HẸN KIẾP SAU GẶP LẠI CHÀNG

Tôi bỗng dưng quay đầu, nhìn thấy trước mặt là thi thể mất đầu của Hạ Doanh, từ đó xuất ra một cái bóng.

Nhìn thấy cái bóng kia, tôi, Tiết Xán cùng Hạ Lẫm ba người toàn bộ đều khiếp sợ một câu nói không nên lời.

Là hồn phách của Hạ Doanh.

Chuyện này thật sự kỳ quái! Vừa rồi chúng tôi đều khẳng định trong thi thể Hạ Doanh không có hồn phách, vậy thứ nhìn thấy trước mắt có thể lý giải như thế nào?

Còn chưa kịp phản ứng, hồn phách chậm rãi ngưng tụ thành hình dạng rõ ràng, ở trước mặt tôi đứng vững.

Hạ Doanh gương mặt xinh đẹp nhìn trừng trừng lấy tôi, thấp giọng cười nói: “Sao thế An Tố, trông thấy ta dường như rất khiếp sợ? Chắc hẳn cô cho rằng hồn phách của ta cũng đã sớm đi đầu thai? Nực cười! Giết ta, hủy hoại cuộc đời ta, còn muốn ta dễ dàng bỏ qua cho hay sao?”

Nửa câu đầu nói ra chỉ có sự lạnh lùng, nửa câu sau nâng cao âm điệu, trong giọng nói tràn ngập hận thù cùng ác độc.

Cùng lúc đó, trong cơ thể tôi kim châm đã bắt đầu hòa tan, toàn thân truyền đến cảm giác bị đâm đau nhói, tôi ôm ngực, điều chỉnh hơi thở, rốt cục khôi phục một chút, khàn khàn cuống họng yếu ớt nói: “Rốt cuộc là sao? Hồn phách của cô là cái gì? Vì sao vừa rồi tôi không nhìn thấy?”

Thực sự thì chúng tôi đã đánh giá thấp Hạ Doanh, không nghĩ rằng cô ta còn tính đến nước này. Nhất định là trên thân thể của mình cô ta đã lập xuống một loại thuật pháp nào đó, để sau khi chết, hồn phách có thể giấu ở thân thể một lúc, mà không bị chúng tôi phát hiện. Nhìn qua, chúng tôi sẽ tưởng hồn phách của cô ta đã đi chuyển thế đầu thai, nhưng kỳ thật thì cô ta đang ở một chỗ nào đó, yên lặng quan sát, chờ đợi lấy cơ hội ra tay.

Ánh mắt của tôi rơi trên mảnh vỡ hộp đựng Xạ Nhật Cung nằm trên mặt đất.

Đáng chết, tôi chủ quan quá rồi.

Đầu tiên là cái bẫy Bạo Vũ Lê Hoa Châm. Tôi đã sớm nên nghĩ đến, ngay cả đại trưởng lão, nhị trưởng lão đều biết tôi đang tìm kiếm Thần khí, như vậy Tam trưởng lão tất nhiên cũng phải biết. Cho nên ông ta hẳn cũng đoán được chúng tôi nếu như thanh lý môn hộ chi thứ, chuyện đầu tiên phải làm, hẳn là đi đoạt lấy Xạ Nhật cung. Cho nên ông ta đặc biệt đặt vào hộp đựng Xạ Nhật cung một cơ quan, chỉ cần tôi một mở hộp ra, không phòng bị liền sẽ bị trúng Bạo Vũ Lê Hoa Châm.

Tiếp theo Hạ Doanh bị tôi giết, chỉ cần hồn phách không tiêu tan, chi thứ bọn họ liền không hoàn toàn mất hy vọng.

Đáng chết! Tôi vậy mà liền để người của chi thứ nắm quá nhiều sơ hở.

“Ơ kìa, nói gì đi chứ, An Tố?” Trông thấy bộ dáng yếu ớt của tôi, Hạ Doanh gương mặt dữ tợn không nhịn được cười, “thắng làm vua, đừng tưởng rằng chỉ có cô có thể đặt bẫy lừa bọn ta, bọn ta tất nhiên cũng phải có chuẩn bị!”

“Chuẩn bị?” Hạ Doanh vừa dứt lời, Tiết Xán vẫn trầm mặc từ đầu, bỗng dưng lên tiếng, tiếng nói bên trong lộ ra lãnh ý, “Chuẩn bị cái gì, chẳng qua là thông đồng với người của Ninh Gia?”

Tiết Xán vừa nói, mọi người đồng loạt thay đổi sắc mặt.

Tôi biết Tiết Xán không bao giờ nói lung tung, lập tức liền nhìn về phía Hạ Doanh.

Hạ Doanh hồn phách vốn nhợt nhạt, nghe Tiết Xán nói, sắc mặt còn trắng hơn, bật thốt lên: “Nói… Nói bậy bạ cái gì đó?”

“Đừng cho là ta không biết.” Tiết Xán lần nữa mở miệng, thanh âm vẫn như cũ thật không phù hợp với hình thể bé nhỏ, thế nhưng bên trong lãnh ý ngập tràn khiến người nghe rùng mình, “Bạo Vũ Lê Hoa Châm này, vẫn luôn ở trong tay Ninh Gia, làm sao đột nhiên lại có sẵn để cho các ngươi dùng? Nếu như các ngươi không cấu kết với Ninh Gia, lấy đâu ra Bạo Vũ Lê Hoa Châm?”

Liên quan tới Bạo Vũ Lê Hoa Châm, sách tôi đọc qua viết không ít, nhưng không ngờ rằng, nó lại là vật của nhà họ Ninh. Tôi càng không nghĩ đến, người của chi thứ vậy mà lại thông đồng với người Ninh Gia.

Nghĩ thì nghĩ thế, chứ cũng không có gì quá lạ. Người Ninh Gia muốn đối phó chính là tôi, mà đám người Hạ Doanh muốn đối phó cũng là tôi. Chung kẻ thù, tự dưng liền thành bạn. Không có gì kỳ quái!

Trước đó tại nhà cũ của Hạ Gia, tôi sớm đã biết người của chi thứ cùng Ninh Gia có thông đồng. Nhưng tôi vẫn cảm thấy phẫn nộ, bởi vì Hạ gia dòng chính cùng chi thứ có đấu nhau như thế nào, cũng là chuyện nội bộ gia tộc. Lôi kéo thêm Ninh gia vào, thì thực sự vô liêm sỉ!

Tôi bực tức nhìn Hạ Doanh, lên tiếng: “Chi thứ mấy người, so với bọn ta không bằng, liền dùng thủ đoạn hạ lưu!”

Hạ Doanh dường như bị tôi trúng chỗ tối, sắc mặt bỗng dưng dữ tợn, nhìn tôi gầm thét lên: “Dòng chính mấy người gia tài của cải gì của Hạ gia cũng giữ hết, chi thứ bọn ta cái gì cũng không có, cô dựa vào cái thá gì dám nói bọn ta dùng thủ đoạn hạ lưu? Nếu như không mượn tay Ninh Gia, ta sớm đã bị lũ các người tận diệt, làm sao còn có thể nhìn cô khốn đốn đứng ở đây?”

Hạ Doanh đã trực tiếp thừa nhận cấu kết với người nhà họ Ninh Gia rồi, tôi cũng chẳng buồn nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng lửa giận âm thầm cháy ngùn ngụt.

Xem ra tôi thật sự quá mức ngây thơ ngu xuẩn, nghìn tính vạn tính, chính là không tính tới người của chi thứ sẽ cùng Ninh Gia cấu kết, còn chuẩn bị một phương án sau cùng để giết tôi không kịp trở tay.

Tôi càng nghĩ càng ảo não, nhưng Hạ Lẫm bỗng dưng cúi người, ghé tai tôi thì thầm: “An Tố, bây giờ không phải là lúc kéo dài thời gian, chúng ta phải dè chừng người Ninh Gia bốn phía.”

Nghe vậy, tôi cả người đột nhiên sửng sốt, ý thức được Hạ Lẫm nói lời trọng yếu.

Người Ninh Gia giúp Hạ Doanh cũng không lạ, nhưng có mục đích gì, đấy lại là một chuyện khác.

Đối người Ninh Gia mà nói, bọn họ từ đầu tới cuối chỉ muốn giải quyết tôi, Hạ Doanh hay người chi thứ, đừng có nói là đồng minh, chẳng qua không hơn một quân cờ.

Hạ gia chúng tôi nội đấu, có thể nói là Trạng chết chúa cũng băng hà. Cái gọi là bọ ngựa bắt ve, thừa nước đục thả câu, ai biết được thời điểm chúng tôi cùng Hạ Doanh đánh đến suy yếu nhất, người Ninh Gia có vụng trộm núp trong bóng tối, tìm cơ hội một tay hạ xuống lấy mạng toàn bộ Hạ gia chúng tôi hay không?

Nghĩ tới đây sắc mặt tôi tái nhợt, lập tức bỏ qua sự khó chịu của cơ thể, muốn ngưng tụ linh lực quan sát bốn phía, nhưng vừa động tới, liền thấy được một cảm giác nhói nhói truyền đến.

“An Tố, ta khuyên cô tốt nhất là đừng lằng nhằng.” Hạ Doanh mở miệng cười lạnh, “Ta không dám hứa trước cái tu vi cô vất vả tu luyện được này, có thể bị phế hay không đâu!”

Tôi căn bản cũng chả thèm để ý tới Hạ Doanh đang ra sức mỉa mai hay là uy hiếp, tức giận nhìn cô ta, mắng rằng: “Hạ Doanh cô ngu thật sự đấy, cô có biết mình cõng rắn cắn gà nhà hay không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi