HẸN ƯỚC NHÂN GIAN


Edit: Diana
 
Tiêu Tình Lan không biết rằng, thì ra tim mình cũng có thể đập mãnh liệt đến vậy.
 
Nàng ngơ ngác nhìn đôi mắt của hồng y thiếu niên, lúc bốn mắt nhìn nhau, tim nàng tựa như bị ai gõ cửa, sau đó trút vào đủ loại tình cảm. Những tình cảm đó trộn lẫn vào nhau, lại bị trái tim đập kịch liệt của nàng ủ nhiệt, như đang xé nát tất cả những giấc mơ mười bảy năm của nàng rồi gộp lại thành một chiếc chuông lớn, vang lên đinh đang không ngừng.
 
Đôi mắt kia của hắn.
 
Đôi mắt kia của hắn, nàng vừa thấy xa lạ, lại quen thuộc, vừa thấy vui mừng, lại vừa muốn khóc.
 
Đến khi Tiêu Tình Lan định thần lại thì mới phát hiện mình đã bị hắn ôm lên ngựa, lao nhanh trong gió.
 
Hay cho một kẻ cuồng vọng, dám coi thường lễ nghi tiếp thân, cướp nàng lên ngựa đi trước!
 
Tiêu Tình Lan kinh ngạc trong chốc lát, muốn quay ra sau nhìn xem có người đuổi theo không, nhưng nàng còn chưa kịp động đậy đã nghe tiếng nói ở trên đầu, "Đừng lộn xộn."
 
Tiêu Tình Lan tức giận nhìn hắn, nhưng khi chạm tới ánh mắt ấy, nàng lại lần nữa trở nên ngây ngô.
 
Thật là một đôi mắt đẹp, đường hoàng mà sáng rõ, tràn đầy ngạo khí khiến người ta an lòng, đôi mắt kia dường như có thể nhìn thấu tất cả.
 
Tiêu Tình Lan biết, chủ nhân của đôi mắt này nhất định không phải người dốt nát thô bỉ, không thông chữ nghĩa.
 
Hồng y thiếu niên cứ vậy ấn nàng vào ngực, một tay che đầu nàng, một tay điều khiển ngựa, bỏ lại mọi người đằng sau, kể cả Phó thượng thư đang hô to "Tướng quân, dừng lại, không hợp lễ nghi".
 
Hộ vệ đi theo công chúa đều bị hắn bỏ xa, con ngựa đen hình như hiểu tâm tình của chủ nhân, cũng vui vẻ nhấc móng chạy như điên.
 
Tiêu Tình Lan không biết hắn muốn đưa mình đi đâu.
 
Nhưng lạ là khi nàng nhìn vào đôi mắt kia, thấy sự vui sướng của hắn, lại không sợ hãi chút nào.
 
Cướp dâu sao?
 
Thật ra thì... chẳng hề gì.
 
Gió gào thét, Tiêu Tình Lan nghe tiếng hắn cười, tiếng cười cực kỳ trong sáng.
 
"Rốt cuộc cũng chờ được nàng." Hắn vẽ tay xuống ngực nàng, nhếch miệng cười, nói: "Thì ra vẫn còn là một tiểu cô nương này."
 
Nghe vậy, Tiêu Tình Lan bừng tỉnh, hốt hoảng thu ánh nhìn lại.
 
Không xong rồi, nàng đại diện cho hoàng gia, vậy mà hắn lược bớt lễ chào, ôm thẳng nàng lên ngựa phóng như điên, vậy là không được!
 
Hồng y thiếu niên nhíu mày, khẽ hỏi: "Nhìn đủ chưa?"
 
Mặt Tiêu Tình Lan đỏ lên, cũng không suy nghĩ tiếp chuyện được hay không, theo bản năng xấu hổ trốn vào ngực hắn, lát sau nàng mới kịp phản ứng, hai tay chống ngực hắn, muốn đẩy ra.
 
Nàng cứ giãy giụa như vậy, hồng y thiếu niên cười một tiếng, nhìn xuống, cố ý buông lỏng tay đang che đầu nàng ra một chút, để nàng cảm nhận được lắc lư.
 
"Điện hạ nên cẩn thận." Hắn cười nói, "Đừng để bị ngã."
 
Tiêu Tình Lan ngẩn ra, mặt hơi ngạc nhiên, hai tay lại vội nắm cổ áo hắn thật chặt rồi e dè nhích đến gần. Nàng nhìn chằm chằm vào vạt hồng y, do dự một hồi, sau đó quyết định kề sát vào cái ôm trong ngực hắn.
 
Hắn cười, ngực rung rung, bàn tay xuyên qua tóc nàng, nắm lấy tay nàng đang níu cổ áo hắn.
 
Trong nháy mắt, ấm áp xua tan gió lạnh.
 
"Bé ngoan."

 
Câu này kèm theo nụ cười tán dương, khiến mặt Tiêu Tình Lan đỏ đến tận mang tai. Nàng rúc trong ngực hắn hoảng hốt một hồi mới chợt ngọ nguậy, nhận ra có gì đó sai sai.
 
"Ngươi..." Nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn, "Ngươi là... Bộ Khê Khách?"
 
Giọng nàng ngày một nhỏ.
 
Nàng có chút lúng túng, trước khi đến đây, nàng chưa từng nghĩ tới việc sau khi gặp Phiêu Kỵ tướng quân sẽ xưng hô thế nào.
 
Gọi tên hắn thế này liệu có ổn không?
 
"Ừ?" Hồng y thiếu niên nhíu mày, mắt nhìn nàng, miệng cong thành một đường vòng đẹp mắt, hắn cười nói: "Bây giờ điện hạ mới phát hiện ra sao? Ha ha ha ha, đúng là chậm tiêu!"
 
Tiêu Tình Lan bỗng chốc không biết nên phản bác thế nào, thấy hắn cười, mặt nàng nóng cực kỳ, hốt hoảng né tránh ánh mắt hắn, ngây ngốc nhìn hoa văn hoa sen thêu trên vạt áo hắn.
 
Sau lưng truyền tới tiếng vó ngựa, rốt cuộc cũng có người đuổi theo.
 
Bộ Khê Khách nghe thấy, khẽ mỉm cười, rút một chiếc roi bạc trắng như tuyết từ bên hông, nâng cánh tay lên vẽ một bông hoa giữa không trung. Tiếng roi phát ra lanh lảnh, Tiêu Tình Lan bị dọa co người lại, tay cũng nắm chặt hơn.
 
Có vẻ điều này khiến hắn cao hứng, Bộ Khê Khách cúi đầu nhìn công chúa trong ngực, khóe mắt ngập tràn ý cười.
 
Hắn huýt sáo rồi nói: "Lương Duyên, chạy nhanh nữa lên, đừng để bọn họ đuổi kịp."
 
Con ngựa nhận được lệnh, càng chạy nhanh hơn.
 
Gió thổi càng mạnh, Tiêu Tình Lan chôn trước ngực hắn, giá y đỏ rực theo gió bay phần phật.
 
Ngựa của hắn tên là Lương Duyên sao?
 
Tiêu Tình Lan cắn môi, lại lén nhìn hắn một chút.
 
Bộ Khê Khách chậm rãi nói: "Tiểu hữu chớ vội, đợi về Nhã Minh thành thành thân với ta rồi từ từ nhìn, vi phu sẽ để nàng nhìn đủ."
 
Cuối cùng, Tiêu Tình Lan không nhịn được, nhỏ giọng nói: "Vô sỉ."
 
Nàng cho là giọng mình đủ nhỏ, tiếng gió cũng khá lớn, vì vậy hắn sẽ không nghe được.
 
Không ngờ rằng Bộ Khê Khách lại tai thính mắt tinh, nói nhỏ vậy mà cũng nghe được. Hắn ngẩn ra một lúc rồi cao giọng cười to. Thiếu niên môi đỏ răng trắng, ngay cả tiếng cười cũng trong như trời xanh mây trắng vậy.
 
"Tiểu cô nương thật thú vị."
 
Thấy hắn không giận, chẳng biết Tiêu Tình Lan lấy dũng khí từ đâu mà lớn tiếng hơn: "Hành động này của tướng quân không hợp quy củ!"
 
Quy củ vốn nên là đội ngũ tiếp thân đánh trống thổi kèn đi chậm từ Hạc Thành đến Nhã Minh Thành, sau khi ra mắt phụ mẫu Bộ Khê Khách ở phủ công chúa thì trao đổi hôn sách, uống rượu mừng, vén khăn voan xong thì mới tính lễ thành.
 
Không ngờ hắn lại to gan làm bậy, dám vén khăn voan của nàng ngay ở Hạc Thành, còn bỏ tất cả mọi người lại, bắt thẳng nàng lên ngựa rồi thúc ngựa đi.
 
Chỉ e hai nhóm người ngoài Hạc Thành giờ vẫn mù tịt, không biết chuyện gì đã xảy ra.
 
"Quả thật không ổn." Không ngờ Bộ Khê Khách lại thoải mái đồng tình, "Ban đầu còn nghĩ nên dùng quy củ đón công chúa về, nhưng duyên do tâm sinh, mệnh không do ta quyết... Trận gió kia thổi qua, ta thấy công chúa liền không chờ được nữa, chỉ muốn ôm nàng thúc ngựa lao nhanh để sớm về nhà một chút."
 
Lần này, Tiêu Tình Lan hoàn toàn kinh sợ.
 
Bộ Khê Khách rũ mắt, ôn nhu nhìn nàng, nói: "Không biết điện hạ có giống ta không... Trong lòng ta rất vui."
 
Hắn nói xong, khẽ mỉm cười một cái.
 
Yên lặng một hồi lâu, Tiêu Tình Lan định thần lại rồi bật thốt lên: "Ôi, miệng lưỡi trơn tru!"

 
Vô sỉ hết sức!
 
Bộ Khê Khách cười to, đúng như hắn nói, rất vui.
 
Hắn cởi ngoại y của hôn phục, bao lấy Tiêu Tình Lan.
 
"Đừng lộn xộn, giữ lấy, chớ để nhiễm lạnh." Hắn nói, "Còn về bồi lễ... để sau hẵng nói."
 
Hắn nhíu mày, có lẽ đây để làm đường lui cho một phút kích động.
 
Quãng đường từ Hạc Thành đến Nhã Minh Thành nói gần cũng không gần, nói xa cũng chẳng xa.
 
Sau khi rời khỏi địa giới Hạc Thành, Bộ Khê Khách phát hiện Tiêu Tình Lan ở trong lắc lư đi vào giấc ngủ mất rồi.
 
Việc này khiến Bộ Khê Khách hết đỗi kinh ngạc, khẽ gọi hai câu "công chúa", "tiểu điện hạ", Tiêu Tình Lan vẫn không phản ứng gì.
 
"Ngủ rồi?" Bộ Khê Khách ngẩn người, nắm tay lại, không nhịn được bật cười.
 
"Lương Duyên, chậm lại chút đi." Hắn vuốt v e bờm chú ngựa đen, mắt vì cười mà cong lên, giọng dịu dàng, "Quả nhiên vẫn là một tiểu cô nương."
 
Bị người vừa mới gặp lần đầu bắt đi mà cũng ngủ được.
 
Hẳn là đoạn đường này nàng đã mệt lả rồi.
 
Bộ Khê Khách vừa chậm lại thì lập tức bị người phía sau đuổi kịp.
 
Đúng như dự đoán, nhóm đầu tiên đuổi đến đều là tinh binh tùy tùng của hắn.
 
Bộ Khê Khách nhướn mày, trước khi bọn Kim Thu kịp mở miệng đã ra dấu đừng lên tiếng.
 
Kim Thu thúc ngựa đi theo, ngựa thở phì phò, Kim Thu cũng thở hổn hền, hắn ta cố hạ thấp giọng hết mức có thể, hỏi: "Thiếu tướng quân, ngài sao thế? Tự dưng lại bất ngờ cướp công chúa chạy, ta chỉ không hiểu, công chúa không phải gả cho ngài à? Cần gì phải cướp? Huống hồ, ở nơi này ai dám tranh với ngài nữa? Thánh chỉ tứ hôn hoàng thượng cũng ban rồi, nói là ngài thì chính là ngài, ngài còn sợ công chúa đổi ý không lấy chồng nữa hay sao?"
 
Kim Thu chỉ đầu mình, thô lỗ nói: "Ta nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra lí do, đừng nói ngài bị Hồ Tiên đá vào đầu nên nhất thời ấm đầu nhé... Ngài không biết đâu, nhóm đưa dâu của công chúa kinh ngạc rớt hết cả cằm, sau khi ngài thúc ngựa đi, thật lâu sau bọn họ vẫn không có động tĩnh, đều ngây người ha ha ha ha... Ối, khụ."
  
Hắn ta thấy người trong ngực Bộ Khê Khách liền bụm miệng.
 
"Khụ... Cái đó... Công chúa... Ngủ sao?" Kim Thu vẫn còn tò mò, lại không dám suồng sã trước mặt Bộ Khê Khách, chỉ lén liếc mắt nhìn một chút.
 
Bộ Khê Khách cười nhẹ, kéo cao ngoại bào của hôn phục, bao Tiêu Tình Lan lại thật kín.
 
Kim Thu không thể làm gì hơn ngoài thu lại ánh mắt.
 
Lại một người ngựa nữa đuổi kịp, hắn ta đi đến bên cạnh Bộ Khê Khách, cũng không dám nhìn trong ngực hắn, cố nén tò mò mà nhìn thẳng Bộ Khê Khách, nói: "Thiếu tướng quân, thuộc hạ có chuyện bẩm báo, đêm qua ở Phiên thành, Kim Thu..."
 
Kim Thu hoảng hốt: "Con mẹ nó, đồ mách lẻo, mau im đi!"
 
"Kim Thu cứ muốn xem công chúa trông thế nào, định vén khăn voan để nhìn lén, làm công chúa kinh sợ, còn bị người bên cạnh công chúa khiển trách nữa, làm mất hết mặt chúng ta!" Hắn ta cáo trạng một hơi, công thành viên mãn.
 
Kim Thu: "Cái đó thì ai mà không hiếu kì! Các ngươi con mẹ nó cũng đều nhìn! Chuyện này có gì hay ho mà nói cho thiếu tướng quân, ngươi không thấy thiếu tướng quân cũng không tháo thẳng khăn xuống xem sao hả?!"
 
Bộ Khê Khách liếc Kim Thu một cái, Kim Thu liền ngậm mồm không dám nói nữa.

 
Không lâu sau, Kim Thu che miệng hỏi: "Thiếu tướng quân, ngài gấp gáp cái gì? Cướp về động phòng sao?"
 
Hỏi câu này, không phiền Bộ Khê Khách động thủ, các tướng sĩ bên người đã thay hắn đánh Kim Thu.
 
"Đây là chuyện ngươi nên hỏi à?!"
 
"Loại chuyện này có hỏi thiếu tướng quân cũng không trả lời, ngươi phí miệng làm gì!"
 
"Oa, đánh hắn đánh hắn, hay cho một tên đầu gỗ!"
 
"Này thì nói nhảm! Động phòng lại còn không vội sao!"
 
Bộ Khê Khách xoay người nhìn sau lưng một cái.
 
Binh sĩ có khí chất chững chạc bên cạnh trả lời: "Hồi môn của công chúa quá nhiều nên những người đó phải đi chậm."
 
Bộ Khê Khách nhíu mắt hỏi: "Ngươi thấy những hộ vệ nàng mang từ hoàng đô đến thế nào?"
 
"Ngựa đều là ngựa tốt, nhưng cũng đã mệt nhọc nhiều ngày, trong phút chốc không thể sánh bằng sức đi của chúng ta được, sợ là đến Nhã Minh muộn hơn chúng ta nhiều."
 
"Ừ."
 
"Tướng quân hành động thật khiến người ta phải kinh hãi." Binh sĩ kia nói, "Không biết đến Nhã Minh Thành phải giao đãi với Phó thượng thư thế nào?"
 
Bộ Khê Khách yên lặng trong giây lát rồi nói: "Đúng vậy, giải thích thế nào mới phải đây?"
 
Binh sĩ hơi chậm lại: "Vậy sao tướng quân lại làm ra chuyện này?"
 
Bộ Khê Khách ôm Tiêu Tình Lan, nhẹ giọng cười, nói: "Ai mà biết được."
 
Vốn chỉ đến Hạc Thành tiếp thân, mục đích để tỏ ra không thất lễ, hộ tống vị công chúa này bình an vào gia môn, cố gắng làm một vị phò mã hợp quy củ.
 
Vậy mà, lúc gió thổi tung khăn voan của nàng, lòng hắn đột nhiên nảy lên, vội muốn liếc nhìn thê tử có thân phận tôn quý.
 
Dung mạo quen thuộc hắn đã từng gặp trong mộng, tựa như mở ra ký ức đã rất lâu rồi.
 
Mừng rỡ đến phát khóc.
 
Khoảnh khắc thấy nàng, hắn làm gì, nói gì, hoàn toàn không thể kiểm soát được.
 
Chỉ muốn ôm nàng vào ngực, về nhà nhanh một chút, để cho nàng biết được trong lòng mình vui sướng đến nhường nào.
 
Bộ Khê Khách nói: "Trước khi ra cửa, ta đã thỉnh Hồ Thần một quẻ."
 
Binh sĩ hỏi: "Kết quả thế nào ạ?"
 
Bộ Khê Khách nói: "Luân hồi hữu sổ, nhân duyên thiên định. Đại cát."
 
Binh sĩ: "Ý thiếu tướng quân là?"
 
Bộ Khê Khách liếc hắn, nhếch mép cười một tiếng, nhướn mày, nói: "Ta cũng không hiểu."
 
Luân hồi hữu sổ, nhân duyên thiên định.
 
"Thì ra... là thật." Hắn nhìn tiểu công chúa đang ngủ say trong ngực, người từ trước đến nay mới gặp lần đầu nhưng sao quen thuộc đến vậy, hình như hắn biết rõ độ ấm trên người nàng, tận sâu trong đáy lòng hắn khát khao hơi ấm của nàng, tham luyến sự ấm áp quen thuộc này khiến hắn kinh sợ.
 
Tiêu Tình Lan mở mắt ra, thấy Bộ Khê Khách đang nghiêng đầu, cười nhìn nàng.
 
"Tiểu hữu, tỉnh rồi à?"
 
Tiêu Tình Lan hoảng sợ nấc lên, nàng ngượng ngùng đứng dậy, đẩy hắn ra, ngỡ ngàng nhìn bốn phía.
 
Bọn họ đến Nhã Minh Thành rồi!
 
Trong hoảng hốt lo sợ, nàng ngạc nhiên làm sao mình có thể ngủ được!
 

Rõ ràng lần đầu gặp mặt, rõ ràng nên cẩn trọng lễ độ, nhưng nàng lại ngủ trong ngực hắn!
 
Có thể là... quá ấm áp, quá an tâm.
 
Tiêu Tình Lan chợt lắc đầu, gạt ý nghĩ đó đi, đỏ mặt lườm Bộ Khê Khách.
 
"Chúng ta đến rồi." Bộ Khê Khách nhảy xuống ngựa, đưa tay ra về phía nàng.
 
Trong nháy mắt, Tiêu Tình Lan nén cơn giận lại, chui ra khỏi hôn phục, giống như con nhím thu lại gai, do dự hồi lâu, nàng im lặng đưa tay ra từ tay hôn phục rộng thùng thình.
 
Ánh mắt Bộ Khê Khách rơi vào ngón tay nàng, hắn cười nhẹ: "Đừng sợ, ta không ăn thịt nàng đâu."
 
Tay rụt trở về.
 
Bộ Khê Khách túm lấy nàng, ôm eo đưa nàng xuống.
 
"Tránh gì chứ." Hắn thì thầm bên tai Tiêu Tình Lan, "Đừng tránh ta, ta là phu quân của nàng."
 
Hắn kéo tay nàng, cười nói: "Nhóm người theo nàng còn một hồi nữa mới đến, theo ta đi gặp phụ mẫu thôi. Điện hạ, mời."
  
Tiêu Tình Lan dừng bước, một lát sau, nàng mở to đôi mắt hạnh tròn trịa, nghiêm túc nói: "Phò mã."
 
Bộ Khê Khách hơi sững sờ, lát sau mới nhận ra nàng đang sửa từ "phu quân" của mình thì cười lớn.
 
"Điện hạ quả nhiên là người chậm tiêu."
 
Dáng vẻ chưa tỉnh ngủ vô cùng đáng yêu.
 
Bộ Khê Khách đưa tay sờ nhẹ đỉnh đầu nàng.
 
Tiêu Tình Lan chậm rãi ngẩng đầu, mắt hướng theo chuyển động của tay hắn.
 
Lông mày Bộ Khê Khách động một cái, cúi người xuống sát rạt, môi cách nàng ngày một gần, rũ mắt xem phản ứng của nàng.
 
Vẻ mặt mơ màng của nàng trong chốc lát đã lấy lại tinh thần, thấy gương mặt như ngọc kia đã sắp đụng đến mình thì rốt cuộc cũng đỏ mặt mà kinh hãi.
 
"Không, không hợp quy củ!"
 
"Tỉnh chưa?" Bộ Khê Khách lui ra, mặt đầy ý cười.
 
"Tỉnh rồi." Bộ Khê Khách nói, "Thì hãy về nhà với ta."
 
Tác giả có lời muốn nói: Đề cử với mọi người lúc đọc truyện thì nghe bài này một chút.
 
[Kiếp sau - Hà Y Nhiễm] (1)
 
(1) 下一个人间 - 何伊冉
Bạn nào muốn nghe thử có thể vào link này: https://.youtube.com/watch?v=554OlBg6Y_A
 
Được bạn thân giới thiệu nghe bài này mới đột nhiên nảy ra ý tưởng cho Tiêu Lan Khanh và Bộ Liên Hoa một kiếp an bài mĩ mãn.
 
Ừm, tiểu công chúa giữ quy củ chương sau phải đi gặp cha mẹ chồng và cô em chồng (đúng, Nguyệt Sương) rồi.
 
Cô em chồng khác với kiếp trước, kiếp này chỉ mới 6 tuổi thôi.
 
Là một con khỉ lì lợm.
 
Siêu lì lợm.
 
Lại không sợ anh trai.
 
Nếu không phải thấy con khỉ lì lợm này có khả năng trợ công thì Bộ Khê Khách đã sớm đánh rồi.
 
(Cô em chồng sắp xuất hiện trong chương sau: ??? Gì???)


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi