HẸN ƯỚC NHÂN GIAN

Edit: Annie
 
Lúc leo xuống, Bộ Khê Khách muốn ôm Tình Lan, nhưng vì có người đang nhìn nên Tình Lan kiên quyết nói mình có thể tự làm.
 
Bộ Khê Khách chậm rãi ồ lên một tiếng, nhảy xuống khỏi cây, rồi ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
 
“Nàng xuống bằng cách nào? Hắn ôm ngực, nhướn mày cười nói “Hay là, nàng vẫn muốn ngồi trên cây.”
 
Tình Lan sững sờ trong chốc lát, phất tay đuổi thị vệ: “Các ngươi... Các ngươi xoay người qua chỗ khác hết đi.”
 
Từng người họ xoay lại, Tình Lan mới chậm rãi cúi người nhích từ cành cây đến thân cây.
 
Phí hết sức lực cũng chỉ di chuyển được mấy tấc.
 
Bộ Khê Khách: “Điện hạ muốn xuống kiểu gì? Không bằng Bộ mỗ lên đón nàng? Được không?”
 
Tình Lan nhìn dáng vẻ kia của hắn, bỗng nhiên dũng cảm, nói: “Chàng xuống thế nào ta sẽ làm thế ấy.”
 
Nói xong, nàng đứng dậy cẩn thận từng li từng tí, nhìn xuống phía dưới tàng cây, động viên mình: “Cũng không cao lắm.”
 
Bộ Khê Khách khẽ giật mình, không ngờ nàng thật sự muốn nhảy, vội vàng dang hai tay bổ nhào qua.
 
Tình Lan nhắm mắt lại quyết định chắc chắn liền nhảy xuống, Bộ Khê Khách vững vàng đón lấy nàng, tiện tay xoay nửa vòng.
 
“Tiểu cô nương thật to gan!” Bộ Khê Khách tức giận nói “Kính xin điện hạ về sau cho Bộ mỗ một con đường sống.”
 
Tình Lan đối mặt hồi lâu với Bộ Khê Khách, che miệng nở nụ cười: “Ta biết chàng sẽ đón được ta.”
 
“... Điện hạ, hoàn toàn thích hợp làm phu nhân Bộ mỗ.” Bộ Khê Khách nắm chặt tay của nàng ấn lên ngực mình, nói: “Thấy tim ta đập nhanh thế nào không? Nếu hôm nay điện hạ bị thương, sợ là nó sẽ tan vỡ, không đập nữa.”
 
Thị vệ vẫn quay lưng về phía họ, nói: “... Điện hạ, chúng ta có thể xuống núi chưa?”

 
Tình Lan vội vàng đẩy Bộ Khê Khách ra, chỉnh lại y phục và tóc mình, Bộ Khê Khách thấy thế, cởi áo ngoài xuống, trùm lên đầu nàng, Tình Lan chui ra từ trong đống y phục, hai tay kéo hai cái tay áo rộng thùng thình, ngẩng đầu nhìn Bộ Khê Khách, chớp mắt.
 
Bộ Khê Khách vuốt v e đầu nàng: “Khoác lên đi.”
 
Hắn muốn nắm tay Tình Lan nhưng Tình Lan lắc đầu, tránh né hắn.
 
Lúc xuống núi, Bộ Khê Khách hỏi tình huống Nhã Minh Thành, hỏi ai sai họ tới, thị vệ nói: “Là Thượng Thư đại nhân. Nghe nói phò mã và công chúa điện hạ một đêm chưa về, Thượng Thư đại nhân lo lắng cho điện hạ, lệnh chúng ta đến đây mời điện hạ và phò mã về.”
 
“Hóa ra là Thượng Thư đại nhân...” Bộ Khê Khách nói, “Khi Bộ mỗ trở về quả thật phải bồi lễ.”
 
“Nào có.” Tên thị vệ này vô cùng lanh lợi, “Ý của Thượng Thư đại nhân không phải là lo lắng phò mã chiếu cố không chu toàn, chỉ là lần này phò mã và công chúa ra ngoài giải sầu không dẫn người đi cùng, đại nhân lo lắng công chúa không quen.”
 
Tình Lan nhỏ giọng nói: “Ta không có.”
 
Bộ Khê Khách nghe thấy, nở nụ cười, chậm rãi tới gần nàng, thừa dịp nàng không chuẩn bị, kéo tay nàng qua, nắm lấy trong lòng bàn tay.
 
Tình Lan hơi giãy giụa một chút, giương mắt nhìn xung quanh, thị vệ và binh lính đều giả bộ như không nhìn thấy, nàng đỏ mặt, dứt khoát cũng giả vờ không có chuyện gì, nắm chặt tay của hắn.
 
Khi xuống núi rồi, thị vệ mang đến một chiếc xe ngựa, mời Tình Lan ngồi lên, Bộ Khê Khách không còn cách nào khác, đành phải huýt sáo gọi Lương Duyên, chậm rãi đi theo cạnh xe.
 
Mới đầu, Tình Lan còn kéo màn xe lén liếc hắn một cái, về sau có lẽ do mệt mỏi, nàng nghiêng ngả ngủ thiếp đi trong xe ngựa.
 
Trên đường, Bộ Khê Khách nhấc màn xe lên nhìn nàng mấy lần, thấy tư thế nàng cuộn tròn khó chịu, trong lòng cũng không dễ chịu, dừng xe, gấp áo ngoài của mình thành khối vuông, chậm rãi nâng đầu nàng lên lót xuống.
 
Hắn làm xong những việc này, vừa nhấc mắt thì bắt gặp đôi mắt to đen láy của Tình Lan chăm chú nhìn hắn, hồi lâu sau cười ngọt ngào với hắn, mơ mơ màng màng nói: “Bộ Khê Khách, chàng đối xử với ta thật tốt.”
 
Nàng nói xong, nắm ngón tay của hắn rồi lại ngủ thiếp đi. Bộ Khê Khách sững sờ, cười nhạt, nói khẽ: “Từ nhỏ công chúa đã được thiên tử nâng niu như minh châu trong lòng bàn tay, người bên cạnh đối xử với nàng cũng tốt... Cho nên công chúa gả cho ta, ta chỉ sợ sẽ khiến nàng ủy khuất, cũng sợ nàng không nhìn ra tấm lòng ta... Ta à, muốn đối xử với công chúa thật tốt, trở thành tốt nhất, để một đời một kiếp của nàng đều biết rõ Bộ Khê Khách là người đối xử với nàng tốt nhất trong mọi người.”
 
“Tình Lan...” Bộ Khê Khách vuốt v e mặt nàng, giọng nói ngày càng nhẹ, “Đời trước có lẽ ta thiếu nợ nàng rất nhiều, đời này gặp nàng, ta chỉ hận không thể đem mọi thứ cho nàng...”

 
Bởi vì đường về xóc này nên xe ngựa đi rất chậm, lúc đến Minh Nhã Thành đã là ban đêm.
 
Lúc tiến vào phủ công chúa, Bộ Khê Khách đánh thức Tình Lan, Tình Lan mở to mắt, ngơ ngác vịn tay hắn xuống xe, bước chân không vững.
 
“Đói bụng không?” Bộ Khê Khách nói.
 
Sắc mặt Tình Lan không quá tốt, nàng lắc đầu, ỉu xìu nói: “Không muốn ăn, thôi bỏ đi.”
 
Ma ma đến đón người nhìn thấy bộ dạng này của Tình Lan, vội vàng bảo người đi mời thầy thuốc.
 
Bộ Khê Khách khẽ giật mình, kéo cổ tay nàng lên sờ nhưng lại không tìm ra nguyên cớ gì.
 
Sau khi thầy thuốc bắt mạch, đáp: “Phong hàn.”
 
Vậy là trên dưới phủ công chúa loạn thành một đám, trải giường chiếu, nấu nước, sắc thuốc, nấu cháo.
 
Bộ Khê Khách không đi gặp Phó thượng thư, hắn không nói lời nào, sắc mặt khó coi đứng nhìn bên cạnh.
 
Ngược lại Tình Lan cũng không quá yếu ớt, nàng uống thuốc xong rồi nằm xuống, còn cười với hắn, nhỏ giọng nói không sao, mới ngủ thiếp đi.
 
Đợi nàng ngủ say, Bộ Khê Khách chậm rãi đến gần, nhận lấy chiếc khăn trong tay Oanh Ca, thấp giọng nói: “Để ta.”
 
Hắn vắt khô khăn, cẩn thận đắp lên trán Tình Lan, nửa quỳ bên cạnh, cắt mấy tấm phù vàng dán lên gối, âm thầm thở dài, nhìn về phía Tình Lan. Tự trách không thôi.
 
Ma ma muốn nói gì đó, nhưng lại cố kỵ thân phận của hắn không dám mở miệng, chỉ thể hiện lên mặt.
 
Mãi cho đến giờ Dậu, Tình Lan hạ sốt, Bộ Khê Khách mới thở phào nhẹ nhõm.
 

Phó Thượng Thư và Bộ Cố biết được tin công chúa bị bệnh nên đến thăm, lúc gần đi cũng khuyên Bộ Khê Khách rời khỏi.
 
Hai cha con tiễn Phó Thượng Thư xong mới đóng cửa lại mà tính nợ.
 
Lần này Bộ Cố không thể nhịn được nữa, mắng: “Mới chỉ ngắn ngủi mấy ngày mà con đã gây nhiều phiền toái cho ta như vậy! Trước đó ta đã nói với con thế nào! Mọi chuyện chờ người của triều đình đi rồi, các con từ từ mà trao đổi. Giờ thì hay rồi!!! Bình tĩnh vững vàng của con đi đâu mất rồi? Lúc chưa lập gia đình còn có đầu óc, cưới vợ rồi ngược lại con trở nên lỗ m ãng, cô nương yểu điệu còn không cứng cáp bằng Kiểu Kiểu, con đưa nàng đi cưỡi tuấn mã? Còn lên Tê Sơn?! Con có biết bây giờ đã là cuối thu không, trên núi kia tuyết sắp rơi rồi đấy!!!”
 
Bộ Khê Khách vẫn không nói gì, mắt buông thõng, mím môi thật chặt.
 
Bộ Cố càng nói càng tức giận: “Hoàng Đô là nơi thế nào chứ? Cảnh xuân tươi đẹp! Con nhìn lại xem người con cưới là ai! Con không cưới sói Yến Xuyên! Đó là công chúa! Người lão Hoàng đế nâng niu che chở trong lòng bàn tay! Trên đường đi xóc nảy mấy tháng, tới nơi chim không thèm ỉa này của chúng ta chịu khổ, ngược lại con hay lắm, gặp mỹ nhân máu liền nóng lên, kéo người ta lên núi uống gió còn dám thúc ngựa điên cuồng, đầu óc con bị sói gặm hả?!”
 
Bộ Khê Khách nói: “Con sai rồi, cái gì mà quan tâm chăm sóc... Tất cả đều chỉ là lời trót lưỡi đầu môi, ngay cả nàng bị bệnh con cũng không phát hiện.”
 
Hắn nói: “Con đến hậu đường.”
 
Hắn dứt lời liền nhốt mình trong hậu đường, lẳng lặng một lát, hắn lấy mấy đồng tiền xuống, đung đưa trước tượng Hồ Tiên mà Hạ Tộc cung phụng.
 
Lắc liên tiếp mấy cái, tất cả đều hỏi một đằng trả lời một nẻo vận số bình thường, Bộ Khê Khách tâm phiền ý loạn, nghĩ nếu vậy không bằng đến phủ công chúa xem nàng.
 
Lúc này, ngoài cửa lại truyền đến hai tiếng cười ha ha.
 
Bộ Khê Khách dừng chân, nói: “Tô tiên sinh đã tới sao lại không vào, tự dưng lại bật cười ngoài cửa?”
 
Cửa bị đẩy ra, một nam tử trung niên trên mặt tươi cười, dáng vẻ thân thiện ôn hòa đi tới, chầm chậm nói: “Bộ Khê Khách, ngươi sinh ra tốt số, từ xưa đến nay đều thuận buồm xuôi gió, cho dù bị bao vây tứ phía cũng có thể được ông trời trợ giúp, hóa nguy... Cho nên ta chưa từng thấy ngươi lo lắng luống cuống bao giờ. Một thiên chi kiêu tử cả đời tốt số chỉ vì chút bệnh nhỏ mà đau buồn đấm ngực dậm chân, hận không thể tát mình một cái... Đương nhiên buồn cười.”
 
“Ta hận chính mình...” Bộ Khê Khách nói, “Dù ta chưa từng bị bệnh nhưng cũng biết cảm giác đó không dễ chịu. Nàng mềm mại như hoa, rõ ràng cần phải được che chở cẩn thận, nhưng ta... Ngay cả cha ta cũng hiểu như thế, ta lại không để tâm, chỉ biết lo bản thân vui vẻ...”
 
Tô Đông Ly nhắm một mắt nhẫn nại nghe xong, chầm chậm nói: “Thế sao? Ta không sai nhỉ, số mệnh ngươi phải cưới nàng, lại còn nóng ruột nóng gan vì nàng cả đời, phải không? Ngươi như thế này, nói hai người mới tân hôn chưa đến mười ngày thì ai tin? Rõ ràng là lão phu thê quên mất kiếp trước... Hai người kim phong ngọc lộ, gặp nhau cũng không phải bắt đầu mà là trùng phùng*.”
 
(*) Gặp lại
 
Bộ Khê Khách nhớ tới việc này, tinh thần lập tức tỉnh táo, hỏi: “Thế nàng sẽ như những lời tiên sinh nói, theo ta cả đời sao?”
 
“A? Ngươi sợ ngọn gió sung sướng ngày ấy thổi tan khối thịt đầu quả tim của ngươi?”
 
“Thân thể nàng yếu, ta sợ phong hàn... cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.” Bộ Khê Khách vuốt lòng mình, nói, “Chẳng biết tại sao, ta vừa nghĩ tới việc nàng bị bệnh thì lại hoảng hốt...”

 
Tô Đông Ly nở nụ cười như hồ ly, gật gù đắc ý nói: “Bộ Khê Khách, trước đó ta muốn nói với ngươi cái gì nhỉ... À đúng, ta nhớ ra rồi, ta nói tiểu tử ngươi kiếp này quá tốt số, sợ là vì trải qua đời trước khổ sở mà chết quá sớm, có người quan hệ cực kỳ thân mật với ngươi có mệnh cách hiếm thấy, cầu nguyện muốn san sẻ một chút mệnh cách này cho ngươi, đổi lấy một đời này của ngươi không bệnh tật không tai họa, sống lâu trăm tuổi... Ai nha, bây giờ suy nghĩ một chút, người kia có thể chính là tiểu kiều thê của ngươi cũng nên, kiếp trước phá mệnh bảo vệ ngươi, kết quả đời này chính mình phải chịu bệnh nhẹ, tai họa nhỏ không ngừng...”
 
Ông ta còn chưa nói hết, Bộ Khê Khách đã vội vàng rời đi.
 
Tô Đông Ly nhếch miệng cười một tiếng với tượng Hồ Tiên, nói: “Chẳng qua chỉ là lời ta thuận miệng nói bừa... Nhìn xem, tên này lại tin.”
 
Sáng sớm hôm sau, Tình Lan tỉnh lại, xoay mặt một cái đã nhìn thấy Bộ Khê Khách nằm bên giường, còn đang ngủ, lông mày hắn nhíu chặt, vẻ mặt không dễ chịu.
 
Tình Lan vuốt v e mặt hắn, đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc.
 
Bộ Khê Khách giơ tay lên, ôm trọn bàn tay nàng vào trong tay mình, ngẩng đầu nhìn nàng, hồi lâu nhẹ giọng nói câu xin lỗi.
 
Tình Lan cười: “Ta không sao rồi.”
 
Bộ Khê Khách hơi giật lông mày, bổ nhào qua ôm nàng, không ngừng xoa tóc nàng: “Đừng bị bệnh có được không? Ta... Ta vừa nghe nàng bị bệnh liền lo lắng vô cùng, bất lực... Đừng khiến ta như vậy, ta không muốn nàng bệnh, cũng không cho phép nàng bệnh...”
 
“Chàng thật là bá đạo.” Tình Lan nói “Hôm qua ta chơi thật sự vui vẻ, không sao đâu, đây chẳng qua là sốt đổ mồ hôi, chàng nhìn xem ta ổn rồi!”
 
Bộ Khê Khách áy náy nói: “Không thoải mái sao lại không nói với ta? Ta... Ta còn nói với nàng nam nhân Hạ tộc quan tâm thê tử thế nào nữa, ta thực sự là... Ngay cả nàng không thoải mái ta cũng không phát hiện ra, nàng nói đúng, ta chỉ là hỗn đản biết dỗ ngon dỗ ngọt làm nàng vui vẻ.”
 
Tình Lan nghe hắn nói mình như vậy, cười ha ha.
 
“Bộ Khê Khách, cuối cùng chàng cũng thừa nhận, chàng đúng là tên hỗn đản, nhất là lúc trêu đùa ta.” Tình Lan ghé vào tai hắn khẽ nói “Nhưng chàng là hỗn đản tốt nhất trên đời này, ta thích chàng.”
 
Bộ Khê Khách vùi đầu trong lòng nàng, nghe tiếng tim đập của nàng, lòng dần an tâm lại, hắn giống hài tử bốc đồng, lẩm bẩm nói: “Đồng ý với ta, nàng sẽ thật tốt, theo ta cả một đời...”
 
Tình Lan: “Ừ ừ, đồng ý với chàng, chuyện tốt này sao ta lại không đồng ý chứ.”
 
Cuối cùng Bộ Khê Khách cũng trở lại bình thường, hắn vuốt tóc Tình Lan, mặt mày tươi cười nói: “Lần này là ta thất trách, không chăm sóc điện hạ tốt, nói đi, điện hạ muốn phạt ta thế nào?”
 
Mắt Tình Lan sáng lên, cầm tay Bộ Khê Khách, giọng điệu vui vẻ nói: “Quá tốt rồi! Vậy ta phạt phò mã dạy ta cưỡi ngựa, ta muốn bay lên trong gió!”
 
Bộ Khê Khách: “... Sợ là cha ta sẽ lột da ta mất.”
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi