HẸN ANH Ở KIẾP SAU


Gì mà cho cơ hội rồi còn đặt cược nữa, Hoắc Cao Lãng mà nghe được mấy lời này không biết có đem cô ra mà lột da không chứ, cho cậu ấy cơ hội tính mạng của cô lập tức bất ổn liền.

Lạc Hiểu Nhiên cảm thấy xung quanh thì xì xào mỗi lúc một lớn và những lời chối tai khó nghe cô cũng nghe được, trong lòng cũng có chút buồn, đành thu dọn đồ đi ra khỏi lớp: “ thật ngại quá, cho tôi qua một chút”.

Đám đông lập tức né tráng, Lạc Hiểu Nhiên cúi đầu đi ra khỏi lớp, Vu Ngạn lập tức đuổi theo: “ cậu đi đâu vậy”.
Lạc Hiểu Nhiên chỉ cười gượng nhìn cậu ấy không trả lời, nhanh chóng đi xa cậu ấy.

Vu Ngạn cũng không tránh xa cô, mà đi theo sau cô, đến khi cô đi đến cổng trường Vu Ngạn mới nắm tay cô.

Hành động bất ngờ của Vu Ngạn làm cô giật mình nhanh chóng rút tay ra khỏi tay cậu ấy: “ cậu làm gì vậy.”
Vu Ngạn ý thức được hành động của mình hơi quá đáng đành gượng cười đưa tay lên sờ mũi một cái: “ cậu đi đâu vậy, tiết học sắp bắt đầu rồi”.
Lạc Hiểu Nhiên nhìn cậu ấy với ánh mắt như muốn nói tôi không ở lại học là tại vì cậu sao?.
Cô nhìn cậu ấy một lúc mới lên tiếng: “ Vu Ngạn, tôi đã có bạn trai rồi, mong cậu về sau đừng làm tôi khó xử.

Hôm nay tôi từ chối cậu e rằng thời gian sau này ở trong trường tôi sẽ không được yên ổn.


Mong cậu tránh xa tôi một chút”.

Lúc này cô làm sao có thể không nhìn ra được nhiều ánh mắt ác ý, nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.

Dứt lời cô quay người đi ra khỏi trường.

Lạc Hiểu Nhiên là một người cực kì không thích rắc rối, cô đã đủ mệt rồi, không bao giờ muốn tạo thêm phiền phức cho bản thân.

Ra khỏi trường cô đi đến bệnh viện với Lưu Hiểu, cô định nói cho Lưu Hiểu em nghe.

Nhưng chưa kịp nói, cô đã bị Lưu Hiểu một tràn hỏi tới vấn đề của cô và Hoắc Cao Lãng.
- “Hiểu Nhiên chết tiệt, mấy ngày nay cậu biến đi đâu vậy hả?”.

Vừa gặp Lạc Hiểu Nhiên, Lưu Hiểu liền mắng cô.
Lạc Hiểu Nhiên có thể nói là người chịu đựng được tính nết của Lưu Hiểu cực kì hay, nghe Lưu Hiểu lớn tiếng hét mắng như vậy cô cũng không ý gì bực bội chỉ nhẹ nhàng nói: “ cậu bé bé cái miệng lại, có bệnh nhân nào mà có sức khoẻ la hét giống cậu không?”.
Lưu Hiểu cà lơ phất phơ trả lời: “ tôi bị gãy chân chứ đâu có bị thương ở miệng mà không cho tôi nói”.
Lạc Hiểu Nhiên không trả lời cô ấy, cô rót cho mình một ly nước, uống một hơi.
Lưu Hiểu nhìn cô một lúc mới lên tiếng: “ nói đi, mấy ngày qua bị Hoắc Cao Lãng trói trên giường đúng không”.
Câu hỏi của Lưu Hiểu làm Lạc Hiểu Nhiên phun nước trong miệng ra cô bị sạc ho sặc sụa một lúc lâu mới đưa ánh mắt cảnh cáo nhìn Lưu Hiểu.

Lưu Hiểu ngồi trên giường nhìn Lạc Hiểu Nhiên cười vui vẻ: “ tôi nói đúng rồi đúng không, mấy ngày qua không chạy đến đây là bị trói trên giường đúng không”.
Lạc Hiểu Nhiên lấy khăn lau miệng cũng không quên trả lời: “ không đúng gì hết”.
- “ không đúng, vậy cậu làm gì mà không chạy dến đây” Không đợi Lạc Hiểu Nhiên trả lời cô ấy liền chuyển chủ đề: “ trên giường anh ấy có mạnh bạo lắm không?”.
Lạc Hiểu Nhiên không nghĩ được Lưu Hiểu có thể thẳng thừng hỏi như vậy, mặt cô trong giây phút đỏ bừng lên, cô quay mặt đi chỗ khác lắp bắp nói: “ làm sao cậu có thể nói như vậy”.
Lưu Hiểu thích thú nhìn thái độ lúng túng của cô, miệng tiếp tục trêu đùa: “ nói như thế là thế nào, trên giường chắc chắn anh ấy rất mạnh bạo mới trói được con ngựa hoang như cậu”.

Lạc Hiểu Nhiên thật hết nói nổi quay mặt lại lường Lưu Hiểu: “ cậu còn nói nữa, tôi sẽ đi về đấy.

Tôi nói thật đấy, về sau không ghé sang cho cậu trêu chọc nữa”.
Lưu Hiểu nghe Lạc Hiểu Nhiên cảnh cáo thì làm hành động dán miệng, sau đó liền cười hì hì: “ ôi Hiểu Nhiên nhà ta nổi giận thật là đáng yêu”.

Lạc Hiểu Nhiên rùng mình: “ cậu đừng có biến thái quá”.
- “ lấp liếm cho qua chuyện”.

Lưu Hiểu hừ mũi khó chịu.
Lạc Hiểu Nhiên cũng không hơi đâu đôi co với Lưu Hiểu, cô nói sang chuyện khác: “ chân cậu hôm may đã tốt hơn nhiều không?”.
- “ không tốt hơn chút nào”.

Lưu Hiểu không suy nghĩ gì liền bĩu môi nói.
Nghe Lưu Hiểu nói Lạc Hiểu Nhiên liền rối quýnh quáng hỏi: “ bác sĩ đã khám lại cho cậu chưa”.

Vừa nói cô vừa tới xem chân của cô ấy.
Lưu Hiểu nhìn cô lo lắng như vậy thì thở dài: “ tôi bệnh rất nặng đây này, cả ngày bị giam ở nơi này ngoài gặp bác sĩ ra thì y tá, tôi thật sự rất chán rồi”.
Lạc Hiểu Nhiên nghe Lưu Hiểu nói thì hết cách thở dài bất lực, nói chuyện không rõ ràng làm cô lo lắng: “ sau này cậu có thể nói chuyện rõ ràng một chút được không?.

Làm tôi một phen lo lắng”.

Lưu Hiểu tỉnh bơ nhìn Lạc Hiểu Nhiên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô vẫn không quên chuyện kia liền hỏi lại: “ cậu và Hoắc Cao Lãng đã như thế nào rồi”.

Sắc mặt Lạc Hiểu Nhiên hơi khó coi, cô cười gằn một tiếng: “ cậu đừng hỏi đến vấn đề này nữa được không?”.

Thật tình chuyện cô và Hoắc Cao Lãng sẽ không đi tới đâu cô cũng không muốn nói cho Lưu Hiểu quá sâu vào vấn đề này.


Lưu Hiểu liếc nhìn cô từ khoé mắt, giọng nói khinh thường nói: “ sao nào hiện giờ đã muốn giữ bí mật với tôi rồi đúng không?”.
Lạc Hiểu Nhiên sợ Lưu Hiểu hiểu lầm liền nhanh chóng giải thích: “ không phải là muốn giữ bí mật với cậu, chỉ là tôi và Hoắc Cao Lãng chỉ là quan hệ….” Cô khựng lại một chút: “ chỉ là quan hệ dựa trên một bản hợp đồng thôi.

Khi nào anh ấy muốn chấm dứt bản hợp đồng khi ấy mình sẽ rời đi.

Cho nên mình không muốn nói cho cậu biết”.

Khoé miệng của Lưu Hiểu thoáng chốc co giật, sau đó nhanh chóng xua tay: “ được rồi, không nói thì không nói.

Không cần giải thích dài dòng với tôi, cậu nên nhớ Lưu Hiểu tôi lúc nào cũng tin tưởng cậu”.
Lạc Hiểu Nhiên mỉm cười quở trách: “ chưa có bạn trai mà lúc nào những chuyện này cứ như hổ báo”.
- “ Lạc Hiểu Nhiên, hôm nay tôi đính chính với cậu, không phải là hổ báo, mà tôi không lãng phí của trời”.
Lạc Hiểu Nhiên không ngần ngại gì mà bĩu môi xì một tiếng: “ Tôi thấy cậu đúng là lấp liếm cho qua chuyện”.
Câu nói của Lạc Hiểu Nhiên làm cho cô và Lưu Hiểu cười rộ lên, cả hai liền nhanh chóng quên đi vấn đề của Hoắc Cao Lãng.
Lạc Hiểu Nhiên ở với Lưu Hiểu đến buổi tối mới quay về nhà..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi