HẸN ANH Ở KIẾP SAU


Mở cửa phòng bước vào Hoắc Cao Lãng thấy Lạc Hiểu Nhiên đang nằm ngược phía chân giường ngơ ngác nhìn lên trần nhà, trên người cô mặc chiếc váy ngủ bằng lụa tơ tằm màu trắng bên ngoài mặc thêm chiếc áo khoác lụa tơ tầm cùng bộ.

Quần áo anh mua cho cô, cô chỉ mặc lúc ở nhà còn khi ra đường vẫn là những bộ quần áo cũ kia.
Anh đóng cửa lại vừa đi tới vừa hỏi: “ sao lại nằm như vậy”.
Giọng Hoắc Cao Lãng đột ngột vang lên, Lạc Hiểu Nhiên đang ngẩn ngơ nằm trên giường chợt giương mắt lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn người đàn ông đang từng bước đi lại giường.

Trong ánh đèn vàng trong phòng, thân hình người đàn ông cao lớn có vẻ chói mắt.

Cô nheo mắt một chút, mới vừa tỉnh táo được đôi chút, có lẽ nhìn chăm chú vào một chỗ quá lâu khiến cho mắt cô mờ đi giây lát.
- “ à tôi nằm như vậy cho tóc khô”.
Tóc cô ướt nhẹp xõa trên đầu vai và sau lưng, mái tóc ống ả màu đen.

Hoắc Cao Lãng chỉ liếc cô một cái sau đó đi lấy máy sấy ra cắm vào ổ cắm gần đầu giường, giọng lại lạnh nhạt.
- “ lại đây”.
- “ hả” Lạc Hiểu Nhiên vẫn ngoan ngoãn bò lại sau đó đưa tay muốn nhận lấy máy sấy “ để tôi tự làm được rồi”.
- “ vậy tại sao trước đó không làm, bây giờ lại muốn tự làm”.
Lạc Hiểu Nhiên nghe ra giọng điệu anh không vui, không biết tại sao đang yên đang lành mà anh lại đột ngột nổi đóa.
Cô nhíu mày: “ tôi không thích sấy tóc”.
Hoắc Cao Lãng không trả lời cô, trực tiếp sấy tóc cho cô.

Cô ngồi im cho Hoắc Cao Lãng sấy tóc, lần đầu tiên cô ngồi đối diện Hoắc Cao Lãng để anh sấy tóc.

Làn gió nóng pha lẫn hơi thở của anh bay vào tóc cô, mùi hương của anh lấp đầy các giác quan của cô.


Ngón tay anh thuận theo sợi tóc chạm vào sau tai cô, khiến cô cảm thấy tê tê.
Hoắc Cao Lãng im lặng sấy khô tóc cho cô đến khi anh cảm nhận tóc cô đã vừa liền ngưng lại.

Anh dẹp máy sấy đi, anh đi lại sofa ngồi gương mặt có chút mệt mỏi đưa tay nới lỏng cà vạt trên cổ.
- “ lại đây”.

Anh gọi cô.
Giọng điệu anh quá lạnh nhạt làm Lạc Hiểu Nhiên có dự cảm không tốt, cô không đi tới mà tránh sang chuyện khác: “ tôi đi chuẩn bị nước cho anh tắm”.
Hoắc Cao Lãng đã ngã người ra sofa mắt nhắm hờ giọng lãnh đạm: “ tôi nói em lại đây”.
Khoé miệng Lạc Hiểu Nhiên thoáng chốc co rút, cô từ từ đi về phía anh cô nhỏ giọng lên tiếng: “ anh có chuyện gì cần nói”.
Hoắc Cao Lãng không trả lời cô mà trực tiếp nắm lấy tay cô kéo cô ngồi lên đùi mình.
Bất ngờ bị kéo như vậy làm Lạc Hiểu Nhiên hoảng hốt “ A” bất giác cô rơi vào trong vòng tay ấm áp khiến cô im bật.

Ngồi một lúc lâu cũng không thấy Hoắc Cao Lãng lên tiếng, cô buộc phải lên tiếng: “ Hoắc Cao Lãng”.
” Hửm” anh vòng tay ôm lấy eo cô, mặt thì đặt trên vai cô anh im lặng thưởng thức mùi thơm trên mái tóc của cô.

Mùi thơm này khiến anh dễ chịu, chân mài cau lại của lại cũng từ từ được giãn ra.
- “ Hoắc Cao Lãng, anh bị làm sao vậy”.

Cô vừa nói vừa đẩy nhẹ anh ra.
Hoắc Cao Lãng đột nhiên như vậy, cô sợ mình không chịu đựng nổi!.
- “ Hôm nay đi đâu”.

Hoắc Cao Lãng vẫn giữ đầu trên vai cô lạnh lùng hỏi.
“ hả” đang im lặng Hoắc Cao Lãng đột ngột nói làm đầu óc cô có chút chậm chạp.
- “ đi dạo cùng bạn”.

ngôn tình hài
- “ thật không”.
“ ừm”.

Lạc Hiểu Nhiên gật đầu.

- “ hôm nay đi xem mắt với thiếu gia họ Thẩm, có hợp ý em không”.

Hoắc Cao Lãng không quanh co nữa mà trực tiếp hỏi thẳng vấn đề.
Cô không nghĩ Hoắc Cao Lãng sẽ biết, mà lại tường tận đến như vậy, trong phút chốc cô hơi ngẩn ra.
- “ không phải là tôi đi xem mắt”.

Lạc Hiểu Nhiên nhanh chóng giải thích, cô không muốn vấn đề này làm hại cô, nếu cô không nói rõ ràng e là tối nay anh lại lôi cô ra lăn giường.
- “ em nói đi”.
Lạc Hiểu Nhiên trố mắt nhìn anh, cô không nghĩ là hôm nay anh chịu nghe cô nói: “ tôi nói anh sẽ tin sao”.
Hoắc Cao Lãng nắm hai tay cô để lên vai anh, anh nhìn cô gật đầu: “ em nói thử xem”.
- “ là Lưu Hiểu đi xem mắt, cô ấy không muốn đi một mình cho nên tôi mới đi cùng cô ấy, thật ra tôi không có ý định muốn đi xem mắt gì đâu.


Anh yên tâm trong khi hợp đồng vẫn còn hiệu lực tôi sẽ không làm gì có lỗi với anh đâu”.
Hoắc Cao Lãng khựng lại nhìn cô, anh không nghĩ được cô gái nhỏ này lại nghiêm túc với mối quan hệ này như vậy, cô ý thức được chuyện cô đang làm.

Vì chuyện này mà chủ động giải thích với anh.
Cô chủ động nói với anh, cô sẽ không làm gì có lỗi với anh.

Giọng nói thành khẩn, lại thêm thái độ ôn hoà, không giống như Lạc Hiểu Nhiên mà trước nay anh biết.

Bao nhiêu buồn phiền, khó chịu trong lòng anh đều tan biến.

Hoắc Cao Lãng hài lòng nâng cằm cô lên, khoá chặt gương mặt cô, sau đó liền hôn lên môi cô.

Nụ hôn sâu ngoài dự đoán khiến cho cô có phần hoa mắt, hôn tới lúc cô thở gấp gáp anh rời đôi môi cô, nhưng vẫn tì trán lên trán cô, mũi đụng mũi cô, anh khàn giọng nói: “ hôm nay ngoan như thế sao”.

Lạc Hiểu Nhiên vẫn còn thở gấp khẽ gật đầu.
Anh vẫn giữ nguyên tư thế cũ, lần này anh khẽ cắn lên môi cô, kề môi khàn giọng nói: “ sau này không được đi xem mắt như hôm nay biết không”.
Lạc Hiểu Nhiên như bị anh thôi miên ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này Hoắc Cao Lãng càng thêm hài lòng, anh nắm lấy tay cô đặt lên cà vạt của mình, anh thấp giọng dụ dỗ: “ ngoan, cởi nó giúp anh”.
Vừa nói anh vừa dây dưa hôn lên môi cô, Lạc Hiểu Nhiên hoàn toàn bị mê hoặc, từng thao tác cởi bỏ chiếc cà vạt của anh, sau đó anh lại nắm tay cô đặt lên cúc áo trên áo sơ mi tiếp tục dụ dỗ: “ ngoan, cởi chúng ra đi”.
Dù sao cà vạt cũng đã cởi rồi, đã đến nước này dưới sự kiểm soát của anh, Lạc Hiểu Nhiên cũng không chạy thoát được, cô lấy hết can đảm cởi từng cúc áo sơmi.

Bàn tay cô đụng phải bờ ngực rắn chắc của anh, xúc cảm nóng bỏng này khiến đầu óc cô trống rỗng vài giây.

Khi đầu óc cô còn chậm vài giây chưa kịp phản ứng, thì đã nghe anh thấp giọng nói bên tai: “ đêm nay anh muốn em có được không”.
Giọng nói của anh như một loại mê hoặc, khiến những mong ngóng và thẹn thùng nữ tính của Lạc Hiểu Nhiên lập tức phơi bày.

Mặt cô càng lúc càng đỏ, nhịp tim càng lúc càng mất không chế.

Lạc Hiểu Nhiên máp mấy môi muốn trả lời, nhưng anh không cho cô cơ hội nói thêm chữ nào liền hôn lên môi cô.


Bàn tay anh vuốt nhẹ mông cô.
Mặt Lạc Hiểu Nhiên càng lúc càng đỏ bừng.
- “ này….

Ưm….

Anh đừng đụng vào đó”.
Thật sự cô không thể chịu nổi cảm giác này.

Mặt Lạc Hiểu Nhiên đỏ như sắp nhỏ máu, hoàn toàn chưa trải nghiệm qua cảm giác này.

Bình thường anh ôm hôn hay thậm chí cố ý trêu chọc nơi mẫn cảm, cô cũng coi như đã quen rồi.
- “ về sau mỗi buổi tối đi ngủ đều mặc như thế này được không? Hửm”.

Giọng anh đầy mê hoặc khiến cô không thể kháng cự lại được.

Cô thừa nhận rằng đêm nay cô đã hoàn toàn bị anh thu phục, bây giờ đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, tất cả đều là vô thức.

Cô nghe anh nói muốn trả lời, nhưng cô chỉ biết hoàn toàn gật đầu.

Lạc Hiểu Nhiên cảm thấy Hoắc Cao Lãng hoàn toàn áp chế mình, nụ hôn nóng bỏng khiến cô không thể nào suy nghĩđược.
Lúc anh kề sát tai cô thì thầm, hơi thở nóng hổi phả ra khiến toàn thân cô không kìm được mà run rẩy.
- “ đêm nay được không”.
Lạc Hiểu Nhiên nhẹ nhàng gật đầu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi