HẸN ANH Ở KIẾP SAU


Tiếng cửa phòng vừa vang lên tiếng đóng cửa, gương mặt tuấn mỹ của anh liền ngập tràn tức giận và sắc lạnh.

Hoắc Cao Lãng bản chất là một người đàn ông cao ngạo, khi nào cũng đứng ở vị trí vương giả, chủ đạo mọi thứ của tất cả những người xung quanh mình, bất luận là trên sự nghiệp hay là phụ nữ.

Hiện giờ chỉ vì chính một lời hứa với Lạc Hiểu Nhiên mà anh phải trơ mắt đứng nhìn người khác lăng mạ người phụ nữ của mình.

Cảm giác này thực sự rất tồi tệ.

Tiếng gõ cửa phòng vang lên kéo về hiện thực, lạnh nhạt nói: “ vào đi”.

Giang Kiêu từ bên ngoài mở cửa bước vào: “ mười lăm phút nữa bắt đầu cuộc họp, đây là tài liệu cậu cần xem qua”.

- “ừm”.

Anh đơn giản trả lời, sau đó đi về bàn làm việc kéo ghế ngồi xuống xem tài liệu.

Anh chỉ qua loa xem một chút, liền buồn bực đóng mạnh lại còn đập tay hơi mạnh xuống bàn.

Anh ngẩn mặt lên không ngờ Giang Kiêu còn đứng ở đây.

Anh dừng một lát rồi thản nhiên nói một câu: “ cậu còn việc gì.”
- “ tâm trạng cậu không tốt, có cần dời cuộc họp lại không”.


- “ không cần”.

Anh đưa tay lên nhìn đồng hồ liền đứng dậy hai bàn tay thuần thục cài lại nút áo vest đã được anh tháo ra trước đó: “ đi thôi, tôi không muốn việc này kéo dài”.

- “ hiểu rồi”.

Giang Kiêu nghiêm túc đi sau lưng anh.

Hai người một trước một sau tiến vào phòng họp, bên trong đã có mặt đầy đủ các cổ đông của Hoắc thị, nói là cổ đông nhưng thật ra là những người mang tiếng bà con gần, đại bác bắn tám trăm lần cũng không tới, đều là những con cáo già suốt ngày nịnh nọt bà cụ Hoắc về lâu về dài bà cụ Hoắc cũng vui lòng chia cho họ một ít đường của Hoắc gia.

Hoắc Cao Lãng một đường đi thẳng đến vị trí chủ tịch của mình từ trên cao nhìn sơ qua một lượt liền ngồi xuống, chậm rãi nói: “ hôm nay cháu tổ chức cuộc họp cổ đông này là muốn tuyên bố một việc, cháu sẽ rời khỏi vị trí chủ tịch và rời khỏi Hoắc thị”.

Lời anh vừa dứt bên dưới lập tức vang lên một trận nhốn nháo.

- “ Hoắc Cao Lãng, Hoắc thị không phải là cái chợ mà cậu muốn nói bỏ là bỏ”.

Đây là Chu Ngọc, cô họ của Hoắc Cao Lãng, là con gái của người nào đó trong gia tộc, xem như là họ hàng xa, Hoắc Cao Lãng không quan tâm tới.

Nhưng quan hệ của họ hàng thuộc thế hệ của bà cụ Hoắc rất thân thiết, cho nên đám con cháu thuộc thế hệ sau cũng đều sống tại thành phố D.

Bọn họ thường hay gặp nhau trong các buổi tiệc họp mặt của nhà họ Hoắc.

- “ Hoắc thị tức nhiên không phải là cái chợ, nếu thật sự là cái chợ, thì mọi người có bằng mọi cách để có được một ít cổ phần từ cái chợ hay không”.


Hoắc Cao Lãng mỉm cười nói.

Chu Ngọc làm như không nghe thấy câu nói của anh, nhìn anh một cái.

- “ Cao Lãng, cũng không thể nói như vậy, cổ đông Hoắc thị này cũng là bà con thân thiết của nhà họ Hoắc, cháu không thể nói bỏ là bỏ, nếu Hoắc thị có sụp đổ, chúng ta phải sống như thế nào, còn bà cụ Hoắc đã già rồi sao có thể trơ mắt nhìn tâm huyết mấy chục năm của mình sụp đổ.

Cao Lãng, cháu suy nghĩ cho bà cụ Hoắc mà xem xét lại”.

Chu Ngọc làm như thấu tình đạt lý kể lể.

Những người bên cạnh không ngừng gật gù đồng ý.

Vẻ mặt Hoắc Cao Lãng xa cách lãnh đạm: “ cháu không suy nghĩ nhiều như vậy, Hoắc thị về sau có như thế nào cũng chẳng liên quan đến cháu”.

"Vậy thì không được.

Cháu không thể nói bỏ là bỏ, về sau ai là người dẫn dắt Hoắc thị”.

Hoắc Cao Lãng lạnh lùng cười khẽ một tiếng, không thèm để tâm đến lời nói của bà ta: “ không có cháu mọi người vẫn có thể dẫn dắt Hoắc thị, mọi người ở đây ít dù gì cũng đã ở Hoắc thị này từ hai mươi năm trở lên, công việc ở đây chắc hẳn mọi người rõ ràng hơn cháu.

Nếu hiện giờ không tự mình điều hành Hoắc thị được, vậy thì số tiền mọi người lấy từ Hoắc thị hai mươi qua nên đem trả lại cho Hoắc thị”.


Ý trong lời nói anh quá rõ ràng, đây đều là những người chẳng được tích sự gì mà hơn hai mươi năm qua qua xoè tay chia tiền từ Hoắc thị.

Gương mặt Chu Ngọc cứng đơ, ánh mắt đầy bất mãn.

Ý tứ trong lời nói của anh, chính là những người họ hàng thân thích bắn đại bác cũng không tới như bọn họ, vì suốt ngày nịn nọt bà cụ Hoắc có thể ngồi không hưởng lợi.

- “ Hoắc Cao Lãng, cháu nói như thế có ý gì, chúng ta hai mươi năm qua cũng vì Hoắc thị bỏ ra không ít”.

Vẻ mặt của Chu Ngọc thật khó chịu, giọng điệu cũng đay nghiến hơn: “ cháu đừng trách cô tò mò chuyện của cháu, cháu thật sự vì đứa con gái đó mà từ bỏ tất cả sao, theo như cô nghe nói thì đứa con gái đó chẳng ra gì, cháu cam tâm tình nguyện sao.”
Hoắc Cao Lãng chợt lên tiếng, ngữ điệu lạnh lùng: “ câm miệng”.

Chu Ngọc vốn không có ý định im lặng, nên ngồi ở trên ghế tiếp tục nói: "Cao Lãng, cô nói còn chưa hết đâu!
- “Cái gì nặng cái gì nhẹ cháu tự có chừng mực, không cần cô họ nhọc lòng."Ánh mắt Hoắc Cao Lãng vẫn lãnh đạm như cũ, vẻ khách khí ban đầu cũng đã không còn: “ nếu không nói được điều gì tốt đẹp thì ngậm miệng mình lại.”
Chu Ngọc sắc mặt từ đỏ chuyển sang xanh vì tức giận: “ Cao Lãng, cháu sao có thể ăn nói với cô như vậy, dù gì cô cũng là trưởng bối của cháu, cháu chỉ vì một đứa con gái không ra gì, mà có thể nói chuyện chẳng một chút quy củ nào với cô cả”.

Vẻ mặt Hoắc Cao Lãng lãnh đạm, đối với đám người đầu tôm này đúng là không nên nổi giận, anh xa cách lên tiếng: “ tôi cần nói chuyện quy củ với cái người”.

Lúc này anh lên tiếng với tư cách của chủ tịch Hoắc thị để nói chuyện, ban đầu chỉ vì nể tình đám lão già lớn tuổi mà nhường nhịn hiện giờ e là không thể.

- “ Hoắc thị này là của nhà họ Hoắc chúng tôi, tôi chẳng cần phải tuân theo quy củ gì cả, tôi vui lập tức chia cho các người một ít tiền, tôi buồn tôi có thể bắt các người ói ra hết tất cả những gì lấy từ Hoắc thị, chẳng ai có thể làm gì tôi”.

- “ Vậy thì không được, tâm huyết hơn hai mươi năm qua mọi người bỏ vào Hoắc thị, không phải cháu muốn lấy là lấy”.

Hoắc Cao Lãng lạnh lùng cười khẽ một tiếng, không thèm để tâm đến lời nói của Chu Ngọc, anh nhìn một lượt khắp phòng chẳng có gương mặt nào mà muốn nhìn, anh nhếch môi: “đúng là cố chấp, không bỏ công, không bỏ sức, mà có tâm huyết.”
Anh ngoắc tay, Giang Kiêu lập tức đưa tập hồ sơ cho anh, anh lật từng trang nhìn sơ một lượt liền đóng lại, không nhanh không chậm lên tiếng.


A
- “ Chu Ngọc, tài sản một triệu đô, được gửi ở sáu ngân hàng, hai căn biệt thự cao cấp và một số bất động sản.

Một năm 365 ngày, nhưng đến Hoắc thị được mười lăm ngày vậy 350 ngày còn lại là tâm huyết ngồi ở nhà hưởng thụ để chia cổ phần từ Hoắc thị.

Mười lăm ngày đến Hoắc thị đa số là các buổi tiệc và những ngày ký tên để nhận tiền”.

Chu Ngọc mặt mũi biến sắc rõ rệt.

Anh không cho Chu Ngọc lên tiếng, anh tiếp tục nói: “ Nguyễn Khắc Hải, tài sản hơn một triệu độ, con trai và con gái đều du học Mỹ, mỗi người con đều có một căn biệt thự cao cấp tại Mỹ, tài sản trong nước ba căn biệt thư cao cấp trong đó có một căn giáp biển và bất động sản đứng tên vợ ông.

Một năm đến Hoắc thị được 20 ngày, ông hơn bà ta năm ngày, năm ngày này đều là có sự xuất hiện của bà nội và ba tôi mà đến”.

Nguyễn Khắc Hải là người đàn ông ngồi kế bên Chu Ngọc, ông ta sắc mặt nhợt nhạt nhìn anh, ông không ngờ được tất cả tài sản của mình, Hoắc Cao Lãng nói không sai chỗ nào, rốt cuộc anh còn biết bao nhiêu chuyện của anh ta.

Anh đưa mắt nhìn anh ta, ánh mắt ngả ngớn như đang nhìn con mồi của mình, khoé miệng anh mấp máy: “ dạo gần đây còn có sở thích nuôi tiểu bạch thỏ ở bên ngoài”.

- “Hoắc Cao Lãng cậu đừng có ngậm máu phun người”.

Ông ta đứng lên nói lại nhưng lại lắp bắp và run rẩy.

Hoắc Cao Lãng cười lên bỏ ông ta ngoài mắt, anh thông thả dựa lưng vào ghế, chân trái bắt chéo lên chân phải, hai tay đan vào nhau để trước bụng, chậm rãi nói: “ các người nói xem các người bỏ tâm huyết gì vào Hoắc thị.

Tập đoàn này đều là một tay nhà họ Hoắc chúng tôi”.

Anh nhấn mạnh hai chữ chúng tôi chính anh muốn phân rõ ranh giới của nhà họ Hoắc và đám người kia không có một chút quan hệ: “ gầy dựng thì các người tư cách gì để tôi nói chuyện quy củ với các người”..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi