HẸN ƯỚC MƯỜI NĂM

Nhìn Dương Hân vội vàng gọi điện thoại thông báo kho hàng phân phối hàng hóa, Lưu Phương và Lý Chí Dương đều đứng hình.

Dương Hân gọi điện thoại xong, thấy hai người họ còn đang ngẩn người thì không khỏi nhướng mày, “Giám đốc Lưu, không phải hai người phải đến trường Đại học Kinh tế và Thương mại để ký hợp đồng sao?”

Lúc này Lưu Phương mới bừng tỉnh, cười mỉa nói: “Tất cả sản phẩm chuẩn bị trước đó thực sự đã bán hết rồi sao?” 

Lý Chí Dương cũng tỉnh táo lại, thốt lên theo bản năng: “Không thể nào. Thương hiệu của chúng ta không nổi tiếng, không thể nào bán được nhiều như vậy!” 

“Có ai nói công ty mình như vậy không?” Dương Hân cau mày, nét mặt nửa chất vấn, nửa nhạo báng, “Sao thế? Anh không vui à?”

Lưu Phương trừng mắt nhìn Lý Chí Dương, cười nói ha ha: “Sao có thể chứ? Chí Dương đang quá vui mừng ấy mà.”

“Đúng đúng đúng, tôi đang vui sướng mà.” Lý Chí Dương vội vàng biện minh, nhưng nét mặt vẫn là khó tin, “Nhưng, nhưng mà các đợt khuyến mãi trước đây của chúng ta chưa từng có thành tích như vậy, sao lần này có thể…”

“Tại sao lại không thể?” Dương Hân buồn cười hỏi ngược lại: “Sự thật ở ngay trước mắt anh, chính anh không nhìn thấy sao?” 

“Chuyện này, chuyện này…” Lý Chí Dương ấp úng cả buổi, cứ thế không nói được câu nào. Vẻ đắc ý khi lúc nãy chế giễu Dương Hân trên xe đã biến mất sạch.

Thậm chí trong lòng anh ta có chút sợ hãi. Dương Hân triển khai một dự án khuyến mãi nhỏ mà có thể tạo ra thành tích như vậy. Nếu cơ hội marketing trường học lần này rơi vào tay cô ta, vậy cô ta sẽ làm đến mức nào? Nếu mình cứ ở trong bộ phận, làm gì có ngày thành danh?

May mà sếp cũ đã nghỉ thai sản, may mà đổi thành Lưu Phương đến đây… May thật…

Nghĩ đến đây, nỗi lo âu trong lòng anh ta thoáng tan biến. Dù gì đi chăng nữa, cơ hội của dự án lần này đã là của anh ta. Dương Hân có tài giỏi đến đâu cũng chỉ có thể lên kế hoạch cho những hoạt động khuyến mãi cỏn con này.

Sắc mặt của Lý Chí Dương biến đổi thất thường. Dù gì Lưu Phương cũng là sếp, cách ứng xử chuyên nghiệp hơn nhiều, lúc này đã nhanh chóng điều chỉnh lại thái độ, cười nói với Dương Hân: “Quả nhiên Tiểu Dương làm việc rất tốt. Sau này khi báo cáo kết quả của hoạt động lần này, tôi sẽ nói chuyện với cấp trên và đề nghị khen thưởng cho cô.” 

Thái độ của ông ta thay đổi rất nhiều. Trong lòng Dương Hân có chút nghi ngờ, nhưng vẫn phải giữ thể diện, thế là gật đầu, “Vâng, cảm ơn giám đốc Lưu.”

Lý Chí Dương lại hơi quýnh quáng, “Anh Lưu…”

“Được rồi. Chúng tôi còn phải đến trường Đại học Kinh tế và Thương mại, vì vậy phải đi trước đây.” Lưu Phương nháy mắt với Lý Chí Dương, đẩy anh ta rời đi.

Đợi đến khi rời khỏi tầm mắt của Dương Hân, Lý Chí Dương đã không thể kiềm chế được nữa, “Anh Lưu, anh thực sự đề nghị khen thưởng cho Dương Hân à? Cô ta là người của Anna mà.”

“Cậu biết cái gì?” Lưu Phương trừng mắt nhìn anh ta, “Chỉ cần cô ta báo cáo số liệu, đến lúc đó nói chuyện với cấp trên như thế nào đều phụ thuộc vào một câu nói của tôi.”

Lý Chí Dương bỗng chốc hiểu ra, nhưng vẫn hơi lo lắng, “Nhưng chẳng phải trước đó cô ta đã báo cáo hoạt động này rồi sao? Cấp trên cũng biết chứ nhỉ?”

Lưu Phương cười nhạt: “Đã báo cáo thì sao? Không phải hiện giờ chúng ta đang làm dự án trường học sao? Chỉ cần đến lúc đó tôi gây khó dễ một chút, kéo dài thời gian, báo cáo cùng lúc với hoạt động của chúng ta, cậu đoán xem số liệu này sẽ được tính là của ai?”

Lý Chí Dương bừng tỉnh, cuối cùng yên tâm bật cười, giơ ngón tay cái lên, “Vẫn là anh Lưu cao tay.”

Cùng lúc đó, Giang Thu Thu nhìn theo bóng lưng của Lưu Phương và Lý Chí Dương, trong đầu chợt lóe lên một số suy nghĩ, hỏi nhỏ Dương Hân: “Chị Tiểu Dương, giám đốc Lưu thật sự sẽ giúp chị sao?”

Dương Hân cũng nhớ lại đây không phải là lần đầu tiên cô ấy và Lưu Phương đối đầu. Cô ấy có thể hiểu được một số thủ đoạn của ông ta, ngay lập tức nói trong sự oán giận: “Chắc chắn sẽ không.”

Giang Thu Thu do dự, “Vậy chị…”

“Haiz ——” Dương Hân thở dài một hơi, tự giễu: “Chị cũng không còn cách nào khác, bây giờ ông ta là sếp của chị…”

Đây chính là sự bất lực của chân sai vặt, quan hơn một cấp ép chết người. Cho dù biết Lưu Phương là người nham hiểm, cô ấy cũng không làm được gì người ta.

Dương Hân cho rằng Giang Thu Thu đang lo lắng không nhận được tài trợ đã thương lượng trước đó, vì vậy trấn an, “Em yên tâm, việc hợp tác tài trợ cho CLB của em đã được phê duyệt…”

“Không phải chuyện đó.” Giang Thu Thu xua tay, thử suy tính, “Em có một cách, nói không chừng có thể giúp chị giải quyết vấn đề này.” 

Bây giờ Dương Hân đã hoàn toàn tin tưởng Giang Thu Thu, nghe thấy vậy lập tức hỏi: “Cách gì?”

“Không phải giám đốc Lưu kia bảo chị gửi báo cáo sao?” Giang Thu Thu nói: “Chị có thể gửi một bản báo cáo dựa trên Big Data*.”

*Big Data: Là các tập dữ liệu có khối lượng lớn và phức tạp. Các giải pháp Big Data cung cấp các công cụ, phương pháp và công nghệ được sử dụng để nắm bắt, lưu trữ, tìm kiếm và phân tích dữ liệu trong vài giây để tìm mối quan hệ và hiểu biết về cải tiến và lợi ích cạnh tranh mà trước đây không có.

Dương Hân hơi khó hiểu, “Báo cáo dựa trên Big Data?”

Ở thời điểm này, khái niệm Big Data vẫn chưa chính thức phổ biến. Dương Hân có thể loáng thoáng hiểu được ý của Giang Thu Thu, nhưng vẫn không hiểu rõ khái niệm cụ thể.

Giang Thu Thu giải thích đại khái với chị ấy một số ứng dụng của Big Data: “… Chúng ta có thể tạo một bản báo cáo dữ liệu dựa trên diễn đàn Công đoàn Đại học Châu Xuyên và các trường đại học khác; nắm bắt tần suất xuất hiện từ khóa thương hiệu ‘Tuyết Sam’ trong các khoảng thời gian khác nhau. Chẳng hạn như so sánh số lần được đề cập trên diễn đàn trước và sau Lễ Độc thân.”

“Bên cạnh đó là tần suất xuất hiện từ khóa liên quan đến Tuyết Sam. Chẳng hạn như tần suất xuất hiện đồng thời ‘Tuyết Sam’ và ‘Lễ Độc thân’, ‘Tuyết Sam’ và ‘Thử màu son’, để chứng minh chuyện gì đã thúc đẩy lưu lượng truy cập diễn đàn của Tuyết Sam…”

Giang Thu Thu giải thích rất dễ hiểu, Dương Hân thoáng chốc hiểu ngay, vỗ tay, “Ý kiến hay.”

Lưu Phương có nhiều cách cắt báo cáo của mình, cướp công lao của mình. Thế nhưng thời gian và dữ liệu trên Internet đều không thể làm giả.

Trong đầu Dương Hân lóe lên rất nhiều suy nghĩ, nhưng cuối cùng lại hơi rối rắm, cau mày hỏi: “Cách của em rất hay, nhưng làm cách nào để lấy được những dữ liệu này?”

Bộ phận mạng của công ty cô ấy có thể làm được, nhưng sử dụng nguồn lực của công ty ắt hẳn sẽ làm kinh động đến Lưu Phương. Không những bị người ta cản trở, nói không chừng Lưu Phương còn sẽ giở trò bẩn thỉu gì đó.

Cô ấy còn đang phiền não, Giang Thu Thu lại xoa tay, “Em biết một cậu bạn chắc có thể giúp được chuyện này.”

Dương Hân bất ngờ, “Thật không? Nếu được thì chị có thể trả thù lao…”

“Để em hỏi thử trước đã.” Giang Thu Thu xua tay, sau đó gửi tin nhắn cho Hà Chỉ Đinh: 【Bà Vương, Vương Đằng đã biết chuyện bà crush cậu ấy chưa?】 

Hà Chỉ Đinh: 【T-T Cậu ấy vẫn chưa biết.】

Hà Chỉ Đinh: 【Tôi hận trai thẳng.】

Mặc dù Vương Đằng vẫn chưa biết mình là crush của Hà Chỉ Đinh, nhưng mối quan hệ giữa cậu ấy và Hà Chỉ Đinh cũng khá tốt. Ngay sau đó, bà Vương chuyển tiếp tin nhắn của Giang Thu Thu cho cậu ấy. Sau khi nghe ý tưởng của Giang Thu Thu, cậu ấy đã đồng ý ngay lập tức.

“Bạn học của em thực sự có thể giúp đỡ sao?” Mặc dù Dương Hân rất tin tưởng Giang Thu Thu, nhưng dù sao bạn học của em ấy vẫn chỉ là sinh viên năm nhất. 

“Chắc chắn có thể.” Nét mặt của Giang Thu Thu nghiêm túc, “Cậu ấy giỏi hơn em nhiều.”

Nam thần Vương chính là người định hướng cho Internet tương lai. Có lẽ bây giờ năng lực chuyên môn của cậu ấy vẫn chưa đạt tới trình độ đó, nhưng làm việc này thì chẳng phải là chuyện đao to búa lớn gì.

Dương Hân rất nể phục, “Chắc chắn cậu bạn đó rất giỏi.”

Cô ấy đã cảm thấy rất khó tin khi có thể được Giang Thu Thu khen ngợi như vậy. Cho dù chỉ là sinh viên năm nhất, vậy chắc chắn không phải là một tân sinh viên bình thường.

Sau khi xác nhận có người giúp mình chuyện này, Dương Hân cảm thấy rất phấn khích. Cô ấy loáng thoáng có cảm giác mình có thể chuyển bại thành thắng nhờ cơ hội này. Cô ấy không dám buông lơi, vội vàng đi theo dõi việc phân phối hàng hóa trong kho.

Giang Thu Thu vốn định quay vào cửa hàng của dì Trần để hỗ trợ, nhưng dì Trần lại đẩy cô ra ngoài, “Cháu đã bận rộn cả buổi chiều rồi, hiện giờ chúng ta không thiếu nhân viên. Hôm nay khu thương mại rất nhộn nhịp, cháu cũng đi mua sắm với bạn học đi.” 

Vai trò then chốt của Giang Thu Thu trong cửa hàng không phải là bán hàng, mà là làm hướng dẫn viên. Hiện tại, danh tiếng của “Trang điểm gặp bạn trai cũ” đã vang dậy, sản phẩm của Tuyết Sam vẫn chưa tới, đúng là không cần cô hỗ trợ.

Quả thật Giang Thu Thu hơi mệt và muốn nghỉ ngơi một lát. Hơn nữa, không khí ngày lễ hôm nay rất nhộn nhịp, đi mua sắm với bạn bè cũng không tồi… Không biết bây giờ Trịnh Tự đang làm gì?

Suy nghĩ này vừa lóe lên, đột nhiên Giang Thu Thu hơi thất thần.

Cô chầm chậm nhận ra trong mấy ngày qua, dường như cô thường xuyên vô thức nhớ tới Trịnh Tự.

Cô hơi ngỡ ngàng. Những suy nghĩ mông lung vẫn chưa sắp xếp rõ ràng, bàn tay đã vô thức lấy điện thoại ra, nhấp vào tên của Trịnh Tự, vào trang soạn thảo tin nhắn. 

Nhưng nghĩ ngợi một hồi lại không biết nên gửi gì.

Giang Thu Thu gõ cả buổi, cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ. Cô vừa định cất điện thoại vào, bỗng nhiên có một bóng dáng quen thuộc nhào tới, la lên rất khoa trương: “Giang Thu Thu, sao hôm nay bà xinh thế? Lại dùng thuật đổi mặt nữa hả?”

Giang Thu Thu: “… Ế là đáng.”

“Êêê, bà im đi. Không được bóc vết sẹo của tôi ra.” Nam sinh độc thân Quản Kiệt bịt tai hét to.

Giang Thu Thu trợn ngược mắt cạn lời, nhìn sang bên cạnh cậu ấy thì phát hiện cả phòng ký túc xá bọn họ cùng đi chung, nhưng mà không có Trịnh Tự ở đây. Cô tò mò hỏi: “Các ông đi đâu vậy?” 

“Một đám độc thân còn có thể đi đâu, dĩ nhiên là đi nhậu rồi.” Một cậu bạn trong phòng ký túc xá bọn họ đáp: “Hôm nay quán thịt nướng trên đường Bắc Tam giảm 50% cho tất cả nam hoặc nữ đến ăn. Hội độc thân ưu tú dĩ nhiên không thể bỏ qua cơ hội này.”

Giang Thu Thu: “Nếu là một cặp đôi đồng giới thì sao?” 

Cậu bạn kia ngẩn người, “… Vậy thì quá đê tiện!”

“Haiz ——” Quản Kiệt thở dài, giọng điệu ngập tràn oán giận, “Trong những ngày này, khu thương mại nên gắn kết tình bạn mới đúng, cái gì mà mua sắm thả ga. Ban đầu tôi còn định hẹn một bạn nữ sinh đi uống nước, kết quả là người ta nói muốn đi mua sắm, tức cái lồng ngực…”

Giang Thu Thu: “…” May mà cô kín tiếng, không để người khác biết thật ra mình là người lên kế hoạch này.

Tuy nhiên, Giang Thu Thu nhìn Quản Kiệt bằng ánh mắt khinh bỉ, “Ông là con lợn à? Rõ ràng khu thương mại đã tạo cơ hội cho ông, bản thân ông không biết nắm bắt, sao lại trách người lên kế hoạch!” 

Quản Kiệt: “Cơ hội? Cơ hội gì?”

“Con gái người ta nói muốn đi mua sắm, ông cứ thế bỏ cuộc?” Giang Thu Thu lực bất tòng tâm, “Sao ông không biết nhân cơ hội đó mà đi mua sắm cùng người ta? Đợi đến khi cô ấy mệt, ông mời cô ấy ngồi uống nước, không phải rất hợp lý sao?” 

“Vậy cũng được nữa hả?” Quản Kiệt kinh ngạc, “Vậy nếu cô ấy không muốn…”

Giang Thu Thu: “Thì ông hỏi cô ấy khi nào về. Đợi cô ấy đi mua sắm gần xong, ông lại xuất hiện và xách đồ về giúp cô ấy. Nếu cô ấy cũng không muốn nữa, vậy có lẽ cô ấy không có hứng thú với ông, ông cũng không cần lãng phí thời gian.”

Quản Kiệt bừng tỉnh, bạn cùng phòng của cậu ấy cũng bừng tỉnh. Mọi người ôm nhau khóc ròng, “Thôi rồi, Giang Thu Thu chắc chắn sẽ tán được cô ấy trước chúng ta…” 

Giang Thu Thu cũng sụt sịt, “Toàn bộ kỹ năng tán gái đều nằm trong tay tôi, đáng tiếc tôi là con gái…”

Những người khác: “…”

“Tôi sẽ hỏi cô ấy khi nào đi mua sắm xong!” Quản Kiệt vừa nói, vừa lấy điện thoại ra.

Nhân lúc cậu ấy nhắn tin, Giang Thu Thu hỏi những người khác: “Trịnh Tự đâu? Sao không đi cùng các ông?”

“Cậu ấy à?” Một người trong số bọn họ trả lời: “Sáng nay cậu ấy đã đi rồi, cũng không nói đi đâu.” 

Người khác nói: “Đi hẹn hò chăng? Hình như đi cùng với Trương Hi nhỉ?”

Người đó còn chưa nói hết, Quản Kiệt vốn đang nhắn tin bỗng chen vào, trả lời nghiêm túc: “Đừng nói bậy, Trịnh Tự và Trương Hi không thể nào đi hẹn hò.”

Cậu ấy vừa nói, vừa nhìn Giang Thu Thu, “Tôi nghĩ bọn họ chỉ là vừa khéo thuận đường…” 

Giang Thu Thu: “…” Cô rất muốn bảo Quản Kiệt ngẫm nghĩ lại lời nói của mình xem có hợp lý không?

Nhưng mà tại sao Trịnh Tự và Trương Hi lại đi ra ngoài cùng nhau vào ngày này?

Giang Thu Thu bỗng cảm thấy có chút buồn bực không thể nói ra, giống như có thứ gì đó chắn ngang lồng ngực, khiến tâm trạng của cô lập tức chùng xuống. Đợi đám của Quản Kiệt rời đi, cô lại mở giao diện điện thoại ra. 

Suy nghĩ một hồi, cô soạn một tin nhắn ngắn: 【Đàn anh, hoạt động hôm nay rất thành công, cảm ơn cậu nhé ^o^.】

Trước đây khi cô gửi tin nhắn, Trịnh Tự đều trả lời rất nhanh. Nhưng lần này cô đợi hơn nửa tiếng, điện thoại vẫn không có động tĩnh gì. 

Giang Thu Thu càng buồn bực hơn.

Cô nhận ra dường như mình đã vô thức quen với trạng thái Trịnh Tự luôn đáp lại cô bất cứ lúc nào. Có đôi khi cô mong chờ tin nhắn hồi âm nhưng lại không có, bản thân cô lại không khỏi cảm thấy sốt ruột.

Cô nghi ngờ đó là âm mưu của Trịnh Tự.

Giang Thu Thu thở dài, không còn tâm trạng đi mua sắm nữa nên định quay về ký túc xá nghỉ ngơi. Cô đi bộ về dọc theo đường lớn, nhưng vừa mới đi chưa được bao lâu chợt dừng bước.

Một chiếc Audi màu trắng có bề ngoài khiêm tốn rẽ vào đường lớn từ ngã tư phía trước, từ từ dừng lại trước một nhà hàng khá sang trọng.

Ngay sau đó, Trịnh Tự và Trương Hi xuống xe từ hai bên. Cả hai đều ăn mặc rất chỉnh tề, vừa đi vừa nói chuyện. Trịnh Tự đưa lưng về phía Giang Thu Thu, không thấy rõ biểu cảm, nhưng tâm trạng của Trương Hi có vẻ tốt.

Giang Thu Thu: “…” Đó là lý do tại sao Trịnh Tự không trả lời tin nhắn?

Đáy lòng bỗng chua xót!

Cô cảm thấy tâm lý của mình không ổn, không thể nảy sinh ham muốn chiếm hữu Trịnh Tự chỉ vì anh là người tốt. Anh muốn qua lại với ai là quyền tự do của anh. Hơn nữa, anh và Trương Hi đã quen biết nhau từ trước…

Nhưng mà Trương Hi thích anh…

Hừ, nghĩ tới đây! Cảm xúc không chỉ chua xót, mà còn hơi bực bội!

Giang Thu Thu đỡ trán, định làm như không thấy, vội vàng chạy đi.

Đúng lúc đó, Trịnh Tự vốn định đi vào nhà hàng chợt dừng bước, giống như muốn quay lại làm gì đó. Trương Hi vội vàng nắm lấy cánh tay anh, kéo anh lại trước khi anh xoay người, sau đó nói gì đó rồi đẩy anh vào nhà hàng, cô ta cũng đi vào theo.

Thế nhưng trước khi vào nhà hàng, cô ta bỗng ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua hướng Giang Thu Thu. Giang Thu Thu không kịp phòng bị, tầm mắt của hai người cứ thế giao nhau.

Giang Thu Thu sững người một lúc. Trương Hi lại bỗng mỉm cười rồi rời mắt, làm như không thấy Giang Thu Thu, tỉnh bơ đi vào nhà hàng.

Giang Thu Thu:!

Trương Hi đã nhìn thấy cô từ trước, cố tình ngăn cản Trịnh Tự!

Theo cốt truyện thông thường, trong tình huống này, Giang Thu Thu chắc sẽ đau lòng và khó chịu, âm thầm chịu tổn thương, sau đó biết điều tự rời đi.

Nhưng Giang Thu Thu thì không. Cho dù Trịnh Tự và Trương Hi có là mối quan hệ gì, cô và Trịnh Tự vẫn là bạn bè xã giao.

Giang Thu Thu: Hừ!

Cô cầm điện thoại lên, bấm số của Trịnh Tự.

Lần này Trịnh Tự nhanh chóng bắt máy, giọng điệu vẫn lạnh lùng và trầm thấp, “Thu Thu, sao vậy?”

“Không có gì.” Giang Thu Thu nói thẳng: “Chỉ là vừa nhìn thấy cậu, muốn chào cậu một tiếng.” 

“Cậu ở đâu?” Theo giọng nói ở đầu dây bên kia, Trịnh Tự lại bước ra khỏi nhà hàng, đôi mắt đảo qua một vòng, sau đó dừng lại trên người Giang Thu Thu.

“Thu Thu.” Khóe mắt của Trịnh Tự hiện lên ý cười, cất điện thoại vào và chạy nhanh tới, “Xong việc rồi à?”

Sau lưng anh, Trương Hi cũng đi ra khỏi cửa hàng, trên mặt còn lộ rõ vẻ kinh ngạc và không cam lòng.

Tại sao Giang Thu Thu không buồn bã rời đi? Ngược lại còn gọi điện thoại cho Trịnh Tự?

Sau đó, Trịnh Tự chạy ra ngoài sau khi bắt máy? 

Cuộc gọi lúc nãy của Giang Thu Thu hoàn toàn là do bốc đồng. Ngay khi Trịnh Tự nghe máy, thật ra cô hơi hối hận. 

Nhưng khi thấy Trịnh Tự bước ra khỏi nhà hàng, đi tới trước mặt cô, chút chua xót trong lòng lại biến mất sạch. 

Giống như ánh nắng xuyên phá đám mây đen, tâm trạng bỗng chốc tươi vui lên.

Giang Thu Thu thầm thở dài, chung quy cô vẫn là một thiếu nữ!

Dù cố gắng kiềm chế, nhưng vẫn sẽ thích một trai ngoan theo bản năng. 

Lo nghĩ cho anh.

“Ừm, xong việc rồi.” Giang Thu Thu chắp hai tay sau lưng, mỉm cười nhìn anh, “Hôm nay mọi thứ đều rất tốt.”

Nụ cười của cô thật rạng rỡ, giống như cả thế giới vì thế mà trở nên tươi đẹp hơn. 

Ý cười trong mắt Trịnh Tự càng rõ ràng hơn, anh nói: “Hôm nay cậu rất xinh.”

“Dĩ nhiên rồi!” Giang Thu Thu đắc ý chống nạnh, “Đây là biển hiệu hôm nay của tụi mình —— Trang điểm gặp bạn trai cũ!”

Trịnh Tự: “…”

Biểu cảm của anh hơi sượng, “Trang điểm gặp bạn trai cũ?”

Có phải cái tên này hơi xu cà na không? HẾT CHƯƠNG 41

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi