HẸN ƯỚC MƯỜI NĂM

Gạt tổng giám đốc Đàm và Trịnh Thanh Xuyên qua một bên, Giang Thu Thu và Trịnh Tự thả lỏng tâm trí, cùng đi đến chỗ ăn tối. 

Cuối cùng bọn họ đã chọn một quán mới khai trương không lâu, nhưng phong cách trang trí và đánh giá đều rất tốt. 

“Mình nghe nói tay nghề nấu nướng của quán này khá ổn, nhưng có một khuyết điểm trí mạng.” Giang Thu Thu vừa đi vừa nói.

Trịnh Tự nghiêng đầu nhìn cô, “Hửm?”

Nét mặt của Giang Thu Thu thâm trầm, “Đắt.”

Một lúc sau, cô lại chán nản thở dài, “Nhưng mình nghĩ đó không phải là khuyết điểm của quán, mà rõ ràng là khuyết điểm của mình.” 

Trịnh Tự khẽ bật cười, “Không sao.”

Giang Thu Thu nhìn anh bằng ánh mắt ngập tràn ghen tị, “Dĩ nhiên cậu không sao rồi, cậu làm gì có khuyết điểm này.” 

Con em nhà giàu Trịnh Tự: “…”

Nhưng anh lại không thể nào phản bác. 

Khi đi ngang qua đường lớn của khu thương mại, hai người nhìn thấy một dãy hàng dài trước văn phòng thông tin khu phố, đó là nơi nhận phiếu ưu đãi.

Thấy vậy, Giang Thu Thu lập tức sáng mắt lên. Nhắc mới nhớ, đây là hoạt động do cô lên kế hoạch, nhưng bản thân cô lại chưa tham gia. Vì vậy cô vỗ tay, nhìn Trịnh Tự bằng đôi mắt lấp lánh, “Chúng ta đến nhận phiếu ưu đãi áp dụng cho tất cả cửa hàng trước đi.” 

Thấy dáng vẻ hào hứng của cô, đáy mắt của Trịnh Tự cũng hiện lên vẻ tươi cười, gật đầu, “Được, vậy chúng ta đi xếp hàng.”

Anh không thiếu chút tiền tiết kiệm từ phiếu ưu đãi đó. Thế nhưng anh rất thích cảm giác cùng trải nghiệm không khí của các loại hoạt động với Giang Thu Thu.

“Mỗi người đứng xếp một hàng, như vậy sẽ nhanh hơn.” Giang Thu Thu chỉ huy rất có kinh nghiệm.

“Được.” Con nhà giàu họ Trịnh không có khuyết điểm không hề phản đối việc này, nghe lời đứng ở cuối hàng bên cạnh.

Giang Thu Thu đứng một mình ở cuối hàng ban đầu. Ở giữa hai người có một lối đi, Giang Thu Thu không quên chia sẻ bí quyết với anh, “Nếu hàng của cậu đến trước, đừng chỉ lấy một phiếu thôi đấy. Cậu có thể lấy những phiếu khác, đợi lát nữa chúng ta có thể mua một số món…”

Trịnh Tự – máy đọc lại không có linh hồn: “Ừ.” 

Giang Thu Thu gật đầu hài lòng khi thấy anh nghe lời như vậy. Cô đang suy nghĩ không biết còn bỏ sót chỗ nào không thì nghe thấy một nữ sinh bên cạnh khẽ la lên, hỏi: “Ý, bạn là Giang Thu Thu đúng không?”

Giang Thu Thu ngẩng đầu lên, phát hiện là hai nữ sinh ở hàng kế bên, vì thế gật đầu, “Đúng vậy.”

“Aaa, thật sự là bạn! Mình đã đọc qua tất cả bài viết mà bạn đăng trên diễn đàn, viết quá hay.” Nữ sinh này lại là một fan nhỏ của Giang Thu Thu, giọng điệu kích động, “Mình nghe nói hôm nay bạn tung ra một kiểu trang điểm gặp bạn trai cũ. Lúc nãy mình cố tình đến cửa hàng của bạn để mua đồ, nhưng mà dì ấy bảo bạn đã tan làm rồi. Không ngờ lại gặp bạn ở đây!”

Thấy có người thích mình, Giang Thu Thu cũng rất vui sướng, cười đáp: “Cảm ơn các bạn đã ủng hộ.”

“Đây là kiểu trang điểm gặp bạn trai cũ đúng không?” Nữ sinh đó lại gần xem thử, không nhịn được thét lên chói tai: “Xinh quá trời, bạn có đăng giáo trình lên diễn đàn không?” 

“Có nè. Tối nay sau khi kết thúc hoạt động, mình sẽ đăng lên.” Giang Thu Thu trả lời.

“Vậy tối nay mình sẽ là người đầu tiên bóc tem.” Nữ sinh cười ha ha, “Bạn đặt tên cho kiểu trang điểm này rất hay, rất cần thiết khi gặp bạn trai cũ… À phải rồi, bạn đang xếp hàng một mình à? Có cần mình lấy phiếu giúp bạn không?”

“À, không cần đâu. Mình đi chung với bạn mình.” Giang Thu Thu vừa nói, vừa nhìn Trịnh Tự.

“À à.” Nữ sinh quay đầu lại, nhìn theo tầm mắt của Giang Thu Thu về phía một nam sinh đằng sau, sau đó, “…”

Một giây sau, nữ sinh hoảng hồn, “Bạn, bạn trai cũ?” 

“…” Trịnh Tự vô cảm, “Không phải.”

Giang Thu Thu vội vàng xua tay, “Bạn học, bạn học.”

“À à, hiểu lầm, hiểu lầm.” Nữ sinh ngượng ngùng lè lưỡi, sau đó lại nhiệt tình nói: “Bạn đi mua sắm với bạn học nam sẽ không được lợi đâu. Hôm nay, nhiều cửa hàng trong khu thương mại chỉ giảm giá cho những người cùng giới thôi, chẳng hạn như quán thịt nướng trên đường Bắc Tam ấy. Mình khuyên các bạn nên tách ra đi mua sắm sẽ tốt hơn.” 

Trịnh Tự: “…” Anh quyết định lát nữa sẽ cho quán thịt nướng kia vào danh sách đen.

Anh đang buồn bực, có một người ở đầu hàng đang đi ngược về sau khi nhận được phiếu, vừa vặn đối mặt với anh.

Nhóm anh em Quản Kiệt nghe nói còn được nhận phiếu ưu đãi ở văn phòng thông tin, vì vậy đã chia nhau ra hành động. Hai người kia đến quán thịt nướng, Quản Kiệt đến đây nhận phiếu. Cậu không ngờ sau khi nhận phiếu xong lại bắt gặp Trịnh Tự.

“Trịnh Tự! Sao ông lại ở đây?” Quản Kiệt nhào tới, la lên đầy quái lạ.

Trịnh Tự nhanh nhẹn né sang một bên khiến Quản Kiệt nhào hụt, lạnh lùng đáp: “Nhận phiếu.”

“Ông? Nhận phiếu?” Quản Kiệt nhìn cậu ta đầy vẻ nghi ngờ, giống như không thể tin nổi tại sao một cậu ấm lại cần mấy phiếu giảm giá này. Tuy nhiên, với chỉ số thông minh của cậu, rõ ràng việc này không thể hiểu được. Cậu nhanh chóng chuyển chủ đề, đè một tay lên vai Trịnh Tự, thần bí nói: “À phải rồi, đừng bảo tôi không nhắc nhở ông nhé. Lúc nãy Giang Thu Thu hỏi thăm tụi tôi về tung tích của ông. Thằng Tư lỡ miệng nói ra chuyện ông đi chơi với Trương Hi, nhưng mà tôi đã biện minh cho ông rồi. Lát nữa về, ông hãy giải thích rõ ràng với Giang Thu Thu đi. Ông cũng là thằng FA mà đi chơi với Trương Hi làm gì… Ơ, không lẽ ông muốn bắt cá hai tay?”

Trịnh Tự: “…” Anh rất muốn cản Quản Kiệt lại, nhưng Quản Kiệt nói quá nhanh nên không kịp cản.

Nói xong được một hồi, Quản Kiệt thấy Trịnh Tự không có phản ứng gì, chỉ dửng dưng nhìn ra sau lưng cậu. Cậu không khỏi nghi ngờ, vừa quay đầu lại vừa hỏi: “Ông đang nhìn gì vậy?…”

Giang Thu Thu trả lời đầy ẩn ý: “Nhìn tôi nè.” 

Quản Kiệt: “…”

Một phút sau, Quản Kiệt trịnh trọng đưa xấp phiếu ưu đãi đang cầm cho Trịnh Tự, “Chúng ta đều là bạn học, đừng khách sáo. Hai người cầm mấy phiếu này xài trước đi, đừng xếp hàng nữa.”

Giang Thu Thu: “Vậy còn ông?”

Quản Kiệt lau mồ hôi, đẩy bọn họ đi, “Tôi không cần, hai người đừng để ý tới tôi, đi nhanh đi.”

Trịnh Tự cúi nhìn cậu ta, bình tĩnh cất phiếu vào, bảo Giang Thu Thu: “Chúng ta đi thôi.”

Đàn anh đã lên tiếng, Giang Thu Thu đang ôm hận trong lòng cũng không có ý kiến gì, chỉ cười hì hì với Quản Kiệt và trừng mắt, “Cảm ơn bạn học nam.”

Quản Kiệt: “…” Giang Thu Thu chắc chắn đang cố tình.

Thấy bọn họ chuẩn bị rời đi, Quản Kiệt bỗng nhớ ra một chuyện, vội vàng kéo Trịnh Tự lại, “Đợi đã.”

Trịnh Tự: “Gì?”

“Tôi nhớ trong này có một phiếu rất xịn.” Quản Kiệt nói nhỏ, sau đó lấy ra một tờ từ trong xấp phiếu ưu đãi, nhét vào túi áo của Trịnh Tự rồi thầm thì với cậu ta vài câu, vẻ mặt giống như không được từ chối, “Đừng nói anh em không giúp đỡ ông.”

Trịnh Tự: “… Ờ.”

Giang Thu Thu thấy bọn họ hành động lén lút, nghi ngờ ló đầu qua, “Hai người đang nói gì vậy?” 

“Bí mật của đàn ông.” Quản Kiệt tỏ ra mạnh mẽ và kiên cường.

Giang Thu Thu tỏ vẻ ngây thơ, “Là bí mật giống như bắt cá hai tay à?”

Quản Kiệt tái mặt, “Mấy người đi nhanh, đi nhanh đi.”

Đợi bọn họ đã đi xa, nam sinh vô sỉ mới rưng rưng nước mắt lấy điện thoại từ trong túi ra, gửi tin nhắn cho đồng bọn phòng ký túc xá: 【Ông Tư, các ông bảo họ đừng mang đồ ăn lên vội, tôi phải xếp hàng lại.】

Ông Tư: 【Ông làm cái quái gì vậy? Đồ vô tích sự!】

Giang Thu Thu và Trịnh Tự cùng rời khỏi khu vực phố trung tâm. Giang Thu Thu cầm lấy phiếu ưu đãi trên tay Trịnh Tự để nghiên cứu. Một số phiếu trong này là do cô gợi ý, một số phiếu là do các doanh nghiệp thiết kế theo hoạt động riêng của mình. Khi cầm lên nhìn, cô chợt giật mình. 

Phải nói rằng khả năng sáng tạo của người dân chủ nghĩa xã hội vẫn vô cùng phong phú. Chỉ cần để bọn họ động não là có thể phát triển ra một thế giới mới. 

“Đàn anh, cậu xem cửa hàng này lại có thể dùng phiếu để tích điểm!” Giang Thu Thu buồn cười đưa một tờ phiếu cho Trịnh Tự, “Sinh viên có thể dùng bảng điểm học tập của học kỳ trước để chi tiêu trong cửa hàng. Một điểm trị giá mười tệ, mức khấu trừ tối đa là 50 tệ.”

Giang Thu Thu phản đối gay gắt, “Cái này là phân biệt đối xử với tân sinh viên!” Tân sinh viên vẫn chưa thi cuối kỳ mà, dĩ nhiên đâu thể tích điểm.

“Cái này là phiếu giảm giá giới thiệu. Chỉ cần đăng bài giới thiệu cửa hàng của họ trên diễn đàn là có thể được giảm giá… Cái này sẽ làm fan ảo spam bài điên cuồng, mình cảm thấy không ổn.” Giang Thu Thu nhận xét.

Cô hăng say nghiên cứu một hồi mới phát hiện hình như Trịnh Tự không đáp lại cô.

“Đàn anh, cậu đang nghĩ gì vậy?” Giang Thu Thu ngẩng đầu nhìn Trịnh Tự, lúc này mới nhận thấy vẻ mặt của anh có gì đó không ổn… Hình như đang ngẩn người. 

Dĩ nhiên lúc Trịnh Tự ngẩn người cũng mang dáng vẻ lạnh lùng, người bình thường không thể nhận ra. Giang Thu Thu lại từ từ nhận ra mình còn hiểu rõ vài phương diện khác về Trịnh Tự.

Chẳng hạn như lúc này, cô có thể nhìn thấu bản chất của Trịnh Tự qua vẻ ngoài lạnh lùng… Đôi mắt của anh đang trống rỗng!

“Hả?” Trịnh Tự hoàn hồn, chớp mắt một cái, “Không có gì.”

Giang Thu Thu tỏ vẻ nghi ngờ, “Thật không?” 

Trịnh Tự trầm ngâm một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi, khuôn mặt lộ vẻ rối rắm hiếm thấy, “Tôi trông… rất giống bạn trai cũ lắm sao?”

Giang Thu Thu: “…”

Tại sao anh ấy vẫn đang suy nghĩ về chuyện đó? 

Giang Thu Thu suy tư, nghiêm túc trả lời: “Không giống.”

Trịnh Tự thở phào nhẹ nhõm, vừa định mở miệng lại nghe thấy Giang Thu Thu nói tiếp: “Chẳng qua cậu trông giống như người rất dễ có nhiều bạn gái cũ.” 

Trịnh Tự: “…?”

Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đến trước quán ăn. Cuối cùng Trịnh Tự không thể thốt ra câu hỏi của mình: Rõ ràng chưa từng yêu đương lần nào, tại sao lại giống như người có nhiều bạn gái cũ? 

Anh oan ức quá mà.

Hôm nay, các quán ở khu thương mại đều làm việc hết mình. Quán này cũng vậy, kết hợp vài set thực đơn rất tinh tế.

Hai người đã gọi xong món ăn, vừa chờ đợi vừa tán dóc về những chuyện của ngày hôm nay.

Giang Thu Thu kể cho Trịnh Tự nghe về chuyện công ty của Dương Hân, sẵn tiện kể về chuyện nhờ Vương Đằng hỗ trợ lấy dữ liệu mạng. 

“Cậu làm rất tốt.” Trịnh Tự hơi bất ngờ, anh không ngờ Giang Thu Thu lại có thể nghĩ tới chuyện này, “Nhưng mà… Nếu bên kia cố tình muốn gây khó dễ, sau này cậu bạn của cậu sẽ gặp phiền phức.” 

Khi nói ra những lời này, vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, từ tốn, tư thế khiến người khác vô thức phải tin tưởng và dựa vào.

Đó là cảm giác của một đàn anh trưởng thành! 

Giang Thu Thu hơi nghiêng người về phía trước, hỏi: “Cậu có cách giải quyết nào không?”

“Cũng có.” Trịnh Tự mỉm cười, tiến lại gần, “Là như thế này…” 

“Đàn anh thật tốt bụng!” Giang Thu Thu lại phát thẻ.

Đôi mắt của cô sáng lấp lánh, Trịnh Tự bật cười theo, “Nhưng Vương Đằng có chắc chắn sẽ giúp hai người tạo ra được dữ liệu đó không?” 

Giang Thu Thu gật đầu, trả lời súc tích: “Cậu ấy nói là được.”

Trịnh Tự nghĩ ngợi, “Không biết cậu ấy có gặp khó khăn gì không, lại còn giúp chúng ta tạo ra dữ liệu… có giá trị.”

Dữ liệu mà Trịnh Tự nói là dữ liệu mạng của Lễ Độc thân hôm nay, cùng với những hoạt động thương mại khác của khu đô thị đại học. Những câu nói của Giang Thu Thu đã cho anh một ý tưởng mới. Mặc dù bên phía nhà phát triển có đội ngũ phân tích chuyên nghiệp, nhưng từ trước đến nay bọn họ chỉ chú trọng phân tích hoạt động offline. Còn ngày nay, nhiều hoạt động của sinh viên đã bắt đầu chuyển sang online, trong đó có hoạt động Lễ Độc thân lần này. Việc quảng bá trong giai đoạn đầu chủ yếu dựa vào mạng Internet. 

Vì vậy Trịnh Tự nghĩ có lẽ bọn họ có thể lấy một số dữ liệu trên mạng ra, xem như là một phân tích bổ sung. 

Giang Thu Thu suy ngẫm lại, cho rằng đó không hẳn là một vấn đề quá lớn. Thế nhưng cô không tiện hỏi về sự tình của nhà phát triển, vì vậy chỉ có thể đánh tiếng với Vương Đằng. Còn tình hình cụ thể sẽ phải để Trịnh Tự nói chuyện trực tiếp với Vương Đằng.

Thảo luận công việc xong, hai người cũng đã ăn gần xong. Trịnh Tự gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền. 

“Bạn học, tổng tiền của các bạn là 203 tệ, trừ đi số lẻ, tổng cộng là 200 tệ.” Nhân viên phục vụ nói.

“Khuyết điểm của mình quá nghiêm trọng.” Giang Thu Thu suýt nữa khóc ròng vì nghèo, 200 tệ đủ ăn trong nửa tháng đó… May mà con nhà giàu là người trả tiền.

Cũng may là mặc dù cạn tiền, nhưng vẫn còn có thể đóng góp chút ít. Cô lập tức vẫy tay, lấy ra một xấp phiếu giảm giá mà Quản Kiệt cống nạp, “Đợi đã, để mình xem thử có thể sử dụng phiếu giảm giá nào không.”

Nhân viên phục vụ nhìn một xấp phiếu giảm giá xanh đỏ tím vàng trước mặt, có lẽ sợ mất thời gian nên tốt bụng nhắc nhở: “Bạn học, hôm nay quán mình có hai loại phiếu giảm giá có thể sử dụng. Một là phiếu giảm giá mua đủ 100 tệ, giảm 10 tệ, áp dụng chung trong khu thương mại. Hai là phiếu giảm giá ‘Điều kiện đặc biệt’ dành riêng cho quán này. Các bạn có thể sử dụng phiếu giảm giá chung kia.” 

“Bạn tìm phiếu trước đi nhé, mình đi nhận món một lát.” Nhân viên phục vụ nói xong liền rời đi.

“Tại sao chỉ dùng phiếu chung mà không thể dùng phiếu đặc biệt?” Giang Thu Thu quật cường nói: “Không được, chúng ta cũng phải dùng phiếu đặc biệt.”

Đây cũng là một trong những thú vui mà cô luyện được từ ngày “11/11” trước đây, đó chính là nghĩ đủ cách để lấy được đủ loại giảm giá. Cách chơi của “11/11” đời sau rất đa dạng, có cả tạo nhóm trả giá nữa.

Đối với cô, nghiên cứu về cách thiết kế điều kiện ưu đãi một cách hợp lý, quá trình nhận được ưu đãi có đôi khi còn thú vị hơn so với tự tiết kiệm tiền. 

Mặc dù việc thiết kế ra những phiếu giảm giá này không hề phức tạp, nhưng vẫn khiến cô cảm nhận được bầu không khí mà trước khi xuyên không mới có.

“OK.” Trịnh Tự bật cười, quả thật đã cùng xem qua một xấp phiếu giảm giá với cô.

“Ớ, tại sao không có?” Giang Thu Thu đã xem qua các phiếu giảm giá, nhưng lại không tìm thấy phiếu giảm giá đặc biệt cho quán này, “Có khi nào tên bạn học nam kia trùng hợp cầm phiếu giảm giá của quán này không?”

Nghĩ tới khả năng này, cô nhất thời nổi nóng, “Đến cả phiếu của cửa hàng nội y mà cậu ta cũng lấy!!” 

“Vẫn còn một tờ.” Trịnh Tự nhớ ra cái gì đó, đưa tay vào trong túi áo lấy một tờ phiếu ra, “Lúc nãy cậu ta nhét cái này vào túi mình.” 

“Chính nó!” Giang Thu Thu nhìn thấy dòng chữ to trên tờ phiếu trên bàn. Đó chính là tên của quán này, cùng với hai chữ to vô cùng chói mắt: Miễn phí.

Giang Thu Thu: Ha ha!!!!

Ngay lúc này, nhân viên phục vụ vừa khéo quay trở lại sau khi nhận món xong, “Bạn học, có thể…”

“Tụi mình muốn dùng phiếu này!” Giang Thu Thu hùng hồn đưa tờ phiếu đến trước mặt nhân viên phục vụ, ánh mắt kiên định, “Gạt bỏ mọi khó khăn cũng phải dùng.”

Miễn phí đấy!

Nhân viên cửa hàng méo miệng, “Xin lỗi bạn học, các bạn không đạt điều kiện sử dụng…”

“Tụi mình có thể nghĩ cách để đạt điều kiện.” Giang Thu Thu chân thành đáp lại. Cô tin rằng mình chắc chắn sẽ làm được với trí thông minh đã từng tung hoành qua nhiều ngày “11/11”. Để thể hiện sự quyết tâm, cô lấy lại tờ phiếu, cẩn thận nghiên cứu dòng chữ nhỏ phía trên: Trong ngày Lễ Độc thân, chỉ cần bạn học độc thân tỏ tình thành công với người mình thích ở trong quán, bất kể nam hay nữ, đều có thể nhận được ưu đãi miễn phí. 

Giang Thu Thu: “…”

Quán mấy người lẳng lơ số hai thì không ai số một.

Trịnh Tự thấy nét mặt đầy tham vọng của cô bất chợt chuyển sang đờ đẫn, nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?”

Giang Thu Thu lặng lẽ đưa phiếu giảm giá đến trước mặt anh. 

Trịnh Tự xem qua, “…”

Chẳng trách tên nam sinh vô sỉ kia lại nói chuyện lén lút với anh như vậy.

Trịnh Tự đỡ trán, đang định lấy ví ra trả tiền thì Giang Thu Thu bỗng hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nhìn anh, “Đàn anh, đã đến lúc phải đưa ra quyết định.”

Trịnh Tự:?

Ánh mắt của Giang Thu Thu kiên định, “Bây giờ cậu tỏ tình, hay để mình tỏ tình?” HẾT CHƯƠNG 43

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi