HẸN KIẾP SAU GẶP LẠI CHÀNG

"Trương Nhị Cẩu". Hạ Lẫm ngắn gọn trả lời.

"Trương Nhị Cẩu?"

Tôi bị bị cái tên này làm cho ong ong lỗ tai, "Đó là ai"?

"Là một người của Huyền Môn, một dạng thám tử tư". Hạ Lẫm ngồi xuống, cầm lấy chén trà đưa tới bên miệng, thản nhiên nói, "Trước đó, khi tìm kiếm những cái Thần khí kia, em cũng tìm hắn điều tra giúp. Mỗi tội Phương Hải trước đó đem Kim Ô Sa giấu kỹ quá, ngay cả Trương Nhị Cẩu cũng tìm không ra".

Thám tử tư? Huyền Môn mà cũng có thám tử tư?

Tôi chợt hiếu kỳ với cái người tên là Trương Nhị Cẩu kia.

Trương Nhị Cẩu hiệu suất cực kỳ cao. Hôm sau, hắn liền tới tận cửa để nói cho chúng tôi biết tin tức.

"Sao anh ta lại phải tự mình tới?" Tôi vừa thay quần áo, vừa có chút nghi ngờ hỏi Hạ Lẫm.

"Nói là đến đưa tin tức cho chúng ta, nhưng em đoán là anh ta tới để tranh thủ nhìn xem Hạ gia đại tiểu thư thần bí này một chút".

Tôi sửng sốt. Hoàn toàn chính xác, nếu như Trương Nhị Cẩu này thật sự sống bằng nghề buôn câu chuyện trong giới Huyền Môn, tôi làm Hạ gia đại tiểu thư dù sao cũng là một thế gia Huyền Môn, hai năm nay lại rất ít xuất đầu lộ diện, chính ra là một loại tin tức nóng bỏng giật gân ấy.

Sau nửa giờ, Trương Nhị Cẩu liền đến, từ ngoài cửa đi vào dáng người con trai cao gầy mang áo đen, tôi ngây người ra.

Tôi tuyệt đối không ngờ rằng, Trương Nhị Cẩu, căn bản cũng không phải là người.

Hắn cũng không phải quỷ, mà là một con yêu, yêu tinh chó (cẩu yêu).

Tôi nhìn thấy Trương Nhị Cẩu quá kinh ngạc, nhịn không được bắt lấy Hạ Lẫm, thấp giọng hỏi: "Sao em không nói cho chị biết hắn ta là một con yêu tinh chó? -_- "

"Thì nói rồi còn gì, chẳng phải gọi hắn là Trương Nhị Cẩu còn gì?" Hạ Lẫm gương mặt vẫn không đổi, "Nghe thì phải biết hắn là một con yêu tinh chó chứ?"

"Ai biết được tên là Trương Nhị Cẩu thì là yêu tinh chó? Logic?"

Tôi trừng mắt nhìn Hạ Lẫm, nhưng lúc này Trương Nhị Cẩu đến gần rồi, tôi cũng không nói thêm gì nữa, chỉ có thể gượng cười: "Xin chào, Trương… tiên sinh".

"Đừng gọi tôi… tiên sinh tiên xiếc gì, người cũng biết chúng tôi là yêu quái, cũng không giống loài người, không cần phải lễ nghĩa". Trương Nhị Cẩu đen đen gầy gầy, cuống họng khàn khàn, mặc dù đã hóa thành hình người, nhưng khi nói chuyện với tôi vẫn không nhịn được mà sụt sịt cái mũi hít hít, mười phần giống bộ dạng một con chó, tôi cũng không nói nhảm thêm nữa, hắn liền trực tiếp đi vào vấn đề, "Việc các người hỏi, tôi đã tra được."

Mắt tôi sáng lên, hỏi: "Thế nào"?

"Tư liệu toàn bộ ở đây. Tất tật chuyện của Phương Hải đều có, từ chuyện một ngày hắn tè mấy lần, vợ bé hay con riêng, toàn bộ đều ở đây, các người xem đi".

Trương Nhị Cẩu nói chuyện thật sự "chuyên nghiệp", liền từ trong ngực rút ra một xấp giấy có phần dúm dó, đưa cho chúng tôi.

Tôi liếc qua, phát hiện thật như hắn nói, tin tức cực kỳ chi tiết.

Thật không nghĩ tới hắn lại nắm rõ đến thế, dựa theo logic này, nếu hắn muốn điều tra chúng tôi, không phải cũng có thể tra ra rất nhiều chuyện hay sao?

Tựa hồ trong ánh mắt tôi phòng bị quá mức rõ ràng, Trương Nhị Cẩu dường như đã đoán được ý nghĩ, khóe miệng lộ ra một nụ cười ma quái, "Đại tiểu thư, người yên tâm, cái này là do Phương Hải không phải là người của Huyền Môn, cho nên tôi mới có thể tra rõ ràng như vậy. Nếu như là người của Huyền Môn, tôi thật không có lá gan này".

Tôi căn bản không tin Trương Nhị Cẩu, gì mà không có lá gan, nhìn là biết chẳng qua là thù lao có xứng đáng hay không mà thôi.

Hạ Lẫm từ trong túi lấy ra cái gì, đưa cho Trương Nhị Cẩu, Trương Nhị Cẩu cả người lập tức liền hưng phấn.

Nhìn thoáng qua, lập tức hiểu vì cái gì mà Trương Nhị Cẩu kích động như vậy.

Hạ Lẫm cho hắn, là yêu quả.

Cái gọi là yêu quả, kỳ thật chính là cây đã tu luyện thành tinh mà ngưng tụ ra quả. Cái quả này bên trong ẩn chứa tinh hoa yêu khí, loại quả này đối với con người mà nói không có tác dụng gì, nhưng đối yêu quái chính là chí cao vô thượng bảo vật, ăn xong tu vi sẽ tăng nhiều, cũng khó trách Trương Nhị Cẩu lại kích động như vậy.

"Hắc hắc, Hạ gia thiếu gia, tôi rất thích người như ngài, cho thù lao cũng hào phóng". Trương Nhị Cẩu toét miệng cười nói.

Nghe thấy Trương Nhị Cẩu nịnh nọt, Hạ Lẫm vẫn như cũ là lạnh lùng, "Tốt, việc đã xong, anh đi trước đi".

Trương Nhị Cẩu cũng không rườm ra, cẩn thận từng li từng tí cất kỹ quả, quay người liền chuẩn bị rời đi.

"Chờ một chút!"

Tôi đột nhiên gọi lại Trương Nhị Cẩu.

Trương Nhị Cẩu quay đầu, nhìn tôi híp híp mắt, "Hạ gia đại tiểu thư, "Người còn cần tôi giúp việc gì khác hay sao?"

"Tôi còn có việc cần anh tra".

Trương Nhị Cẩu nhíu lông mày, rất nhanh, từ trong túi lấy ra một tờ lá cây đưa cho tôi.

Tôi nhìn thấy số được ghi trên lá cây, vừa đọc xong thì lá cây lại đột nhiên tự đốt. Cũng may tôi đã ghi nhớ con số đó.

"Đại tiểu thư nếu như muốn tôi giúp người điều tra chuyện gì, cứ việc gọi đến số này, yên tâm số tôi đưa cho cô khác số tôi đưa cho Hạ công tử, hắc hắc, người cũng biết cái nghề này, không thể để lại một phương thức liên lạc cố định được".

Trương Nhị Cẩu nói xong, liền phất phất tay, rất nhanh rời đi, bộ dạng có phần vui vẻ, nếu hắn có đuôi thì chắc hẳn giờ này cái đuôi đang lúc lắc.

Hạ Lẫm giờ mới quay đầu nhìn tôi, chân mày hơi nhíu lại: "An Tố, chị tìm Trương Nhị Cẩu, muốn điều tra chuyện gì?"

"Điều tra tình hình Ninh gia". Tôi ngắn gọn trả lời.

Hạ Lẫm sửng sốt một chút, hiển nhiên là không nghĩ tới.

"An Tố, trong cái lúc mấu chốt này, chị còn quan tâm tới Ninh gia? Em biết chị chán ghét bọn chúng, nhưng bây giờ quan trọng nhất, chẳng phải là nghĩ biện pháp giúp Tiết Xán một lần nữa ngưng tụ hồn phách sao?"

"Chính là bởi vì bây giờ là thời điểm mấu chốt, chị mới lo lắng người của Ninh gia". Tôi hạ giọng nói, trong giọng nói nhiều hơn mấy phần lo lắng, "Chị luôn cảm thấy, Ninh gia chắc chắn sẽ không dễ dàng để cho chúng ta giúp Tiết Xán một lần nữa ngưng tụ hồn phách".

"Tại sao"? Hạ Lẫm vẫn không có lý giải, "Ninh gia hiện tại gia chủ mặc dù là Ninh Trác, nhưng hắn căn bản cũng không nguyện ý quản sự, cho nên nắm đại quyền kỳ thật chính là Ninh Uyển Uyển. Ninh Uyển Uyển mặc dù mưu hèn kế bẩn, nhưng dù sao cũng thích Tiết Xán, chẳng lẽ lại không hi vọng Tiết Xán một lần nữa ngưng tụ hồn phách sao?"

"Cô ta chính xác muốn Tiết Xán ngưng tụ hồn phách". Nghĩ đến ả đàn bà Ninh Uyển Uyển kia, trong mắt của tôi lại nhiều hơn mấy phần lạnh lùng, thản nhiên nói, "Nhưng có lẽ cũng không muốn để Tiết Xán dễ dàng như vậy đâu. Bởi vì cô ta biết, Tiết Xán bây giờ trạng thái hư nhược, mới là cơ hội tốt nhất cho cô ta".

Hạ Lẫm sửng sốt một chút, giờ mới hiểu ý tôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi