Cả đời này Thẩm Khải chưa bao giờ xấu hổ đến vậy.
Ban đầu hắn tưởng hầu hết bạn bè của Giang Thu Thu đều có gia cảnh bình thường, không phải người giàu có. Không ngờ Hà Chỉ Đinh lại quăng ra một viên kim cương lớn như vậy, bỗng chốc khiến chiếc vòng tay mảnh kim cương mà hắn tặng cho Tăng Nam Ngọc bị lu mờ.
Lời nói lại còn oang oang hùng hồn, sự khinh thường trong giọng điệu như muốn giẫm đạp hắn dưới đất.
Thường ngày hắn rất thích khoe giàu trước mặt bọn đỗ nghèo khỉ, lấy tiền đè người. Lần đầu tiên bị người khác khoe khoang, tất nhiên hắn cảm thấy khó chịu gấp bội.
Hà Chỉ Đinh vẫn tiếp tục rắc muối lên vết thương của hắn. Cô ấy nhìn đôi giày của Thẩm Khải, sau đó nhìn vòng tay của Tăng Nam Ngọc, hầm hầm tức giận nói: “Bạn mang đôi giày đắt tiền như vậy mà lại tặng loại vòng tay đó cho con gái nhà người ta, bạn có thấy mắc cỡ không vậy? Lại còn theo đuổi một tấm chiếu mới nữa đấy, bạn xem người ta là cái gì?”
Thẩm Khải: “…”
Tăng Nam Ngọc vốn đã rất nhục nhã, nghe thấy Hà Chỉ Đinh nói vậy, khuôn mặt bỗng chốc xen kẽ đỏ ửng và tái xanh.
Lời nói của Hà Chỉ Đinh là đang mỉa mai cô ta đúng không?
Những người khác đều trợn mắt nhìn Hà Chỉ Đinh, biểu cảm sốc tận ốc.
Không ngờ Hà Chỉ Đinh trông yếu đuối mà sức chiến đấu lại mạnh mẽ, có thể buông lời giễu cợt như vậy. Quả thật cô ấy dựa vào sức mình mà áp đảo Thẩm Khải và Tăng Nam Ngọc.
Giang Thu Thu nhìn biểu cảm của mọi người là biết chắc bọn họ đều đã hiểu lầm.
Theo những gì cô biết về Hà Chỉ Đinh, chắc hẳn cô ấy không cố tình giễu cợt Tăng Nam Ngọc. Có lẽ cô ấy chỉ… có cảm nhận như vậy từ tận đáy lòng, sau đó lại mồm nhanh hơn não.
Chỉ có thể nói rằng đôi khi những lời nói trong vô thức thường mới là đỉnh cao nhất.
Tăng Nam Ngọc sắp phát điên lên. Nếu không ngại có nhiều người đang ở đây, có lẽ cô ta đã trực tiếp nhào tới chửi ầm lên. Giọng điệu của cô ta ngập tràn tức giận, “Bạn nói vậy là sao?”
Quả nhiên Hà Chỉ Đinh không hề nhận ra lời nói lúc nãy của mình tạo nên lực sát thương mạnh cỡ nào với Tăng Nam Ngọc. Sau khi nghe xong, cô ấy còn tốt bụng giải thích cho Tăng Nam Ngọc: “Bạn học, mình nói bạn nghe nè, bạn phải cảnh giác cao độ khi quen bạn trai nhé. Vòng tay mà hắn tặng cho bạn chẳng đáng giá bao nhiêu, lại còn mang ra khoe khoang, giống như bạn nhận được ân huệ từ hắn vậy. Thật ra bạn là người chịu thiệt nhất đấy.”
Quả thật Thẩm Khải rất tức cười, nổi điên nói: “Có người còn không tặng nổi vòng tay này đấy.”
Hắn chỉ vào Vương Đằng, nói: “Vòng tay mấy nghìn tệ tôi tặng mà bạn còn cho rằng chịu thiệt. Cậu ta còn chẳng tặng nổi mà bạn lại cho rằng là báu vật?”
Sắc mặt của Vương Đằng trở nên u ám, “Bỏ cái tay của cậu xuống.”
Từ đầu đến cuối Vương Đằng luôn im thin thít, Thẩm Khải còn tưởng cậu ta là tên mọt sách nghèo túng, hay bị bắt nạt mà trước đây thường thấy nhất trong trường. Bỗng nhiên cậu ta lộ ra vẻ mặt hung tợn đó, hắn không khỏi sợ hết hồn.
Cùng lúc đó, Hà Chỉ Đinh cũng nổi điên.
“Bạn biết cái đếch gì!” Thiếu nữ búp bê tức đến mức không để ý đến hình tượng, điên cuồng văng tục: “Tôi đã gặp qua nhiều hạng người như bạn rồi. Cũng chẳng phải là người không có tiền, tặng có món quà mà còn tính toán chi li. Vòng tay này đâu tốn nhiều tiền mua thuốc lá của bạn đúng không?”
Cô nhìn Tăng Nam Ngọc rồi nói: “Bạn học này, có vài người bình thường chi năm nghìn tệ để hút thuốc, chỉ mua cho bạn món quà hai nghìn tệ, bạn cảm thấy hắn ta có thật lòng không?”
Tăng Nam Ngọc sững người một lúc.
Cô ta lại bị Hà Chỉ Đinh hỏi đến á khẩu.
Bởi vì quả thật Thẩm Khải chính là người như vậy. Nhưng cho dù Thẩm Khải không thật lòng, món đồ mà hắn tặng vẫn là thứ mà Vương Đằng không tặng nổi.
Vậy thì thật lòng có quan trọng không?
Tăng Nam Ngọc đánh giá viên kim cương sáng chói trên cổ của Hà Chỉ Đinh, rồi nhìn lại mảnh kim cương rẻ tiền, bị lu mờ trên tay mình. Cô ta bỗng bật cười, giọng điệu mỉa mai, “Bạn nói rất hay. Nhưng nếu gia đình bạn không thể mua cho bạn viên kim cương lớn đó, bạn có còn nghĩ như vậy không?”
Hà Chỉ Đinh thoáng ngạc nhiên, giống như không hiểu được lời nói của Tăng Nam Ngọc.
“Ai mà chẳng nói ra được lời nói chính trực như vậy?” Tăng Nam Ngọc cười nhạt, “Chẳng phải bạn cũng ỷ mình có tiền mới có thể chỉ tay năm ngón sao?”
“Mình không phải như vậy…” Hà Chỉ Đinh hơi uất ức, “Mình thực sự cho rằng sự chân thành quan trọng hơn.”
Cô ấy nhìn sang Vương Đằng, “Lúc nãy bạn Vương Đằng còn nói với mình rằng cậu ấy đã nghiên cứu xong ngày tháng của trận mưa sao băng này từ rất lâu. Tối nay vốn dĩ muốn đi ngắm sao băng với bạn gái cũ, bởi vì bạn gái của cậu ấy có rất nhiều ước mơ muốn thực hiện… Lẽ nào như vậy không đủ dụng tâm bằng một vòng tay sản xuất hàng loạt sao?”
Tăng Nam Ngọc hoảng hốt, ngẩng đầu lên nhìn Vương Đằng.
Vương Đằng cúi đầu nói: “Bạn Hà, đừng nói nữa.”
Hà Chỉ Đinh: “Nhưng mà, nhưng mà…”
“Đừng nói nữa.” Giang Thu Thu cũng tiếp lời. Cô kéo Hà Chỉ Đinh lại, biểu cảm lạnh lùng, “Trong mắt một số người, sao băng thoáng qua không là gì so với kim cương có thể cầm trong tay.”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Lần này người lên tiếng là Thẩm Khải. Hắn nhìn Hà Chỉ Đinh, trong mắt chỉ toàn sự nực cười, “Bạn nói cả buổi là về chuyện này à? Ngắm sao băng thôi mà cũng là thật lòng? Vậy tối nay tôi đi ngắm với bạn gái thì sao? Chỉ có nhiêu đó thôi mà đã khiến bạn cảm động rồi? Con gái đúng là buồn cười.”
Giang Thu Thu lạnh lùng liếc xéo, “Cậu cá độ bên ngoài sẽ thua thảm mười lần nữa.”
Thẩm Khải: “…”
“Chẳng có gì là không ổn.” Tăng Nam Ngọc khoác tay Thẩm Khải, “Những người theo đuổi tình yêu sẽ sẵn sàng theo đuổi tình yêu, những người theo đuổi cuộc sống sẽ sẵn sàng theo đuổi cuộc sống. Còn tôi tin rằng người nào có thể cho tôi những thứ tốt đẹp chính là tình yêu đích thực của tôi.”
Hà Chỉ Đinh cau mày, “Bạn như vậy rất không tốt…”
“Không có gì không tốt.” Giang Thu Thu chặn Hà Chỉ Đinh lại, “Mỗi người đều có tham vọng riêng.”
Bánh mì và tình yêu vẫn luôn là lựa chọn của mỗi người, thật ra không hề có đúng sai hay sang hèn.
Có điều Giang Thu Thu vẫn nói: “Đối với những người cho rằng kim cương quan trọng hơn ngôi sao, cuối cùng thường chẳng có được viên kim cương nào.”
Đã từng có một mệnh đề rất nổi tiếng trên mạng. Một người chỉ có một trăm tệ, nhưng sẵn sàng bỏ ra một trăm tệ cho bạn; và một người có mười nghìn tệ, nhưng chỉ bỏ ra một trăm tệ cho bạn, bạn sẽ chọn ai?
Khi những cô gái đã từng tôn sùng tình yêu và lãng mạn dần dần trưởng thành, sau khi đối mặt với cuộc đời nghiệt ngã, có lẽ họ đều chọn người có mười nghìn tệ. Bởi vì trong cuộc sống có quá nhiều gian khổ có thể giết chết tình yêu.
Thật ra chuyện này rất bình thường.
Điều kiện tiên quyết là người có mười nghìn tệ mà họ lựa chọn phải sẵn sàng bỏ ra toàn bộ số tiền còn lại cho họ.
Nếu Tăng Nam Ngọc chia tay với Vương Đằng, lựa chọn một người sẵn sàng bỏ tiền ra mua giày cho cô ta, sẵn sàng bỏ tiền ra mua quà cho cô ta, có lẽ Giang Thu Thu vẫn sẽ tôn trọng cô ta.
Nhưng Thẩm Khải là cái thá gì?
“Không sao cả, mỗi người đều có tham vọng riêng.” Hiếm khi Tăng Nam Ngọc đồng ý với những gì Giang Thu Thu nói. Cô ta nhìn lướt qua Giang Thu Thu, nhìn lướt qua Hà Chỉ Đinh, cuối cùng dừng ở Vương Đằng, “Vì vậy không cần phải dạy bảo nhau làm gì.”
Trong mắt cô ta hiện lên sự kiên định, “Vương Đằng, cậu nên biết rằng sao băng không thể thực hiện bất kỳ ước mơ gì.”
“Xì, tôi đúng là bị điên mới đứng đây nói xàm với mấy người.” Thẩm Khải bị hai nữ sinh cà khịa làm khó chịu cả buổi, thấy được cứu nguy đã vội vàng kéo Tăng Nam Ngọc dự định bỏ chạy, “Chúng ta đi thôi.”
“Nam Ngọc.” Vương Đằng chợt gọi.
Tăng Nam Ngọc căng thẳng, rất sợ Vương Đằng nói ra chuyện gì đó.
Nhưng Vương Đằng chỉ cười khẽ và nói: “Chúc cậu đạt được ước muốn.”
Trái tim của Tăng Nam Ngọc bỗng trống rỗng, có cảm giác như mình mất đi thứ gì đó, nhưng cô ta đã không thể nắm lấy được nữa.
“Tôi sẽ làm được.” Cô ta đáp.
Thẩm Khải và Tăng Nam Ngọc chạy mất dạng.
Hà Chỉ Đinh vẫn rất bất bình, muốn tiếp tục chửi mắng thì bị Giang Thu Thu giữ lại, “Chú ý hình tượng, chàng trai mà bà muốn tán vẫn còn ở đây.”
“Đúng rồi nha.” Hà Chỉ Đinh vội vàng che miệng, sau đó dè dặt nhìn sang Vương Đằng, nói: “Bạn Vương Đằng, cậu không nghe thấy những gì không hay đâu nhỉ?”
Giang Thu Thu: “…” Cái cô ngốc này!
“Không có.” Vương Đằng cười gượng, “Xin lỗi đã làm phiền các cậu, mình đi đây.”
“Ơ kìa, không phải đã nói là đi về chung sao?” Hà Chỉ Đinh vội nói.
Vương Đằng khó hiểu nhìn cô ấy, nói khi nào vậy?
“Đi chung đi.” Tại thời điểm quan trọng, Trịnh Tự lại ra mặt lần nữa.
Vương Đằng nhìn cậu ấy đầy lạ lùng, vẫn cảm thấy kỳ lạ về chuyện cậu ấy tự dưng rủ mình đi chung.
Nhưng mà đã nói đến nước này, cậu cũng không từ chối nữa.
Vì vậy mọi người cùng nhau đi về.
Trên đường đi, Hà Chỉ Đinh líu ríu quanh Vương Đằng như chim sẻ nhỏ, ồn ào đến mức Vương Đằng không có thời gian suy nghĩ về chuyện của Tăng Nam Ngọc và Thẩm Khải nữa.
Giang Thu Thu và Trịnh Tự đi đằng sau. Giang Thu Thu cảm thấy mình sắp bị ù tai, nói: “Mình phải đi mua một cái nút bịt tai chống ồn, lần sau gặp Chỉ Đinh sẽ mang vào.”
Trịnh Tự khẽ cười, “Rất cần thiết.”
Anh nhìn Giang Thu Thu, bất chợt hỏi: “Nếu là cậu, cậu sẽ chọn gì?”
Câu hỏi của anh không đầu không đuôi, Giang Thu Thu nhất thời không kịp phản ứng, ngẩn tò te, “Chọn cái gì?”
Trịnh Tự nghiêng đầu nhìn cô, “Cậu sẽ chọn ngôi sao hay là kim cương?”
“Con nít mới lựa chọn.” Giang Thu Thu siết chặt nắm đấm, không chút do dự, “Người lớn dĩ nhiên sẽ lấy hết!”
Trịnh Tự: “…”
Đợi đã, đây là câu hỏi lựa chọn một thứ mà…
Giang Thu Thu thấy dáng vẻ nghẹn lời của anh thì cảm thấy vô cùng đắc ý, cười hì hì rồi nói tiếp: “Nhưng dù là ngôi sao hay kim cương, mình vẫn muốn tự lấy chúng hơn là đợi người khác tặng.”
Đôi mắt của cô sáng chói như ngôi sao, như kim cương.
Trịnh Tự lại bật cười, “Ừ, cố lên.”
Giang Thu Thu gật đầu, “Mình sẽ nhớ uống nhiều nước ấm.”
Trịnh Tự: … Anh nghi ngờ mình lại bị nói móc, nhưng anh vẫn chưa hiểu ra.
“Nhắc mới nhớ, đàn anh, mình muốn nhờ cậu giúp mình một chuyện.” Giang Thu Thu chợt nói.
Chuyện mà Giang Thu Thu nhờ giúp đỡ là mượn tạm danh tính của Trịnh Tự để nhận cổ phần của cửa hàng dì Trần.
Sau khi ngắm mưa sao băng, cô cũng đã suy nghĩ thông suốt.
Cho dù sau này xảy ra chuyện gì, cô vẫn phải gánh vác cuộc sống hiện tại trước. Đối với một người không nơi nương tựa, có lẽ tiền bạc là thứ duy nhất mà cô có thể dựa vào lúc này. Chính vì vậy, cô quyết định nhận lời đề nghị của dì Trần, đầu tư dưới hình thức chuyên môn, chính thức trở thành cổ đông của cửa hàng.
Thế nhưng có một vấn đề liên quan đến chuyện này. Hiện tại cô vẫn chưa có thân phận hợp pháp, hiển nhiên không thể đầu tư dưới danh nghĩa của mình, chỉ có thể mượn danh tính của người khác để thực hiện chuyển giao trước.
Đối với cô, người duy nhất mà cô có thể tin tưởng lúc này cũng chỉ có Trịnh Tự.
Sau khi nghe xong, Trịnh Tự khá ngạc nhiên. Anh không ngờ chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Giang Thu Thu đã sắp trở thành cổ đông của cửa hàng. Nhưng ngẫm nghĩ lại, anh lại cảm thấy vô cùng hợp lý.
Anh đồng ý không chút do dự.
Ngược lại, dì Trần hoảng hồn khi biết Giang Thu Thu muốn đăng ký cổ phần dưới tên Trịnh Tự. Dì lặng lẽ kéo Giang Thu Thu qua một bên, nói nhỏ: “Thu Thu à, cái này là cổ phần đó. Dù mối quan hệ giữa cháu và bạn trai có khắng khít đến đâu cũng phải suy xét cẩn thận, không được tùy tiện đưa cổ phần cho cậu ta, đề phòng xảy ra bất trắc…”
Giang Thu Thu cạn lời, vội vàng ngắt lời dì, “Không phải đâu, dì hiểu lầm rồi.”
Dì Trần: “Hiểu lầm cái gì, dì không phải nói cậu ta không tốt, dì chỉ muốn nhắc nhở cháu…”
“Cháu không có ý đó.” Giang Thu Thu nói: “Ý của cháu là cậu ấy không phải là bạn trai của cháu.”
Dì Trần: “Hả?”
Giang Thu Thu gật đầu, “Đúng vậy, tụi cháu chỉ là bạn học bình thường thôi.”
“Điêu à?” Dì Trần vung tay, “Cháu đừng nghĩ dì già lạc hậu mà lừa dì. Bạn học bình thường mà cháu có thể đưa cổ phần cho cậu ta hả?”
Giang Thu Thu dở khóc dở cười, “Cháu nói thật đó.”
Dì Trần thấy nét mặt của con bé không giống như đang lừa gạt, nhất thời cũng bối rối, “Thật sao?”
Giang Thu Thu: “Thật ạ.”
“Vậy dì đã hiểu rồi.” Dì Trần bừng tỉnh, “Cháu thích cậu ta đúng không?”
Giang Thu Thu bất lực, “… Liên quan gì tới nhau ạ?”
Dì Trần lộ ra vẻ mặt đã nhìn thấu sự thật, “Dì cũng từng trải qua thời trẻ tuổi, dì hiểu. Nhưng dì vẫn muốn nói cho cháu biết, chuyện cổ phần này thật sự không phải là trò đùa…”
Giang Thu Thu: “…”
Cuối cùng, dì Trần vẫn không thể khuyên nhủ Giang Thu Thu, chỉ có thể đau lòng nhìn Giang Thu Thu khăng khăng đăng ký cổ phần dưới tên Trịnh Tự.
Dì Trần càng nghĩ càng không yên tâm, sau đó lặng lẽ kéo Trịnh Tự qua một bên.
“Cháu trai này, dì đã quan sát cháu một thời gian, dì biết cháu là một chàng trai tốt.” Dì Trần ra dáng bậc phụ huynh của nhà gái.
Trịnh Tự cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn đáp lại: “Cảm ơn dì.”
Dì Trần: “Dì nghĩ chắc cháu cũng hiểu rõ việc Thu Thu đưa cổ phần cho cháu có ý nghĩa gì.”
Trịnh Tự: “Cháu hiểu ạ.”
Bởi vì cô ấy không có hộ khẩu.
Dì Trần: “Vậy cháu nghĩ sao?”
Trịnh Tự:?
Anh cần phải có suy nghĩ gì?
Anh nghĩ một hồi nhưng không nghĩ ra, đành phải mặt dày học hỏi, “Cháu nên có suy nghĩ gì ạ?”
“Sao cháu lại giống như đầu gỗ vậy?” Dì Trần trợn mắt nhìn cậu ta, giống như nước đổ đầu vịt, “Tất nhiên là phải chủ động chút chứ. Lẽ nào chuyện này còn muốn con gái mở miệng trước?”
Trịnh Tự càng ngu ngơ.
Chủ động làm gì? Tổ chức đại hội cổ đông? Phấn đấu sớm ngày ra mắt cửa hàng trên thị trường?
Anh cân nhắc một lúc rồi nói: “Vậy… Cháu giúp mọi người thương lượng về chuyện đầu tư nhé?”
Dì Trần giật mình, sau đó tức tối vỗ mạnh vào cánh tay cậu ta, “Cháu đang nói sảng cái gì vậy? Dì đang bảo cháu chủ động theo đuổi Thu Thu đấy, đừng phụ tấm lòng của người ta.”
Trịnh Tự:???
Trịnh Tự:!!!!HẾT CHƯƠNG 29