HẸN ANH Ở KIẾP SAU


Trong phòng chiếc điện thoại trên bàn không ngừng reo, nhưng anh vẫn không có ý định bắt máy, ánh mắt nhìn đăm chiêu vào cái điện thoại, anh cứ nhìn chiếc điện thoại từ lúc sáng đèn đến lúc tắt đi vẫn không có người anh muốn gặp gọi đến.
Ba người ngồi bên cạnh cũng thấy khó hiểu, Thẩm Ý Hiên lên tiếng trước: “ điện thoại của cậu kìa, không nghe thì tắt đi, bà cụ Hoắc hiện giờ chắc đang lật tung thành phố này lên để tìm cậu”.
Hoắc Cao Lãng vẫn không trả lời, ngửa cổ uống cạn ly rượu, im lặng.
David cũng lên tiếng: “ cậu thúc đẩy chuyện này nhanh chóng là vì điều gì.

Tôi cho rằng việc này không nằm trong kế hoạch của cậu.”.
Lúc này, Hoắc Cao Lãng mới nhẹ gật đầu: “đúng, tất cả những việc này không nằm kế hoạch của tôi.

Nhưng xảy ra một biến cố mà tôi muốn”.
- “ Tôi muốn kết hôn”.

Hoắc Cao Lãng nghiêm túc nói lời này.
Không khí trong phòng phút chốc cũng im lặng, Mạc Lâm lập tức phất tay cho mấy cô gái ra khỏi phòng liền nói: “ cậu nghiêm túc”.
- “ không nghiêm túc tôi làm đến mức gà bay chó chạy để làm gì.”.

Hoắc Cao Lãng nhếch khoé môi.
- “ cậu có dự định về tiếp quản công ty kia không”.

Mạc Lâm hỏi, bởi vì hai người có một công ty riêng, tài nguyên rất tốt, trước giờ đều do Mạc Lâm ra mặt điều hành, còn Hoắc Cao Lãng ẩn mình làm ông chủ phía sau.
Hoắc Cao Lãng không suy nghĩ nhiều nói: “ trước mắt chưa đâu”.
Tít… tít…
Mạc Lâm định mở miệng thì điện thoại trên bàn lại reo lên, lúc này Hoắc Cao Lãng mới nhìn về phía chiếc điện thoại, rốt cuộc cũng chờ đợi được.

Anh đưa tay lấy máy.
- “ Lạc Hiểu Nhiên”.


Anh nghiến răng gọi tên cô.
- “ em ở đây”.

Đầu dây bên kia Lạc Hiểu Nhiên e dè lên tiếng.
- “ em ở đâu”.
- “ à em đã tới nhà rồi”.

Cô gấp gáp trả lời.
- “ em đến lúc nào”.
- “ lúc bốn giờ hơn”.

Lạc Hiểu Nhiên thành thật trả lời.
Hoắc Cao Lãng ở bên đây nghe câu trả lời của cô thì đen mặt lại: “ em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không”.
- “ gần mười giờ rồi, anh đã về nhà chưa”.
- “ khoang hãy nói đến việc anh đã về nhà chưa, lúc em đi anh đã nói như thế nào đến nơi thì báo bình an cho anh, em đến lúc bốn giờ đến gần mười giờ em mới gọi cho anh, em không thể làm anh yên tâm một chút à”.
Bên kia Lạc Hiểu Nhiên gấp rút giải thích: “ Cao Lãng, em xin lỗi, em quên mất, lần sau nhất định không để anh lo lắng”.
Đầu dây bên đây im lặng vài giây nặng nề cất lên: “ thật là hết cách với em”.
Câu nói của anh rõ ràng là cưng chiều cô vô hạn, làm cô mỉm cười nói: “ anh đang ở ngoài đúng không”.
- “ làm sao em biết”.
- “ em nghe tiếng của anh Mạc”.
Đúng là cô nghe tiếng của Mạc Lâm thật, bởi vì hiện giờ Mạc Lâm đang chọc Thẩm Ý Hiên.
Nghe cô nói anh liếc mắt nhìn Thẩm Ý Hiên, nhìn biểu cảm trên gương mặt anh ta, anh thấy có gì đó không đúng lắm, vội nói với Lạc Hiểu Nhiên vài tiếng rồi cúp máy: “ ừm, anh đang ở bên ngoài, bên này anh có việc buổi tối về sớm anh sẽ gọi cho em, tạm biệt”.
Lúc này anh mới bước đến tấm kính có thể nhìn xuống sàn nhảy, bóng dáng thấp thoáng trong đám người đó, anh đã biết tại sao Thẩm Ý Hiên có biểu cảm như vậy.
Anh hờ hững lên tiếng: “ cậu yên tâm cô ấy sẽ không lên đây đâu, không cần phải chưng ra nét mặt như vậy”.
Thẩm Ý Hiên lúc này mới thu hồi tầm mắt, làm như không có gì nói: “ tôi chưng ra nét mặt thế nào, các cậu nghĩ nhiều rồi”.

Hoắc Cao Lãng cười cười: “ cứng miệng”.
Mạc Lâm trên tay cầm ly rượu bước đến ngồi bên cạnh Thẩm Ý Hiên nói: “ dù sao cũng là vợ cũ không chào hỏi một tiếng à”.

Nói xong còn đưa ly cụng với Thẩm Ý Hiên.
- “ Chào hỏi thế nào đây”.

Thẩm Ý Hiên cũng đưa ly lên cụng rồi nói tiếp: “ cô ấy hận không thể gi3t chết tôi, cậu nói tôi chào hỏi thế nào đây”.
Trước câu nói như vậy, Mạc Lâm không khỏi ngạc nhiên và lòng cũng có đôi chút hoài nghi anh hỏi: “năm đó hai người các cậu yêu đến chết đi sống lại, vì lý do gì mà cô ấy là rời đi dứt khoát, bao nhiêu năm qua cô ấy luôn né tránh chúng tôi”.
Thẩm Ý Hiên im lặng, vẻ đắm chìm trong suy tư.

Một lúc sau, anh mới lên tiếng: “ là lỗi của tôi”.
- “ Tôi vẫn không thể nghĩ ra được cậu đã phạm lỗi gì khiến cô ấy hận cậu và lại không muốn có một chút quan hệ với chúng tôi”.
Thẩm Ý Hiên có vẻ uể oải dựa vào ghế nhìn lên trần nhà im lặng một lúc mới nói: “ chính tay tôi đã làm mất đi đứa con của chúng tôi”.
Lời Thẩm Ý Hiên vừa dứt trong phòng bỗng chốc chỉ nghe hơi thở, cái lý do này đã được Thẩm Ý Hiên chôn giấu năm năm.

Năm đó anh đánh mất người anh yêu và mất lun cả đứa con của chính mình.
- “ Lão Hoắc, cô gái nhỏ đó cậu nhặt ở đâu về, tôi thấy được đấy”.

Thẩm Ý Hiên cất tiếng hỏi.
- “ ở đây”.

Hoắc Cao Lãng đơn giản nói: “ là người của vợ cũ cậu”.
- “ ừm, cậu muốn kết hôn à, cậu suy nghĩ kĩ chưa”.
Hoắc Cao Lãng hơi nhăn mày: “ nói rõ ràng”.

Thẩm Ý Hiên trở nên nghiêm túc: “ cô gái của cậu và người phụ nữ của tôi là cùng một dạng người, bề ngoài luôn tỏ ra mạnh mẽ và ngang bướng nhưng bên trong luôn là một tâm hồn không lành lặn, luôn nhạy cảm.

Lúc yêu thì sâu đậm tưởng chừng như có thể cùng nhau sống cùng nhau chết với cậu, nhưng đến lúc hận thì hận không thể giết chết cậu để cho cô ấy bớt đau”.
Thẩm Ý Hiên ngưng lại đưa mắt nhìn Hoắc Cao Lãng một lúc mới nói tiếp: “ cậu có thể bảo vệ cô ấy tránh khỏi những thương tích mà nhà họ Hoắc gây ra không?.

Cậu suy nghĩ đi nếu không thể thì cậu đừng nên kết hôn, tôi ngày trước cũng như vậy giờ thì đổi lại được gì phụ nữ mình yêu cũng không có được còn để cho cô ấy thương tích đau đớn đầy người mà rời đi”.
Thẩm Ý Hiên nhìn thấy được hình bóng của mình trong Hoắc Cao Lãng, năm xưa cố chấp như thế nào.

Anh đã từng trải qua rồi anh biết được nếu đoạn tình cảm này Hoắc Cao Lãng không giải quyết ổn thoả được nhà họ Hoắc thì Lạc Hiểu Nhiên sẽ trở thành Lưu Mẫn thứ hai mà rời đi.
Đúng vậy, người phụ nữ Thẩm Ý Hiên yêu không ai khác chính là Lưu Mẫn.
- “ David cậu có ý kiến gì không?”.

Thẩm Ý Hiên hỏi.
David nhàn nhạt lắc đầu: “ quyết định là ở chính cậu ấy, nếu là tôi, tôi sẽ không chọn kết hôn ngay lúc này”.
- “Why?”.

Mạc Lâm hỏi.
David thở dài nói: “ tôi cảm thấy kiếp trước hẳn tôi là một người xấu, cho nên kiếp này mới làm bạn với bọn người không nhân tính các cậu.

Hết chữa bệnh miễn phí không được cám ơn, bây giờ còn bắt tôi nói chuyện tình yêu”.
- “ gì cơ”.

Mạc Lâm cười cười nói: “ cục đá như cậu biết nói chuyện tình yêu, chúng tôi ở đây chỉ muốn nghe ý kiến của cậu, ở đâu ra nghe cậu nói chuyện tình yêu, nếu nói đến chuyện tình yêu thì nghe tôi thì hơn”.
- “ há, vậy cậu có thể không nghe”.

David phản kháng, sau đó nhìn hai người còn lại hỏi: “ các cậu cũng không muốn nghe luôn đúng không”.
- “ cậu quan tâm cậu ta làm gì.” Hoắc Cao Lãng nhàn nhạt trả lời.
David gật đầu chậm rãi nói: “ hôn nhân chính là cho cô ấy một cảm giác an toàn, còn cậu ngay cả bà nội cậu bất cứ lúc nào cũng có thể làm tổn thương cô ấy, như vậy cậu kết hôn thì chỉ đưa cô ấy vào nguy hiểm”.
- “ tôi sẽ bảo vệ cô ấy”.


Hoắc Cao Lãng xen vào.
David nghe Hoắc Cao Lãng nói thì lắc đầu: “ cậu sẽ bảo vệ như thế nào, cho vệ sĩ trong chừng cô ấy 24/24, nhưng bà nội cậu ắt sẽ có những cách cao tay hơn cậu, để cô ấy rơi vào nguy hiểm mà cậu không hề hay biết.

Đến lúc cậu biết được thì đã quá muộn.

Tôi thấy trước mắt cậu nên giải quyết ổn thoả nhà họ Hoắc và cái cô Kiều tiểu thư kia”.
Hoắc Cao Lãng suy nghĩ một cách nghiêm túc, sau đó anh ta gật đầu: “ tôi sẽ sắp xếp, nhưng nhất định tôi sẽ kết hôn cùng cô ấy”.

Lời nói sau cùng là một câu khẳng định với ba người cho dù có như thế nào anh cũng sẽ kết hôn cùng Lạc Hiểu Nhiên.
- “ nhưng cô ấy có biết chuyện này hay không”.

Thẩm Ý Hiên hỏi.
- “ không, tôi không muốn cô ấy lo lắng”.
- “ như vậy cũng tốt.

Cô gái nhỏ ấy cũng đã quá mạnh mẽ rồi, cậu cố gằng chăm sóc tốt cho cô ấy”.

Đôi mắt David sáng như sao, anh sâu xa nói.
- “ Tôi đi trước đây, tạm biệt”.

Hoắc Cao Lãng vịn thành ghế đứng bật dậy.

Đôi chân thon dài được bao phủ bởi chiếc quần tây đen thẳng tắp, bước từng bước chân mạnh mẽ ra khỏi phòng.
Vừa đến cửa phòng thì liền nghe David nói: “ tôi đi cùng cậu, tôi về nhà rửa mắt chờ xem vị kia tiếp theo đây sẽ nói chuyện tình yêu với nhị tiểu thư Hàn gia kia như thế nào.

Tôi cô ta cũng sắp lên tới đây rồi”.

David cũng không phải nói suông, mà thật anh đã thấy bóng dáng của Hàn Chi Ân ở dưới sàn nhảy..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi