HẸN NGÀY YÊU EM

Tôn Nhất Khiếm đương nhiên cũng nhận ra Chu Sở Hiên, ánh mắt hai người vừa chạm nhau. Tôn Nhất Khiếm cảm thấy hai lỗ tai mình nóng dần đi.

" Anh...anh là chủ tiệm cafe sao?"

Chu Sở Hiên kích động nói, Tôn Nhất Khiếm vẫn đứng yên như pho tượng.

Trong đầu anh toàn suy nghĩ câu hỏi : Tại sao cậu ấy lại xuất hiện ở đây ?

Mà Chu Sở Hiên sớm đã kích động đến nổi đứng lên, thuận tiện nắm lấy tay đang cầm cốc cafe của anh thật chặt. Trên miệng lộ rõ một nụ cười thật tươi.

" Thật tốt quá ! Cuối cùng cũng gặp được anh."

" A"

Hơi ấm của bàn tay người truyền đến, Tôn Nhất Khiếm giật mình rụt tay về. Ánh mắt ũ rũ làm ra kí hiệu ngôn ngữ.

" Tôi không quen biết với cậu"

Ngày trước! Lúc còn đi học. Để theo đuổi anh, cậu đã phải dày công học cả kí hiệu ngôn ngữ. Cho nên lúc hắn giao tiếp bằng tay. Cậu đều hiểu.


Nhìn hắn rũ bỏ mối quan hệ của hai người, trong lòng Chu Sở Hiên có chút đau lòng. Nhưng cậu thừa hiểu, cậu gây ra chuyện tày đình như vậy. Hắn không giận cậu thì hắn chính là bồ tát sống.

" Mấy năm qua anh sống tốt chứ ?"

Tôn Nhất Khiếm không trả lời cậu. Quay lưng lại tiếp tục dọn dẹp.

Hắn rất giận người này, trong lòng chẳng muốn nhắc đến người này chút nào. Nhớ lại chuyện của những năm trước, Tôn Nhất Khiếm cảm thấy trái tim bỗng nhiên đau nhói.

Chu Sở Hiên thì khác, cậu vui đến phát điên rồi. Nếu hắn thật sự mở tiệm cafe ở đây, chẳng phải mỗi ngày cậu đều có thể tìm thấy hắn sao ?

Nhiều năm nhớ nhung như vậy, bây giờ có thể gặp nhau thường xuyên. Chu Sở Hiên nghĩ rằng mình vẫn còn cơ hội.

" Anh dạo này cao quá, đã thế còn đô con hơn trước. Cảm giác thật ngưỡng mộ!"


Tôn Nhất Khiếm mặc kệ cậu muốn nói gì thì nói, còn mình tiếp tục dọn dẹp.

" Em làm việc tại công ty này. Em không muốn về nhà mình làm việc đâu, ở đó chán chết đi được. Cũng may là em làm việc ở đây, như thế mớ gặp được anh"

Tôn Nhất Khiếm nghĩ.

" Gặp lại tôi thì làm gì?"

Chu Sở Hiên thấy hắn không quan tâm đến mình. Không còn dáng vẻ của ngày xưa, lúc mà cậu nói gì hắn cũng đều hăng say lắng nghe. Sau đó thay cậu tức giận, cùng cậu cười đùa. Quãng thời gian đó thật sự rất vui.

Hiện tại nhìn bóng lưng có chút lạnh nhạt kia, cậu thật sự rất hụt hẫng. Miệng bỗng chốc phát ra câu hỏi.

" Anh...anh còn giận em sao?"

Âm thanh xung quanh vốn dĩ đã yên tĩnh, câu hỏi của cậu càng khiến bầu không khí lặng im hơn. Tiếng thu dọn đồ đạc cũng bị ngưng trệ vài giây, sau đó mới hoạt động lại.


" Chuyện năm đó... Em..."

Chu Sở Hiên định nói gì đó thì Tôn Nhất Khiếm đã quay người lại đối diện với cậu. Làm ra kí hiệu ngôn ngữ.

" Nó không còn quan trọng nữa rồi, tôi và cậu hiện tại xem như chưa quen biết đi"

" Em..."

Một lần nữa, Chu Sở Hiên định nói gì đó thì tiếng chuông điện thoại của cậu vang lên cắt đứt lời nói của cậu.

Chu Sở Hiên nhìn điện thoại, là đồng nghiệp gọi đến. Không còn cách nào khác, cậu đành nhấn nhận cuộc gọi.

" Sao vậy?"

Đồng nghiệp ở trong điện thoại hét lên.

" Mẹ nó! cậu đang ở đâu vậy? Mau trở lại văn phòng đi. Chúng ta còn phải chuẩn bị cuộc họp, cậu quên rồi sao?"

Lúc này Chu Sở Hiên chợt nhớ ra mình có một cuộc họp quan trọng vào đầu giờ chiều. Cậu không thể không đi.

"Tớ nhớ rồi, tớ vào ngay!"

Sau đó! Chu Sở Hiên tắt điện. Vội vàng thanh toán tiền cafe, sau đó gấp rút rời đi. Trước khi đi còn không quên nói với Tôn Nhất Khiếm.
" Anh...em còn nhiều chuyện muốn nói với anh lắm. Anh đừng về sớm nhé, đợi em tan làm...em nhất định sẽ đến tìm anh"

Nói rồi Chu Sở Hiên vội vã rời đi.

Nhìn dáng vẻ vội vã của cậu, Tôn Nhất Khiếm lại nhớ đến dáng vẻ thường xuyên đi học muộn của cậu lúc trước.

Hắn thở dài nghĩ.

" Vẫn ngốc như xưa"

Nhưng mà, sau đó hắn lại cúi đầu. Âm thầm tự hỏi chính mình.

" Vì sao lại quan tâm người đó, chẳng lẽ bản thân muốn một lần nữa trở thành trò cười cho thiên hạ sao ? Rõ ràng bản thân bị câm mà, cậu ta nhất định sẽ không yêu mình"

Nghĩ đến đây, Tôn Nhất Khiếm bất giác siết bàn tay lại thành nắm đấm để kìm chế cảm xúc. Cố gắng bình ổn tâm trạng của mình.

Hắn nghĩ.

" Mình vẫn cậu ấy ở chung công ty, thật ra sẽ còn gặp nhau dài dài... Chậc! Bỗng dưng muốn đóng cửa tiệm quá"
Nhưng mà hắn không thể tùy ý như vậy được, là dượng đã ưu ái đưa hắn vào đây. Hắn không thể như đưa trẻ muốn làm thì làm.

Tôn Nhất Khiếm thở dài, đành chấp nhận số phận.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi