Edit: Annie
Bởi vì chuyện Kiểu Kiểu nửa đường chạy trốn lần trước, thêm vào “cáo trạng” của ma ma, tướng quân phu nhân hơi trầm tư. Cô nương lớn rồi mà vẫn nhảy nhót như vậy, thật là quá trớn. Bà liền hạ quyết tâm, mời đại lực sĩ hộ pháp trong tộc trói Kiểu Kiểu vứt về bổn tông Hạ tộc.
Bộ Khê Khách để bọn Kim Thu khua chiêng gõ trống đưa Kiểu Kiểu ra khỏi thành, Kiểu Kiểu hô to: “Lão đại! Muội nhất định sẽ quay lại!”
Bộ Khê Khách khẽ cười, chắp tay sau lưng xoay người: “…Thôi đừng, ta cảm tạ Hồ Thần có mắt, cuối cùng mẫu thân cũng đưa muội đi rồi.”
Không còn Kiểu Kiểu quấy phá cộng thêm quy củ mới của Tình Lan: Phò mã có thể tự do ra vào phủ công chúa, Bộ Khê Khách và Tình Lan chính thức bắt đầu những tháng ngày ngọt ngào.
Được bồi bổ sau hôn nhân, dùng mắt thường cũng thấy Tình Lan thướt tha hơn rồi.
Cứ như vậy hơn một tháng, núi ở Yến Xuyên đóng băng.
Trước đêm núi đóng băng, Bộ Khê Khách lúc có lúc không vuốt v e mái tóc mềm mại của nàng, giải thích: “Núi đóng băng là do trời quá lạnh. Từ ngày núi đóng băng cho đến đầu xuân, mọi người không cần ra ngoài thì đừng ra, cũng đừng lên núi, trời rét không xuống được đâu.”
Tình Lan nói: “Thật sự đáng sợ vậy sao?”
Bộ Khê Khách: “Lòng đất Nhã Minh Thành có suối nước nóng, khi dựng phủ công chúa, ta đã cho người xây một hồ nước ở hậu viện, sau này hãy dùng nước ở nơi đó.”
“Nước sẽ đóng băng ư?”
“Đúng vậy.” Bộ Khê Khách nói, “Hoàng cung các nàng ở chếch phía Nam, hướng về mặt trời, tất nhiên chưa từng biết trời đông giá rét thật sự là gì.”
Tình Lan nghe lời miêu tả này đã thấy lạnh, nhích người lại gần Bộ Khê Khách.
Bộ Khê Khách cúi đầu cười nói: “Sau khi núi đóng băng, nhiệt độ sẽ giảm xuống cực thấp. Đương nhiên cũng có cái lợi của nó, khoảng thời gian này người Nguyệt Ngạn không thể động binh, không tiếp tục xâm phạm được, mọi người cũng có thể ở nhà sắm sửa Tết đến.”
“Oa…”
“Tất nhiên ở nhà một mình chờ mùa đông qua đi cũng quá mức vô vị, vì thế Hạ tộc chúng ta có rất nhiều ngày lễ vui chơi sau khi núi đóng băng.” Bộ Khê Khách nói, “Các nhà đều tụ lại cùng nhau, vui đùa hâm nóng tình cảm… Năm nay có thêm công chúa, ta nghĩ hẳn là sẽ càng thú vị.”
“Cứ… cứ ở nhà ăn chơi ngủ thôi sao?” Tình Lan có chút không dám tin.
Bộ Khê Khách nói: “Đương nhiên rồi. Nhưng khi khí trời vừa hơi ấm lên, sẽ phải luyện binh…”
Ngày núi đóng băng, Bộ Khê Khách đứng dậy, khoác chiến giáp, cầm trường thương ra ngoài. Trước khi đi, hắn quỳ xuống, hôn nhẹ trên trán Tình Lan, nhẹ giọng nói: “Ta đi đây.”
Tình Lan còn buồn ngủ mơ màng, dụi mắt gật đầu.
Bộ Khê Khách còn đi chưa được bao xa, bỗng nhiên thấy Tình Lan đuổi theo.
Bộ Khê Khách sợ hết hồn, vội vã chạy lại: “Không được, nàng mau về đi, rất lạnh.”
Tình Lan nắm lấy tay hắn, thở một hơi, khí lạnh sáng sớm khiến nàng nói chuyện còn run rẩy: “Chàng không được nói ta đi đây, chàng… chàng đổi cách nói đi, lòng ta lo lắm.”
Bộ Khê Khách: “Hả? Công chúa cũng tin những chuyện này à?”
Dân gian truyền rằng, một câu nói ngắn ngủi cũng có thần lực. Câu may mắn chính là phước lành, nếu không sẽ mang đến điều xui xẻo.
Hắn hơi cúi người, nắm chặt tay nàng, hà khí: “Mau về đi, một mình cô nương phương Nam yếu đuối như nàng, lạnh sinh bệnh thì phải làm sao? Ta biết rồi, lần sau sẽ không nói thế nữa, ta sẽ nói… Ta ra ngoài, buổi tối trở về, nàng ở nhà chờ ta.”
Tình Lan nghiêm túc gật đầu, nói: “Được, ta chờ chàng về nhà.”
Gò má nàng lạnh đến ửng đỏ, xoa xoa chóp mũi, ngẩng đầu lên nở nụ cười xán lạn với Bộ Khê Khách.
Bộ Khê Khách cũng cười theo, kéo tay nàng hôn một cái: “Ngoan, ta nhất định sẽ về sớm. Mau vào đi thôi, lạnh quá rồi.”
Tình Lan yên tâm, bước chân nhẹ nhàng chạy như chim nhỏ trở về phòng, vịn vào cửa quay đầu lại, nói với Bộ Khê Khách: “Tướng quân khoác ngân giáp (giáp bạc) thật sự rất anh tuấn uy vũ.”
Bộ Khê Khách đứng thẳng tắp, hài lòng nheo mắt lại, nói: “A Lan, những lời nói bình thường vốn nhàm chán mà qua miệng nàng lại như ngâm mật ướp đường, thật ngọt.”
Tình Lan khẽ xì một tiếng, khép cửa lại, lát sau, lại hé ra một khe hở.
Bộ Khê Khách thấy nàng bọc trong chăn, cười với hắn qua khe cửa. Hai con mắt sáng lấp lánh, nụ cười ấm áp diễm lệ như một bông hoa dưới ánh mặt trời.
Nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của nàng, cả người Bộ Khê Khách ấm áp, cầm thương đi đến thao trường, thần thái cả người rạng rỡ như được nàng chiếu sáng.
Nếu mà Kiểu Kiểu thấy được, chắc chắn sẽ nói một câu: “Nhìn mau nhìn mau! Lão đại nhà ta phát quang kìa!”
Buổi chiều đến, Tình Lan quấn áo bông dày đặc, vẽ phong cảnh ngoài cửa sổ.
Oanh Ca bưng lửa than từ ngoài đi vào, thổi ra hơi trắng, nói: “Công chúa điện hạ thấy sao? Hồ sen đóng băng rồi kìa! Ma ma vừa cho người đập mặt băng, độ dày một ngón tay, phải tốn khí lực mới phá vỡ được chút!”
Tình Lan đặt bút xuống, nhận súp ngô ma ma đưa tới, nói: “Lạnh như vậy, không biết những hạt sen trước kia gieo xuống sang năm có thể nở hoa không… Hà, thật là ấm áp.”
Nàng bưng chắc chén súp ngô, độ ấm từ tay bắt đầu lan tỏa toàn thân. Thân thể Tình Lan run rẩy, chợt nhớ tới Bộ Khê Khách, uể oải nói: “Có phải thân nhiệt nam nhân đều nóng hơn nữ nhân không?”
Oanh ca nói: “Phải, chúng ta phải mặc áo bông mà phò mã vẫn chỉ mặc vài chiếc áo mỏng, nô tì nhìn đã thấy lạnh nhưng phò mã lại chẳng hề hấn gì.”
Tình Lan hơi sửng sốt một chút, tâm tình như tiết trời Yến Xuyên, đột nhiên chuyển âm u.
Ma ma cũng là người có kinh nghiệm, phát hiện chút đầu mối, tìm cớ để Oanh Ca rời đi, xuống bếp trông coi bữa tối.
Chờ Oanh Ca đi khỏi, Tình Lan hỏi: “Lúc ban đầu… đâu có như vậy. Nhưng chẳng biết vì sao, gần đây chỉ cần nghe người khác nhắc đến phò mã đã khiến ta không vui. Là do ta thay đổi sau khi cưới sao?”
Ma ma cười nói: “Công chúa điện hạ, đây là chuyện bình thường, nữ nhân sau khi cưới, ai mà không ghen?”
Tình Lan cúi đầu trầm tư một chút, lại nở nụ cười: “Có lẽ ta cũng ghen như vậy. Nghe Oanh Ca nhắc tới chàng ta lập tức không vui, có thể thấy được ta vô cùng thích hắn…”
Lần này ngược lại ma ma có chút chua, như bị người bắt cóc tiểu nữ nhi, lời nói có chút ai oán và tủi thân: “Đúng vậy, công chúa và phò mã ngày càng thân thiết, những ngày qua như hình với bóng… Nhìn hòa hợp đến mức đáng giận.”
“Thật là tốt.” Tình Lan biết ma ma có ý gì, lôi kéo tay bà ta, nghiêng đầu nói, “Sao ma ma lại uất ức? Có phải còn nhớ mấy câu nặng lời của phò mã khi mới tới không?”
“Lão nô nào có phải loại người lòng dạ hẹp hòi đó…” Ma ma không biết vì sao, nói một chút lại ngấn lệ, “Nhìn công chúa sống tốt, lão nô không còn ước mong gì khác. Nếu thái hậu thấy được, sẽ vui mừng đến chừng nào chứ. Đợi khi công chúa có tiểu chủ tử, lão nô còn muốn hầu hạ tiểu chủ tử lớn lên… Lão nô nghĩ vậy, trong lòng lập tức phấn chấn hơn nhiều, sao lại uất ức được…”
“Ma ma nói gì đó.” Tình Lan cười, “Nhưng mà, ta thấy mọi người ở đây sống rất tốt, khắp nơi đều được Bộ tướng quân chăm sóc, nghĩ đến đúng là được trời cao bảo vệ. Đều êm đẹp như vậy, sao ma ma còn khóc? Ma ma đúng là như mẫu hậu nói, yếu lòng hay khóc, nói chút đã rơi nước mắt. Chẳng trách mẫu hậu nói ta mít ướt, là do được ma ma nuôi lớn đấy.”
Ma ma lau nước mắt, lại nở nụ cười: “Lão nô không khóc, trong lòng lão nô biết ơn trời xanh.”
Oanh Ca đã quay lại.
Nàng ta bê bát súp thịt, nói: “Đầu bếp nữ làm súp thịt ngân nhĩ (nấm tuyết), công chúa uống một chén cho ấm người.”
Tình Lan vừa nói chuyện với ma ma xong, tâm tình chuyển biến tốt lên, cười híp mắt cầm lấy thìa ăn súp thịt.
Vậy mà mới ăn được hai thìa dạ dày đã thấy khó chịu, vô cùng muốn ói ra.
Nàng đẩy bát súp ra, nôn khan hai tiếng, lạnh cả người.
Sau một mảnh yên tĩnh, ma ma nhảy dựng lên: “Mấy ngày nay không thấy công chúa đến kỳ, cũng không mời xem mạch, công chúa, người không phải là có rồi chứ?”
Tình Lan nghe hiểu ý bà, che ngực vui vẻ: “Mau gọi thầy thuốc đến!”
Nguyệt sự của nàng đã chậm nhiều ngày, hiện tại lại phản ứng thế này, chẳng lẽ…
Tình Lan vô cùng vui mừng, ma ma và Oanh Ca còn vui hơn, ma ma đi gọi thầy thuốc, Oanh Ca liền nói: “Nô tỳ đi báo cho phò mã trở về!”
Tình Lan: “Oanh Ca!”
Nàng ta chạy rất nhanh, hiện giờ Tình Lan vui vẻ nhưng cũng hoang mang lo sợ, trong đầu một mảng rối mù, cũng không cản Oanh Ca nữa, nàng ôm chăn đi đi lại lại quanh phòng.
Oanh Ca đến thao trường thông báo, nói phủ công chúa có chuyện vui, mời phò mã quay về. Người thông báo tìm tới Bộ Khê Khách, hắn vừa nghe có tin vui lập tức ngẩn người, lông mày run lên, dứt khoát điều khiển ngựa lao nhanh tới phủ công chúa.
Khi hắn đến nơi, thầy thuốc cũng vừa tới.
Bộ Khê Khách sợ hàn khí l@m Tình Lan lạnh, đứng ngoài mái hiên cởi áo giáp, đợi một chút mới chậm rãi vào cửa, ngồi ở đằng xa, nín thở chờ thầy thuốc chẩn bệnh.
Thầy thuốc chẩn mạch, lại hỏi Tình Lan vài câu, sau đó kết luận: “Khí lạnh nhập thân, khí huyết không thông, tiểu thần kê cho công chúa phương thuốc bồi bổ phù hợp.”
Tình Lan sững sờ: “Ta… Bị sao thế?”
Thầy thuốc nói: “Thời tiết Yến Xuyên giá rét, dạ dày công chúa suy yếu, đồ ăn không quen nên mới có tình huống uể oải. Còn chuyện nguyệt sự công chúa chưa đến, có lẽ do người chưa thích ứng được khí hậu, khí lạnh làm hư thân… Tiểu thần cần điều trị thân thể cho công chúa, nếu để bệnh tích lâu sẽ thành tật, tổn hại triệt để.”
Tình Lan bối rối, Oanh Ca và ma ma sửng sốt nửa ngày, tiến lên nhẹ giọng an ủi.
Bộ Khê Khách phục hồi lại tinh thần, cẩn thận hỏi thầy thuốc những chuyện cần chú ý, lại không ngừng tự trách, sau khi tiễn thầy thuốc đi, lại gọi lang trung Yến Xuyên tới coi bệnh.
Lang trung này nhanh mồm nhanh miệng, nói không hề đắn đo: “Đây không phải vấn đề nhỏ, thân thể phu nhân bị tổn thương lại không cố gắng bảo dưỡng, sợ là khó mang thai…”
Bộ Khê Khách vội vàng cho hắn lui ra ngoài: “Được rồi, được rồi, mau câm miệng.”
Tình Lan không nhịn được rơi lệ.
Khổ sở nhất là uổng công nàng còn vui vẻ một hồi.
Bộ Khê Khách phất tay cho toàn bộ người đi ra, khép cửa lại, hắn đến bên nàng, mở rộng vòng tay: “Chỗ này của ta ấm áp lắm, nàng tới đây nằm đi.”
Tình Lan khẽ nức nở, lắc đầu.
Bộ Khê Khách nói: “Không sao đâu, nơi nào lại có chuyện nhanh như vậy, đúng không? Ừm… Là do đất Yến Xuyên của ta quá lạnh, ảnh hưởng đến công chúa. Ta thay nơi này tự mình bồi tội với công chúa.”
Nàng không đi qua, Bộ Khê Khách liền chủ động sang đó, cả người như một lò sưởi nhỏ, ôm trọn lấy nàng.
“Ngoan nào, không có chuyện gì.” Bộ Khê Khách nói, “Nàng không có lỗi, chỉ cần chăm sóc thân thể tốt là được.”
Trong lòng Tình Lan khổ sở, nhỏ giọng nháo: “Ta cứ nghĩ là…”
“Ta đã chuẩn bị kỹ càng chung vui cùng chàng…”
“Ta đau lòng quá…”
Bộ Khê Khách vỗ về lưng nàng: “Đừng buồn, đừng buồn…”
“Ta biết mà!” Tình Lan nói, “Cái hồ này đóng băng cả rồi, sang năm sao có thể nở hoa được! Đều đông lạnh chết hết rồi!”
Bộ Khê Khách: “Trách lỗi tại nó, không sao mà, đợi trời ấm lên nhất định nó sẽ nở!”
“Chàng gạt ta…”
“Ta không có!” Bộ Khê Khách nói, “Nếu nó không nở, ta lập tức chọc thủng một lỗ trên trời, quậy long trời lở đất, xem nó còn dám không nở nữa không!”
Bộ Khê Khách tuy miệng nói vậy, nhưng trong lòng cũng tính toán phương pháp. Chờ khi về nhà, hắn nhất định sẽ hỏi mẫu thân gieo hạt sen xuống trong trời rét buốt này có thể bị lạnh chết không.
Hắn nghĩ: “Các ngươi nhất định phải nở hoa!”
Tác giả có lời muốn nói:
Tình Lan: “Trời lạnh thế này, hoa có thể nở sao?”
Bộ Khê Khách: “Được chứ.”
Buổi tối hôm đó, hắn trộm đi “đập đá”.