Hội của Trịnh Thanh Xuyên vốn đã rất bắt mắt, tiếng nói lúc nãy của Trịnh Thanh Xuyên lại khiến mọi người rối rít nhìn sang.
Vì vậy mọi người đã được chứng kiến một cảnh tượng vô cùng gây sốc: Một Trịnh Thanh Xuyên trước giờ luôn thẳng như ruột ngựa, lặn mất tăm suốt cả kỳ nghỉ hè, thái độ hống hách hơn trước đây, vậy mà lại có hành động này trước bàn dân thiên hạ —— Ép buộc nữ sinh nhà người ta ăn bánh ngọt!
Đúng là khiến người ta giận tím người!
Ngay lập tức, có người đã phải lấy một miếng bánh ngọt óc chó từ nhân viên phục vụ ăn thử, phải công nhận rằng rất ngon.
Đám bạn của Trịnh Thanh Xuyên trợn mắt nhìn Trịnh Thanh Xuyên, rồi nhìn sang Giang Thu Thu, cuối cùng từ từ hiểu ra.
Một người trong số họ không nhịn được khẽ xỉa xói với người kia: “Này, Thanh Xuyên làm vậy không được đâu. Hồi cấp Hai tôi đâu có tán gái như vậy.”
Người kia cũng đồng tình, “Trước đây tôi đã bảo cậu ta đừng chỉ chơi nhạc mà bỏ bê tán gái. Cậu ta đã vào ban nhạc mà không tán gái thì chẳng khác nào công cốc. Nhìn xem kỹ năng của đứa học sinh tiểu học kìa. Chậc chậc, thật là mất mặt.”
Ban đầu Tăng Nam Ngọc cũng ngẩn người ra vì hành động khó hiểu của Trịnh Thanh Xuyên. Lúc này nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, sắc mặt lại không khỏi sa sầm… Lẽ nào Trịnh Thanh Xuyên thật sự có tình ý với Giang Thu Thu?
Cô ta lặng lẽ siết chặt hai tay, trong lòng dâng lên một nỗi uất hận. Sự chán ghét không thể lý giải đối với Giang Thu Thu càng trở nên mãnh liệt hơn.
Trịnh Thanh Xuyên không hề hay biết chuyện này. Thấy Giang Thu Thu mãi không nhận miếng bánh, vẻ mặt của cậu trở nên sốt ruột, “Rốt cuộc cậu có ăn không?”
Thấy vậy, mọi người không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Ấy chà, Thanh Xuyên mạnh bạo quá đi!
Một người trong số đám anh em vội vàng đứng ra giảng hòa, nói với Giang Thu Thu: “Bạn học Thu Thu, thật ra Thanh Xuyên có ý tốt, bạn cho cậu ấy chút thể diện đi…”
“Ờ, được thôi.” Giang Thu Thu cũng chẳng thèm so đo với trẻ trâu, thuận tay nhận lấy miếng bánh ngọt từ Trịnh Thanh Xuyên.
Đám người xung quanh lập tức mỉm cười đầy ẩn ý: Mặc dù kỹ năng tán gái của Thanh Xuyên hơi non, nhưng kết quả cũng không tệ. Cuối cùng Giang Thu Thu vẫn nhận miếng bánh của cậu ấy.
Thế là mọi người tìm cách tạo cơ hội cho bọn họ, “Ừm, hai người có muốn…”
Còn chưa nói xong đã thấy Trịnh Thanh Xuyên chỉ tay về phía trong nhà, nói với Giang Thu Thu: “Trịnh Tự ở bên đó, cậu tự đi tìm ông ấy đi.”
Mọi người: “…?”
Rõ ràng Giang Thu Thu cũng sửng sốt, khá bất ngờ, “Trịnh Tự cũng ở đây?”
“Không phải cậu đến tìm Trịnh Tự sao?” Trịnh Thanh Xuyên nhíu mày nghi ngờ.
“Không phải, tôi tới đây đưa đồ.” Giang Thu Thu đưa túi giấy đang cầm ra, “Đúng rồi, cậu có biết Hứa Dương Dương không?”
Ngay lúc này, nhóm của Trịnh Tự đang nói chuyện với Lam Lập Vi trong nhà cũng chú ý đến động tĩnh bên ngoài.
Vừa khéo Lam Lập Vi đối mặt với tấm kính thủy tinh sát đất, tò mò hỏi: “Người đó là ai vậy, hình như không phải là bạn học của chúng ta nhỉ?”
Trương Hi quay đầu nhìn ra ngoài, sắc mặt bỗng đanh lại, nhìn sang Trịnh Tự theo bản năng.
Trịnh Tự đã đi thẳng ra khỏi nhà.
“Thu Thu, sao cậu lại ở đây?” Trịnh Tự hỏi Giang Thu Thu.
Giang Thu Thu giải thích qua loa, Trịnh Tự gật đầu rồi nói: “Tôi dẫn cậu đi, Hứa Dương Dương đang ở trong phòng khách.”
Nói xong định xoay người đi, đột nhiên anh lại nhớ tới một chuyện, ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Thanh Xuyên.
Đám anh em bên cạnh Trịnh Thanh Xuyên lập tức trở nên căng thẳng.
Trịnh Tự và Trịnh Thanh Xuyên là người một nhà, nhưng vì mối quan hệ gia đình phức tạp nên trước giờ đều không hòa thuận, từ ngày xưa đã liên tục xảy ra xung đột. Cụ thể là Trịnh Thanh Xuyên luôn thích gây hấn với Trịnh Tự, mà Trịnh Tự lại luôn tỏ vẻ kiêu căng, từ trước đến giờ đều đối xử lạnh nhạt với Trịnh Thanh Xuyên. Sự khinh thường của anh lại khiến Trịnh Thanh Xuyên thẹn quá hóa giận.
Hai người này lại luôn là nhân vật mà mọi người không thể dây vào. Vì vậy lúc còn học cấp Hai, đám anh em của Trịnh Thanh Xuyên rất sợ đụng phải Trịnh Tự.
Cuối cùng đã lên đại học, mọi người đã được thở phào nhẹ nhõm, cho rằng rốt cuộc có thể thoát khỏi tình thế lưỡng nan này. Ai ngờ bài khảo nghiệm của ông trời dành cho bọn họ lại đến nhanh như vậy.
Quả nhiên đối mặt với ánh mắt của Trịnh Tự, cả người Trịnh Thanh Xuyên như bị châm ngòi pháo nổ, ngang ngược gây hấn, “Nhìn cái gì? Muốn đánh lộn hả?”
Một người anh em lập tức đứng chắn trước mặt Trịnh Thanh Xuyên, cười gượng, “Hôm nay là bữa tiệc của Lập Vi, mọi người nể mặt nhau chút đi…”
Cùng lúc đó, Trịnh Tự cũng hờ hững lên tiếng: “Tôi đã biên soạn một bản tài liệu của môn tự chọn giúp cậu, ngày mai gửi cho cậu.”
Anh vừa nói xong, những người ở đây vốn đang giương cung bạt kiếm nhất thời rơi vào trạng thái hóa đá.
Đám anh em đã chuẩn bị khuyên ngăn ngỡ ngàng nhìn anh, “Hả?”
Rõ ràng Trịnh Thanh Xuyên cũng không ngờ anh sẽ nói như vậy, nhất thời không kịp phản ứng, sững sờ tại chỗ.
Chương trình học của Đại học Châu Xuyên được chia thành môn học bắt buộc và môn học tự chọn. Việc chọn lớp tự chọn lại có liên quan đến chỉ số hạnh phúc của tất cả mọi người trong mỗi học kỳ, chẳng hạn như có được cúp học hay không, có lấy được tín chỉ môn hay không. Vì vậy việc chọn lớp tự chọn nào trong mỗi học kỳ là kinh nghiệm được bao thế hệ sinh viên tích lũy bằng xương máu và nước mắt.
Vì tân sinh viên vừa mới nhập học chưa quen với hệ thống chọn lớp và chương trình học, vậy nên cần được tư vấn về mọi mặt.
Hiển nhiên Trịnh Thanh Xuyên cũng đi hỏi thăm khắp nơi. Vào hai ngày trước, không biết trời xui đất khiến thế nào mà cậu lại gửi tin nhắn hỏi ý kiến đến Trịnh Tự thay vì một anh khóa trên.
Thế nhưng cậu đã nhanh chóng gửi thêm một tin: 【Gửi nhầm.】
Trước đây Trịnh Tự luôn bỏ qua khi thấy những tin nhắn này, lần này cũng không ngoại lệ, thậm chí không thèm đáp lại. Chính vì vậy, Trịnh Thanh Xuyên còn thầm rủa anh một hồi. Lúc này nghe thấy câu nói của Trịnh Tự, cậu không khỏi bất ngờ.
Thật ra Trịnh Tự cũng hơi bất ngờ khi mình lại làm vậy.
Từ lâu mối quan hệ giữa anh và Trịnh Thanh Xuyên đã xấu đi, cãi nhau ầm ĩ thành ra như vậy cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.
Nhưng những đánh giá Giang Thu Thu về Trịnh Thanh Xuyên trước đây đã khiến anh có một số nhận thức mới.
Bỏ qua những chuyện khác, chuyện cô ấy nói Trịnh Thanh Xuyên giống đứa trẻ trâu thích giật bím tóc của nữ sinh đã đủ làm anh nghĩ đến một hình ảnh rất sống động.
Đối phó với trẻ trâu hiển nhiên không thể nhiệt tình như vậy được.
Trịnh Tự nói xong, thấy Trịnh Thanh Xuyên không có phản ứng gì cũng không để trong lòng. Vừa định rời đi, cuối cùng Trịnh Thanh Xuyên đã hoàn hồn, mấp máy môi, cuối cùng trả lời với vẻ bực bội: “Chẳng phải tôi đã nói là gửi nhầm sao?”
“À, vậy thì thôi.” Trịnh Tự đáp, tiếp tục động tác của mình.
Giang Thu Thu bên cạnh lập tức giơ tay lên, “Gửi cho mình đi, mình cần.”
Kế hoạch ban đầu của cô cho buổi chiều là sẽ lên kế hoạch cho lớp tự chọn, đúng lúc có thể tận dụng.
Trịnh Tự mỉm cười, “Được.”
Trịnh Thanh Xuyên thấy vậy lại quýnh quáng, vội vàng bảo: “Không được, tôi cũng cần, gửi cho tôi.”
Đám anh em của cậu ta: “…” Ông bạn kiên định chút đi, nhiều người đang nhìn đó, ông còn cần thể diện không vậy?
Trịnh Tự lại không để bụng, chỉ nhìn thoáng qua cậu ta rồi đáp lại: “Ừ.”
Đợi Trịnh Tự và Giang Thu Thu đã đi xa, mọi người vẫn còn nhốn nháo, Trịnh Thanh Xuyên chợt đắc chí hỏi người bên cạnh: “Mấy ông nói xem có phải Trịnh Tự muốn lấy lòng tôi không?”
Mọi người: “…”
Rất khó để biết Trịnh Tự có phải muốn lấy lòng ông không, nhưng nhìn ông có vẻ rất háo hức.
Giang Thu Thu và Trịnh Tự cùng nhau đi vào trong nhà.
“Đó là Hứa Dương Dương.” Trịnh Tự vừa nói, vừa chỉ vào một góc tối.
Có một máy chiếu được lắp đặt ở đó, một nhóm bạn học đang tụ tập xem Snooker* phát sóng trực tiếp. Hứa Dương Dương cũng đang ở trong đó, xem rất hào hứng, luôn thầm thì trao đổi với nữ sinh bên cạnh, chẳng trách lúc nãy không nghe máy.
*Snooker: Môn chơi gồm cây gậy đẩy những trái bi trên một mặt bàn, đang là môn thể thao thịnh hành ở nhiều nơi. Bida và Snooker là hai trò chơi có vẻ là một và giống nhau nhưng có sự khác biệt giữa bida và snooker khi nói đến các quy tắc, quy định, cũng như cách chơi.
Giang Thu Thu đang định gọi Hứa Dương Dương, thì thấy Hứa Dương Dương và nữ sinh bên cạnh đột nhiên đứng lên, tức giận nói: “Thẩm Khải, cậu thật là quá đáng. Tại sao bọn tôi không thể xem trận đấu?”
Nam sinh tên Thẩm Khải là một cậu bạn mập mạp, tay kẹp điếu thuốc, bực bội nói: “Con gái các cậu biết cái đếch gì về Snooker, chỉ biết si mê mấy thằng bám váy.”
Cuộc cãi vã giữa hai bên đã thu hút Lam Lập Vi. Trước đây Thẩm Khải thường thích bắt nạt nữ sinh, Lam Lập Vi thấy vậy thì không vui, “Thẩm Khải, máy chiếu là để mọi người xem chung. Cậu đừng độc đoán như vậy.”
“Tôi chỉ nói sự thật thôi mà.” Thẩm Khải nhả khói thuốc, “Hai người họ bàn luận về Purcell suốt, ảnh hưởng đến chúng tôi xem trận đấu.”
Purcell?
Nghe thấy cái tên quen thuộc, Giang Thu Thu vô thức nhìn xem trận đấu trên máy chiếu, bỗng chốc ủ rũ mặt mày. Không ngờ bọn họ đang xem giải Snooker Hải Đông Masters năm 2008.
Đó là trận đấu đã từng để lại một cái bóng sâu đậm trong tuổi thơ của Giang Thu Thu.
Hứa Dương Dương phản đối, “Lần này Purcell biểu hiện rất tốt, tại sao không thể bàn luận?”
“Tốt cái đít, trước đây chưa từng nghe qua tên người này. Đám con gái các cậu chỉ biết nhìn vào ngoại hình.” Thẩm Khải tiếp tục ngậm điếu thuốc và cười khẩy, “Mau né sang một bên đi, gì mà Purcell có thể thắng chứ, đúng là xúi quẩy.”
Hứa Dương Dương và nữ sinh bên cạnh giận sôi máu khi nghe thấy câu nói của Thẩm Khải. Thế nhưng con gái lại không thể thốt ra những lời nói khó nghe, chỉ đành phải trừng mắt.
Lam Lập Vi rất bất mãn, “Thẩm Khải, cậu đừng hút thuốc ở đây.”
Giang Thu Thu cau mày, cách nói chuyện của Thẩm Khải lại là thứ mà cô ghét nhất. Hở ra là công kích giới tính, xem trận đấu thôi mà cũng tự cho mình là thượng đẳng. Hơn nữa, lời nói của hắn ta hơi kỳ lạ. Nếu chỉ là không muốn xem trận đấu với các bạn nữ thì không đến mức phải nói ra từ “xúi quẩy”.
Cô đã có suy đoán trong lòng, không nhịn được mở miệng hỏi: “Cậu bạn này, có phải cậu đang cá cược không?”
Thẩm Khải bị dọa sợ vì bỗng vang lên tiếng nói chuyện kế bên, vô thức hỏi: “Cậu là ai? Sao cậu biết?”
Trịnh Tự ngạc nhiên nhìn Giang Thu Thu, ngay sau đó hơi nhíu mày và hỏi: “Thẩm Khải, cậu lại cá cược bên ngoài?”
Thẩm Khải không ngờ Trịnh Tự cũng ở đây, thoáng chốc thay đổi sắc mặt. Hắn ta không dám tỏ vẻ ta đây trước mặt Trịnh Tự, lập tức lấy điếu thuốc ra khỏi miệng và cười đùa, “Cá mấy chục nghìn cho vui thôi.”
Những người khác tỏ ra bừng tỉnh nghe thấy vậy.
Giang Thu Thu thầm nghĩ quả nhiên là vậy.
Bên nhà hàng xóm của cô có một ông chú chỉ thích cá cược thể thao bên ngoài, giải đấu nào cũng chơi, đáng tiếc là thua nhiều hơn thắng. Hồi nhỏ, hễ có trận thi đấu thể thao quy mô lớn nào là y như rằng sẽ nghe thấy ông chú đó chửi đổng, trong đó có từ “Xúi quẩy” chiếm đa số.
Giang Thu Thu còn nhớ rõ giải đấu Snooker Hải Đông Masters năm 2008 đến tận bây giờ cũng là vì nguyên nhân này.
Bởi vì trong khoảng thời gian đó, ở Trung Quốc đã xuất hiện một danh tướng Snooker, việc phát sóng giải đấu Snooker trong nước lập tức tăng vọt. Rất nhiều người dân trong nước lần đầu tiên xem giải đấu Snooker này trên TV.
Gia đình của Giang Thu Thu cũng theo dõi một khoảng thời gian theo trào lưu. Vì vậy, lúc đó Giang Thu Thu mới tám tuổi đã biết được một số tuyển thủ Snooker.
Lễ Quốc khánh năm đó, Giang Thu Thu và gia đình vừa mới trở về sau một chuyến du lịch vui vẻ, thì nghe thấy ông chú bên nhà hàng xóm lại chửi đổng vì thua độ. Đến tối, tên nhóc mập của nhà ông chú giả vờ đáng thương, chạy tới nhà Giang Thu Thu ăn chực vì nhà không nấu cơm.
Giang Thu Thu còn nhớ rất rõ tên nhóc mập vừa chửi Purcell, vừa nhanh chóng gặm sạch con cua lông mà nhà cô mang từ nơi khác về. Giang Thu Thu ăn cơm rất chậm, cuối cùng chỉ ăn được một nửa con, giận đến mức cô tuyệt giao với tên nhóc mập suốt một tuần.
Sau một thời gian dài, cô nghi ngờ giải đấu Masters này là âm mưu của tên nhóc mập lừa bịp để ăn cua lông.
Nhiều năm về sau, cô và tên nhóc mập xảy ra mâu thuẫn, thế là lôi giải đấu này ra để bắt cậu ta bồi thường cua lông.
Thế nhưng Giang Thu Thu không phải là nạn nhân thê thảm nhất của giải đấu Masters này.
Bởi vì giải đấu Masters này đã làm dậy sóng một kết quả siêu bất ngờ.
Tân binh Snooker Purcell vô danh rất có phong độ. Dưới tình huống mà mọi người không ngờ tới, anh ấy đã vượt qua một chặng đường dài và đánh bại đối thủ của mình – Wally, cơ thủ số một thế giới – với tỷ số chung cuộc 10-8, giành giải quán quân vòng chung kết, được mệnh danh là “Ngựa ô siêu cấp lên đỉnh”.
Lam Lập Vi nhíu mày và nói: “Thẩm Khải, cá độ là không tốt. Hơn nữa, cậu không cho người khác xem giải đấu vì cá độ, có phải là rất quá đáng không?”
“Cậu làm rõ vấn đề đã nhé. Tôi không phải không cho bọn họ xem vì tôi cá độ, mà là vì bọn họ không biết cái gì mà la hét bậy bạ, nên tôi mới bực họ.” Thẩm Khải đâu dễ thừa nhận chuyện này, ngồi rung chân và nói: “Có xem bảng xếp hạng không vậy? Wally là số một thế giới, Purcell tuổi gì?”
Giang Thu Thu đã có thể đoán được tên Thẩm Khải này chắc cũng không hiểu gì cả, chỉ đơn giản cá độ cho vui, nghe theo dự đoán thị trường rồi cá cược mà thôi.
“Bố đây đã cược một trăm nghìn tệ cho Wally, bảo bọn họ bớt làm ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi cái.”
Đôi mắt của Trịnh Tự trầm lắng, đang định lên tiếng thì nghe thấy Giang Thu Thu chậm rãi mở miệng: “Cậu cược Wally thắng? Vậy cậu thảm rồi.”
Thẩm Khải đang ngập tràn tự tin chờ nhận tiền, đột nhiên nghe nói vậy, sắc mặt bỗng chốc thay đổi, “Cậu bớt rắc xui xẻo cho tôi nhờ.”
Giang Thu Thu vẫn bình thản, chỉ nhìn vào màn hình chiếu rồi tiếp tục nhìn hắn ta, cười cười, “Sau khi vào trận đấu, Wally vẫn chưa kịp lấy lại phong độ. Còn Purcell lại rất cẩn thận, gần như nắm bắt hết mọi cơ hội sẵn có. Mặc dù bây giờ tỷ số vẫn đang rất sát sao, nhưng dưới tình thế hai bên liên tục đối đầu nhau, cơ hội Purcell giành giải quán quân cao hơn nhiều so với Wally.”
Mọi người vốn cho rằng Giang Thu Thu chỉ buột miệng nói ra, không ngờ cô ấy lại có thể kể chính xác tình hình giải đấu, phân tích cũng mạch lạc và rõ ràng, bọn họ đều kinh ngạc trong giây lát.
Nhưng cô càng nói hợp lý, Thẩm Khải càng khó chịu.
Thẩm Khải đứng phắt dậy. Cùng lúc đó, Trịnh Tự đứng trước mặt Giang Thu Thu, lạnh lùng nhìn hắn ta.
Thẩm Khải cau mày, “Trịnh Tự, đây là con gái của cậu à?”
“Là bạn tôi.” Trịnh Tự trả lời.
Giang Thu Thu rất chán ghét mấy thằng con trai mở miệng ra là hạ thấp địa vị của con gái. Cô lập tức hất cằm còn ngạo mạn hơn hắn ta, liếc mắt khinh thường, “Tình hình giải đấu đã quá rõ ràng, một trăm nghìn của cậu coi như đi tong rồi.”
“Xàm lông, con gái đều là đám tóc dài não phẳng.” Thẩm Khả giơ tay đang kẹp điếu thuốc lên, “Nếu Purcell thắng, tôi sẽ ăn điếu thuốc này.”
Hắn nói xong thì ưỡn bụng, định lấy khí thế áp đảo Giang Thu Thu. Không ngờ đối phương chỉ nhìn mình với vẻ mặt đầy ẩn ý.
Thường ngày Thẩm Khải đã quen thói bắt nạt nữ sinh, nhưng không hiểu tại sao lần này lại hơi chột dạ, dò hỏi trong bộ dạng miệng hùm gan sứa, “Cậu nhìn cái gì?”
Giang Thu Thu không trả lời, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu hắn ta nhìn về phía màn hình chiếu.
Cùng lúc đó, một nam sinh đứng xem bên cạnh hét lên như bị giẫm phải đuôi: “Anh Khải, Wally lại thua rồi.”
Trên màn hình, Wally vốn đang dẫn đầu lại đánh hụt quả bi sáu điểm rất dễ ăn. Purcell trong trạng thái ổn định, vững vàng, dũng mãnh đã giành chiến thắng ở ván thứ 13, tạm thời vượt qua Wally với tỷ số 8-7.
Tim của Thẩm Khải đập thình thịch, nhìn sang Giang Thu Thu như gặp ma.
Giang Thu Thu cười tít mắt, “Xin hỏi ngài muốn ăn thuốc lá khô, hay là muốn chấm sốt?”HẾT CHƯƠNG 13