một cái nói: "Anh đến công ty xử lý ít việc, chiều về dẫn anh đi ăn lẩu cá cay."
Cố Triều vừa hoạt động trong thế giới ngầm vừa làm giống như một doanh nhân tài chính bình thường, hắn nói ra ngoài xử lý ít việc, Thu Trì thật sự không phân biệt được là công việc nào.
Thu Trì hé môi, muốn nói hắn đừng đi làm mấy việc nguy hiểm nữa, nhớ lại viên đạn bắn trên bả vai hắn ngày trước, Thu Trì vừa sợ vừa lo lại vừa đau lòng cho hắn, nhưng mà lời đến bên môi lại không nói ra, cuối cùng chỉ nói: "Anh đi cẩn thận nhé."
"Ừ." Cố Triều gật đầu xong lại chu môi ra, Thu Trì nhìn hắn ba giây, nhịn không được hỏi: "Gì vậy?"
Cố Triều nói: "Không phải nên hôn tạm biệt một cái sao? Trên phim truyền hình, cặp vợ chồng nào cũng làm thế mà?"
Thu Trì bơ tay, "Anh còn xem phim truyền hình?"
Cố Triều không giấu diếm đáp: "Học hỏi kinh nghiệm."
Thu Trì nhanh chóng nghi ngờ, đừng nói mấy lời sến súa của hắn là học từ phim truyền hình ra đấy nhé? Mà so với cái đó, hắn càng muốn biết là ai đề xuất cho hắn coi mấy cái để học hỏi kinh nghiệm vậy?
Cậu mà biết nhất định sẽ đánh nát cái đầu heo của kẻ đó.
"Sau này đừng xem nữa, xem nhiều IQ sẽ giảm đó." Thu Trì vỗ vai hắn nói.


Không nghĩ thì thôi, vừa nghĩ đã thấy hãi hùng.
"Được." Ôm được người về rồi, hắn cũng không có ý định xem mấy bộ phim thiếu não đó nữa, cho nên không do dự đồng ý.
"Được rồi.

Anh đi làm đi." Thu Trì lại nói.
Cố Triều ôm cậu không buông, rất có xu thế muốn bỏ việc không đi làm nữa, một lần nữa nhắm mắt chu môi ra, "Đi mà, hôn miếng đi, bà xã."
Thu Trì bị một tiếng xưng hô làm cho loạn nhịp, hai bên tai đỏ lên, cuối cùng chỉ có thể nhón chân hôn hắn một cái, "Được rồi, hôn rồi đây."
Đạt được mục đích, Cố Triều lập tức thả người, dặn dò vài ba câu rồi mới đi.
Thu Trì ở lại trong phòng ngắm nhìn tác phẩm của mình thêm một lúc rồi cũng không có việc gì để làm nữa, đột nhiên nhớ đến Tiểu Thất liền thu dọn màu và cọ, rửa sạch tay rồi đi ra ngoài.
Nhà Cố Triều cực lớn, phòng cũng nhiều, Thu Trì không biết chính xác Tiểu Thất nằm ở phòng nào, đành phải bắt chuyện với một người giúp việc hỏi thử.
Nữ giúp việc nghe cậu hỏi xong chu đáo dẫn cậu đi luôn, đến trước cửa phòng, nữ giúp việc liền nói: "Là phòng này."
"Cảm ơn chị." Thu Trì cúi đầu lễ phép lên tiếng cảm ơn.
Nữ giúp việc nhìn qua còn rất trẻ, một tay che miệng cười tủm tỉm, nói: "Là bổn phận của tôi.

Tôi còn việc xin phép đi trước, phu nhân chơi vui vẻ."

Phu nhân? ? ?
Thu Trì thật sự bị cụm từ xưng hô này dọa cho sốc, chờ đến khi cậu bình tĩnh lại, muốn giải thích lại cái xưng hô này với nữ giúp việc một chút thì người đã chạy xa rồi.
Thu Trì bất lực thở dài, thầm nghĩ phải nói với Cố Triều vấn đề này, để cho tất cả mọi người cứ thấy cậu mà kêu một tiếng phu nhân thì cậu cảm thấy mình sẽ sống không thọ, dù thế nào thì cậu cũng là đàn ông, đàn ông mà lại kêu phu nhân làm chi? Cậu có nằm dưới cũng phải có tôn nghiêm chứ.
Thu Trì vặn tay nắm cửa đi vào phòng, trong phòng cực kỳ lộn xộn, dưới đất trải đầy đồ chơi lớn nhỏ, mà thủ phạm lại nằm ở trên giường ôm thỏ bông ngủ ngon lành, khóe miệng còn ch ảy nước miếng, vẻ mặt thỏa mãn cực điểm.
Xem ra chơi rất sung, còn đâu bộ dạng khóc lóc khiến người ta cảm thấy thảm thương hôm qua.
Thu Trì đóng cửa, vừa đi vừa tiện tay thu dọn, đống đồ chơi dưới đất, cậu nhớ Cố gia trước giờ không có trẻ con, đống đồ chơi này hẳn là mới mua, tốn không ít công sức dỗ Tiểu Thất chơi đến vui vẻ.
Dọn dẹp xong xuôi, Thu Trì đi đến bên cạnh giường, vươn tay giúp Tiểu Thất kéo chăn lên cổ, rồi lại hạ nhiệt độ máy lạnh xuống một chút.
Tiểu Thất ngủ say, Thu Trì không lỡ đánh thức nó, cuối cùng chẳng có việc gì làm liền dứt khoát nằm xuống bên cạnh nhìn nửa bên mặt của Tiểu Thất.
Gương mặt bầu bĩnh xinh xắn, làn da trắng nõn, hai bên má phùng phình giống như hai chiếc bánh bao, nhìn chỉ muốn cắn một cái.
Thu Trì cười cười, thật mừng vì Tiểu Thất đã quay lại, bộ dạng này có chút khác với tưởng tượng của cậu, nhưng Thu Trì vẫn rất hài lòng, bộ dạng của Tiểu Thất hiện tại càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Bầu không khí xung quanh yên tĩnh, Thu Trì nhìn một hồi cũng có chút cảm thấy buồn ngủ, hôm qua thật sự là bị vắt kiệt sức lực, eo tuy không còn quá đau như ban đầu nhưng người vẫn còn chút đuối.
Cố Triều không phải ba mươi hai tuổi đâu, cậu mới là người ba hai tuổi này.
Thu Trì hai mắt lim dim, cuối cùng miệng lẩm bẩm mấy tiếng rồi thiếp đi.
Lần này cậu lại nằm mơ, vẫn là giấc mơ kia, chỉ có điều lần này Cố Triều lại đi đến bên cạnh chủ động nắm tay cậu, sau đó cùng cậu sải bước về phía ánh sáng.
Thu Trì đắm chìm trong giấc mơ, mỉm cười ngọt ngào.
Đến tối sáu giờ Cố Triều hoàn thành công việc về đến nhà, cả người một thân đều khí áp thấp đến dọa người, Ân Trung nhìn nhiều đã quen, ông cứ như không có việc gì mà đến bên cạnh hắn như thường lệ, giúp hắn cầm áo khoác và cặp.
Cố Triều cởi bỏ cà vạt, mở bung hai hàng cúc áo trên cùng, tay áo xoắn đến khuỷa tay, nói: "Em ấy đâu?"
Ân Trung nhẹ nhàng nói: "Cậu ấy đang trong phòng của tiểu thư."
Ân Trung cực kỳ hiểu chuyện mà chuyển xưng hô, mà không chỉ ông, mọi người làm trong nhà đều rất biết thức thời, trước sau gì cũng sẽ, chẳng bằng cứ gọi trước cho quen.
Cố Triều không có ý kiến gì, chuẩn bị đi lên lầu, nhưng chỉ đi được vài bước thì quay lại hỏi: "Trên người cháu không còn mùi lạ nào chứ?"

Ân Trung có lệ hít mạnh mấy cái, đáp: "Hoàn toàn không có."
"Tốt." Cố Triều gật đầu sau đó quay người đi lên, hắn đi đến phòng Tiểu Thất vặn tay nắm cửa mở ra, sau đó thấy hai hình bóng một lớn một nhỏ nằm bên cạnh nhau ngủ say trên giường.

Cảnh tượng cực kỳ hài hòa, Cố Triều nhìn mà sửng sốt, trong lòng xuất hiện một tia ấm áp.
Đột nhiên hắn cảm thấy nhận nuôi Tiểu Thất cũng tốt, chỉ cần không làm hại đến Thu Trì, hắn sẵn sàng yêu thương nó như con ruột.
Hắn đi đến giường ngắm nhìn gương mặt Thu Trì, trong lòng thập phần không nỡ nhung không thể không đánh thức cậu.
"Cục cưng." Cố Triều khẽ lay cậu, "Dậy thôi."
"Hmmmmmm~~" Bị đánh thức có chút khó chịu, Thu Trì bất mãn kêu một tiếng sau đó không tình nguyện mở mắt ra.
Cố Triều lúc này nắm tay kéo cậu ngồi dậy, "Đừng ngủ nữa, nếu không tối nay lại không ngủ được."
Thu Trì sau khi nhìn rõ mặt hắn liền vươn tay ôm lấy eo hắn vùi mặt vào cơ bụng của hắn, tiếng như mèo con nỉ non nói: "Anh về rồi à?"
"Ừm." Cố Triều xoa gáy cậu, quả nhiên khi Thu Trì tỉnh lại thì cực kỳ bám người, "Sao vây? Nhớ anh à?"
Thu Trì không phủ nhận nói: "Ừ.

Nhớ."
Thu Trì vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, đầu óc có chút mơ màng, cho nên khi nói chuyện phần âm cuối có hơi kéo dài, nghe cục kỳ êm tai.
Cố Triều nghe mà cả người ngứa ngáy, bàn tay đặt trên gáy chậm rãi di chuyển đến xương quai xanh, ngón tay cái đè lên xương quai xanh miết nhẹ, sau đó lại tiếp tục di chuyển xuống dưới vạt áo đang chuẩn bị thò tay vào bên trong thì Tiểu Thất bên cạnh đột nhiên ngồi bật dậy.
Hành động này khiến hai người giật mình, Thu Trì tỉnh tảo lại vội vàng giơ tay đập rớt cái tay đang đang có ý đồ xấu xa trên người cậu.
Mà Tiểu Thất cũng giống như chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, quay đầu nhìn Thu Trì, sau đó vui vẻ kêu một tiếng "thân ái" rồi nhào vào lòng cậu, còn lấy má cọ lên lòng ngực của cậu, hai tay chân khoát chặt trên người cậu giống như một con Koala.
Sau khi dụi xong, lại tiếp tục dựa vào bên má vào ngực cậu ngáy khò khò..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi