HẸN ƯỚC MƯỜI NĂM

Buổi tối trước ngày Lễ Độc thân, trong phòng ký túc xá của một trường thuộc khu đô thị đại học.

“Này các anh em, ngày mai là Lễ Độc thân, chúng ta rủ đám con trai trong lớp đến ký túc xá nữ gào rú tập thể đi!” Một nam sinh khoác tay lên vai bạn cùng phòng, nói rất hào hứng.

“Gào rú cái beep.” Bạn cùng phòng khinh bỉ, “Chắc có người để ý đến ông.”

“Sao lại không?” Người kia rất bất mãn, “Trước đây các anh khóa trên từng nói đó là tiết mục dành riêng cho Lễ Độc thân của trường chúng ta mà. Dì quản lý ký túc xá sẽ không quan tâm đâu.”

Bạn cùng phòng lắc đầu ngao ngán, “Dì ấy không quan tâm, nhưng trong ký túc xá nữ phải có người mới được chứ.”

“Là sao? Tại sao ký túc xá nữ lại không có người?” Người kia không hiểu bèn hỏi ngược lại, một lúc sau bỗng trợn tròn hai mắt, “Không thể nào? Chẳng lẽ tất cả nữ sinh trong lớp chúng ta đều đã có bạn trai? Không trải qua Lễ Độc thân này?” 

“…” Khóe miệng của bạn cùng phòng co giật, “Không phải, nhưng mà còn kích thích hơn cả việc có bạn trai.” 

!!!! Người kia bị sốc toàn tập, “Đừng nói là… Có hai anh bạn trai nhé?”

Bạn cùng phòng không chịu được nữa, nắm đầu cậu ta dí sát vào màn hình máy tính, “Có lẽ ngày mai họ sẽ đến khu thương mại mua sắm.”

Người kia: “…”

Cậu ta đảo mắt qua máy tính, nhìn thấy trên màn hình đang hiện ra giao diện của Công đoàn Đại học Châu Xuyên. Lúc này, trên giao diện ngập tràn các bài viết có cùng từ khóa. 

Tiêu đề: Mọi người đã thấy quảng cáo của khu thương mại chưa? Khu thương mại giảm giá 50% vào ngày Lễ Độc thân?!!!

Tiêu đề: Các sản phẩm thu đông có được giảm giá không? Đúng lúc mấy ngày nay mình muốn mua chăn bông mùa đông, nhưng đắt quá nên vẫn chưa mua! Nếu cũng được giảm 50%, mình sẽ hốt ngay!

Tiêu đề: Phòng ký túc xá chúng tôi đều là hội ế, ban đầu đã hẹn ngày mai cùng đi ăn tối, bây giờ đổi thành cùng đi mua sắm…

Tiêu đề: Không có chuyện gì mà mua sắm không thể giải quyết. Nếu có, vậy đó là giảm giá chưa đủ sâu!

Tiêu đề: Vô nhân đạo quá đi!! Bây giờ ngay cả Lễ Độc thân cũng bị lôi ra bán giảm giá hả????

Tiêu đề: Rất tốt. Tôi là sinh viên năm cuối, trước đây còn rất được săn đón vào ngày Lễ Độc thân. Năm nay mọi người chỉ toàn quan tâm đến giảm giá của khu thương mại, không còn ai để ý đến tôi là một trai già còn zin! 

Tiêu đề: Tổng hợp thông tin sản phẩm giảm giá trong ngày Lễ Độc thân tại khu thương mại!

Tiêu đề: Nhận phiếu giảm giá bằng thẻ sinh viên! Hãy xem thử thẻ sinh viên của bạn có thể nhận được ưu đãi gì!

Tiêu đề: Tổng hợp đường link sản phẩm mua theo nhóm: Để lại thông tin đăng ký tại đường link tương ứng, đủ người sẽ tạo nhóm. 

Có thể thấy cậu bạn kia bị sốc trước những bài viết ngập tràn trên màn hình, mặt kiểu???? 

Bạn cùng phòng tức anh ách, gõ đầu cậu ta một cái, “Còn gào rú tập thể cái gì? Ông không xem thử hiện giờ đám con gái lớp chúng ta đều đang thảo luận ngày mai mua cái gì trên nhóm, ai mà nhớ Lễ Độc thân là cái gì.” 

Cậu bạn kia: “Không được… Khu thương mại quá đáng lắm luôn ấy. Lễ Độc thân mà cũng không tha, lại còn giảm giá sâu nhất trong năm? Chuyện hoang đường này mà cũng có người tin hả?”

Bạn cùng phòng cười ha ha, “Ban đầu tôi cũng không tin, nhưng mà…” 

Cậu ta nhấp vào phần tìm kiếm, tìm kiếm một bài viết vừa mới đăng lên, “Ông đọc thử bài này đi.”

Tiêu đề: Tin sốt dẻo! Khu thương mại cam kết: Trong vòng sáu tháng, nếu thấy cửa hàng nào bán giá thấp hơn ngày Lễ Độc thân, bạn có thể được hoàn tiền chênh lệch giá dựa theo hóa đơn!!

Người anh em:!!!!

Người anh em: “Có chuyện này nữa hả!” 

Bạn cùng phòng nhún vai, “Thậm chí còn có chuyện đó nữa, vì vậy ông từ bỏ đi, bình thản vượt qua Lễ Độc thân cô đơn này.” 

“Cô đơn cái quần què!” Cậu bạn kia bỗng bật dậy, cướp lấy con chuột của bạn cùng phòng, nhấp vào một bài viết mới đăng, “Giày thể thao kinh điển của thương hiệu X đang giảm 50%, còn tặng một lần vệ sinh giày! Đồ cái ngày Lễ Độc thân chó má, tên nào thích trải qua thì cho qua, chúng ta đi mua giày!!!”

Bạn cùng phòng: “…???” 

Đáng đời cái đồ FA!

Cùng lúc đó, tại phòng ký túc xá nữ. 

“Aaa, tức quá đi. Mình vừa mới mua một đôi giày, lúc nãy vào đọc đường link trên diễn đàn, đôi đó rẻ hơn 50 tệ trong ngày Lễ Độc thân!”

“Thôi bỏ đi, cái này cũng bó tay. Hay là cậu xem thử ưu đãi khác đi!” 

“Đại Phi, cậu còn nhớ cái chăn mà trước đây cậu muốn mua ở cửa hàng quận Đông, nhưng lại thấy quá đắt không? Mình thấy cửa hàng đó mở mua sắm theo nhóm. Giá gốc là 300 tệ, trong ngày Lễ Độc thân chỉ còn 200 tệ, nhưng mà cần phải đăng ký đủ 50 người. Cậu mau đi đăng ký đi, mình sẽ gửi đường link đăng ký cho cậu.” 

“Ớ —— Thật sao?” Nữ sinh tên Đại Phi phấn khích thốt lên: “Mình đi đăng ký ngay đây!”

“Các cậu đọc bài viết này đi, cửa hàng mà Giang Thu Thu làm việc cũng có sự kiện —— Trong ngày Lễ Độc thân, bất cứ ai mua đủ 200 tệ trở lên trong phạm vi khu thương mại đều có thể đến cửa hàng của cô ấy, nhận một cây son của Tuyết Sam dựa trên hóa đơn.”

Đại Phi: “Ớ, vậy là sau khi mình mua chăn còn có thể đến nhận một cây son!” 

“Đúng rồi. Nhưng mà chỉ có 300 người đầu tiên thôi, cậu phải nhanh lên mới được.”

Một cô bạn cùng phòng khác nghe được cuộc đối thoại bèn nói: “Thương hiệu Tuyết Sam rất ít được nghe nhắc đến. Son môi có xinh không? Mình cảm thấy giống như chiêu trò đẩy mạnh tiêu thụ…”

Còn chưa nói xong đã nghe thấy cô bạn cùng phòng trước đó ngắt lời: “Xinh chứ. Giang Thu Thu mới đăng một bài viết thử màu son của Tuyết Sam. Những màu đó đều rất xinh. Nếu không lấy được, mình sẵn sàng bỏ tiền ra mua một cây!” 

“Hả? Cậu ấy đã đăng bài mới rồi à? Hai bữa nay có quá nhiều bài viết về sự kiện Lễ Độc thân nên mình không để ý. Để mình vào đọc thử.” 



Những cuộc trò chuyện tương tự có thể thấy khắp nơi trong ký túc xá sinh viên của các trường thuộc khu đô thị đại học.

Lễ Độc thân đã phổ biến tại các trường đại học một khoảng thời gian. Hằng năm cứ đến ngày này, trong trường sẽ ngập tràn tiếng gào khóc thảm thiết của các nam sinh. Những tiếng gào rú tập thể dưới ký túc xá nữ vào buổi tối cũng là hạng mục bảo tồn không thể thiếu. 

Nhưng năm nay, tất cả sự chú ý của bạn học đều bị dời đi, bởi vì khu thương mại trong thành phố Đại học Châu Xuyên bất ngờ tổ chức hoạt động khuyến mãi. 

Trên thực tế, mánh lới quảng bá mua sắm thả ga vào Lễ Độc thân được thực hiện quá tốt. Việc quảng bá ở giai đoạn đầu cũng rất đầy đủ, nắm bắt được tâm lý của sinh viên, gần như làm dấy lên dư luận của cả khu đô thị đại học chỉ trong một đêm. Thậm chí có sinh viên ở trường khác nằm ngoài khu đô thị đại học cũng nhận được thông tin, rối rít bày tỏ mong muốn được đến khu đô thị đại học vào Lễ Độc thân để cảm nhận thử không khí ngày lễ. 

Dĩ nhiên hoạt động này là do Giang Thu Thu lên kế hoạch.

Tiếng mếu máo của Quản Kiệt đã nhắc nhở Giang Thu Thu một chuyện, chỉ còn một năm nữa là đến ngày hội mua sắm trực tuyến “Song Thập Nhất” sau này. Thế nhưng bọn họ có thể thử nghiệm tổ chức hoạt động chào mừng với quy mô nhỏ, dành cho sinh viên của Công đoàn Đại học Châu Xuyên tại khu thương mại thuộc khu đô thị đại học.

Theo sự hiểu biết của Giang Thu Thu về các cửa hàng trong khu thương mại, ý tưởng này có thể được tiếp nhận. Bởi vì các cửa hàng trong khu đô thị đại học không giống như cửa hàng ở những nơi khác. Hằng năm, bọn họ đều phải đối mặt với kỳ nghỉ đông kéo dài hơn một tháng, vì vậy các cửa hàng sẽ có nhiều áp lực hàng tồn kho hơn. Nếu coi việc thanh lý hàng tồn kho là một bước đột phá, như vậy sẽ rất dễ dàng gây ấn tượng với họ.

Chính nhờ thành quả của rất nhiều sự nỗ lực mà cuối cùng, ý tưởng này đã được các cửa hàng tiếp nhận và thực hiện.

Tất nhiên một người trong số đó là dì Trần. Gần đây do dì Trần mở rộng cửa hàng, không thể kinh doanh trong một khoảng thời gian. Một mặt ứ đọng một số sản phẩm trong cửa hàng, mặt khác cũng lo lắng mất khách. Sau khi nghe được  đề xuất của Giang Thu Thu, dì ấy lập tức nhận ra đó là cách lôi kéo sự chú ý tốt nhất, vừa có thể thanh lý một số hàng tồn kho, vừa có thể quảng bá trước cho cửa hàng của mình.

Thuộc hộ gia đình di cư tại địa phương, bản thân dì Trần là thành viên của ban quản lý khu thương mại. Dì ấy rất thân thiết với chủ khu thương mại, vì vậy lập tức đến gặp ban quản lý để thương lượng. Thành viên của ban quản lý đều sống nhờ vào tiền cho thuê cửa hàng, dĩ nhiên cũng hy vọng khu thương mại càng nổi tiếng càng tốt. Sau khi nghe được đề xuất của dì Trần, họ đều rối rít tỏ ý ủng hộ.

Có sự ủng hộ của ban quản lý, việc phổ biến cho các doanh nhân sẽ dễ dàng hơn nhiều. 

Ban đầu khi nghe nói muốn tổ chức khuyến mãi, giảm giá, các doanh nhân đều tỏ ra miễn cưỡng. Nhưng đúng như Giang Thu Thu dự đoán, sau khi biết đợt khuyến mãi lần này tập trung vào lượng hàng hóa tồn kho, mọi người lập tức thở phào. 

Tình trạng tồn đọng hàng hóa là mối quan tâm lớn của các doanh nhân. Chưa nói đến việc bán đi, đôi khi còn phải tốn tiền thanh lý. Nếu có thể bán chúng với giá rẻ thông qua hoạt động Lễ Độc thân này, cho dù chỉ lời được một ít, thậm chí lỗ vốn một ít cũng đều có lợi hơn so với việc bỏ tiền ra thanh lý. Huống hồ việc này còn có thể mang đến danh tiếng, thúc đẩy doanh số bán hàng của các sản phẩm khác. 

Người thứ hai đẩy mạnh chuyện này là Dương Hân. Dương Hân rất tức tối khi bị đánh bại trong cuộc chiến nội bộ của công ty. Sau khi nghe Giang Thu Thu đề xuất hoạt động này, cô ấy nhanh chóng nhận ra, nói không chừng đó là một cơ hội của mình.

Vì vậy, cô ấy chẳng những tài trợ một số lượng lớn sản phẩm cho CLB Hers như thỏa thuận ban đầu, mà còn thuyết phục công ty hợp tác với cửa hàng của dì Trần, lấy cửa hàng của dì Trần làm cứ điểm để tổ chức hoạt động khuyến mãi có giới hạn vào Lễ Độc thân. Vì lý do này, cô ấy đã tài trợ một số tài liệu quảng cáo cho hoạt động lần này. Đây cũng là một trong những lý do khiến hoạt động này được lan truyền rộng rãi.

Những yếu tố khác phải kể đến là CLB Hers và CLB Hải Nghệ còn hỗ trợ tạo đà. Hai CLB này có rất nhiều thành viên, hơn nữa còn là những cô gái đam mê mua sắm bẩm sinh. Họ đóng vai trò rất tích cực trong việc đẩy mạnh quảng bá.

Tuy nhiên, điều khiến Giang Thu Thu không ngờ tới là người đóng vai trò quan trọng nhất trong chuyện này lại là Trịnh Tự.

Theo kế hoạch ban đầu của cô, hoạt động Lễ Độc thân lần này là do các chủ cửa hàng tham gia, mang tính tự phát. Việc quảng cáo, tài liệu đầu vào đều do mỗi người chịu trách nhiệm. Trong trường hợp tự chủ về tài chính, một số chủ cửa hàng sẽ lo lắng ngộ nhỡ không có hiệu quả sẽ không thể lấy lại vốn, như vậy chắc chắn sẽ xuất hiện tình trạng chuẩn bị tài liệu quảng cáo sơ sài. 

Chính vì thế, việc sử dụng tối thiểu vốn như thế nào để đạt hiệu quả quảng bá tối đa đã trở thành vấn đề cấp bách của họ. 

Trong hai ngày qua, vì để giải quyết vấn đề đó mà Giang Thu Thu bận rộn đến nỗi suýt bị hói đầu. Chính vì vậy, cô còn đăng một trạng thái: Lần hói đầu đầu tiên của năm 2008 đến sớm hơn những năm trước… 

Vừa mới đăng trạng thái, cô đã nhận được tin nhắn từ Trịnh Tự: 【Hói đầu?】

Giang Thu Thu: 【Cậu thấy nhanh thế?】

Trịnh Tự: 【Đúng lúc mới đăng nhập.】

Giang Thu Thu: 【Đúng thật rồi, bị hói quá rồi QaQ.】

Trịnh Tự: 【Là di chứng của chấn động não à?】

Trịnh Tự: 【Tôi đi với cậu đến bệnh viện kiểm tra nhé?】

Giang Thu Thu: 【…】

Giang Thu Thu: 【Cảm ơn cậu, đó là một tính từ.】

Giang Thu Thu: 【Dù mình bị hói cũng sẽ không hói ở năm 2008 đâu!】

Thanh niên ở năm 2008 vẫn chưa gặp phiền não về vấn đề hói đầu. Rõ ràng Trịnh Tự không hiểu lắm về tính từ này, một lát sau nhắn lại dấu chấm lửng. 

Trịnh Tự: 【Vậy có chuyện gì?】

Giang Thu Thu cũng không giấu giếm, kể cho anh nghe về chuyện chuẩn bị cho hoạt động Lễ Độc thân ở khu thương mại. Không ngờ sau khi Trịnh Tự nghe xong chỉ trầm ngâm một lát rồi trả lời: 【Tôi giúp cậu giải quyết.】

Giang Thu Thu sửng sốt: 【Giải quyết cái gì?】

Trịnh Tự: 【Vấn đề.】

Giang Thu Thu: 【…】

Kỹ năng nói chuyện của đàn anh trai thẳng đúng là không để lộ sơ hở. 

Thế nhưng chẳng mấy chốc, Giang Thu Thu biết được Trịnh Tự đã giải quyết cái gì.

Sáng hôm sau, Trịnh Tự gửi tin nhắn cho cô: 【Vấn đề chi phí cho hoạt động đã được giải quyết.】

Giang Thu Thu vốn đang ngủ nướng, sau khi đọc được tin nhắn đã tỉnh hẳn, vội vàng trả lời: 【Đàn anh, mình biết cậu rất giàu, nhưng việc này không thể dùng tiền của cậu.】

Trịnh Tự: 【… Không phải của tôi.】

Giang Thu Thu: 【Hả? Cậu đã gài bẫy ông trùm nào á?】

Một lúc sau, Trịnh Tự mới đáp lại, có chút bất lực: 【Không phải gài bẫy.】

Trịnh Tự: 【Là do có nhà đầu tư đã mua miếng đất ở quận Đông.】

Giang Thu Thu:!!!!

Cửa hàng của dì Trần nằm ở quận Đông. Trước đó Giang Thu Thu từng nghe dì Trần nói, có nhà đầu tư đang thương lượng về một miếng đất ở quận Đông, có thể sẽ dỡ bỏ để xây dựng trung tâm thương mại trong tương lai, nhưng vẫn chưa biết đang thương lượng đến đâu, khi nào sẽ dỡ bỏ.

Một trong những lý do chính là nhà đầu tư đang rất lo ngại về sức chi tiêu của sinh viên. Việc dỡ bỏ và xây dựng một trung tâm thương mại là một khoản đầu tư không nhỏ. Lỡ như sức chi tiêu của sinh viên không thể chống đỡ nổi, nhà đầu tư sẽ chịu áp lực rất lớn.

Giang Thu Thu chưa từng lo nghĩ về chuyện này. Khi cô nhập học ở năm 2019, quả thật quận Đông đã bị dỡ bỏ, hơn nữa còn xây dựng một trung tâm thương mại rất lớn. 

Nhưng dì Trần không để tâm cho lắm, nghe nói thái độ của nhà đầu tư không tích cực, cuộc đàm phán đã rơi vào bế tắc.

Giang Thu Thu không ngờ Trịnh Tự lại trực tiếp đến gặp nhà đầu tư.

Trịnh Tự trả lời ngắn gọn: 【Họ cũng muốn xem thử sức chi tiêu của khu đô thị đại học như thế nào.】

Giang Thu Thu đã hiểu ra.

Tuy nhiên, có một chuyện cô vẫn chưa hiểu.

Giang Thu Thu: 【Nhưng mà cậu đã liên lạc với nhà đầu tư bằng cách nào?】

Lần này Trịnh Tự do dự cả buổi.

Trịnh Tự: 【Nhà tôi có cổ phần.】

Giang Thu Thu: 【…】HẾT CHƯƠNG 39

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi