HI CHỊ ALICE!



Trong làn nước mắt, tôi nhìn thấy hình bóng ấy mông lung nhạt nhòa, mặc chiếc sơ mi kẻ sọc.

Đúng rồi, Joe của tôi rất thích mặc sơ mi kẻ sọc.
Tôi nhào người qua, ôm chặt lấy cổ người ấy, hai chân bám trên eo, tôi cảm thấy tôi lúc này chẳng khác nào con bạch tuộc.

Nhưng tôi không quản được nhiều như thế, quan trọng là tôi đã tóm được người ấy.
“ Cuối cùng anh đã đến, Joe.” Tôi vùi mặt vào vai người ấy, vừa mừng vừa khóc.

Tôi nôn nóng muốn nhìn thử xem gương mặt đã khiến cho tôi ngày nhớ đêm mong.
Tôi nghĩ tôi điên mất rồi.

Tôi nguyền rủa cái thế giới ngay đến ước nguyện nhỏ nhoi của tôi cũng không cho được, tôi nguyền rủa cái duyên phận lạ lùng này.

Tôi tức giận đưa tay đánh đấm người ấy, khóc một cách ngang ngược : “ Lam Trinh Liệt, sao lại là cậu ? Sao cậu phải mặc sơ mi kẻ sọc ?” Đúng thế, sao lại có thể dễ dàng phá tan giấc mơ của tôi ?
“ Alice, chị say rồi, tôi đưa chị về.” Lam Trinh Liệt ôm chặt tôi, tôi quyết liệt kháng cự, cũng không biết mình đang kháng cự điều gì ? Tôi thậm chí còn muốn để lại vết cào trên khuôn mặt xinh đẹp của Lam Trinh Liệt, chỉ cảm thấy giờ phút này đây tôi rất ghét cậu ấy, ghét cậu ấy cứ luôn có mặt đúng những thời khắc tôi thảm hại nhất.
“ Về ư ?” Tôi lớn tiếng cười ha ha với cậu ấy : “ Không về, tôi không về đâu.

Lam Trinh Liệt, nhất định là cậu đang thầm cười nhạo tôi, nhất định cậu đang nghĩ tôi là một kẻ điên đúng không ? ”
“ Không đâu, tôi sẽ không bao giờ cười nhạo chị, sao tôi có thể cười nhạo chị chứ.” Cậu ấy nhẹ nhàng vỗ về vai tôi, rõ ràng chỉ là cậu nhóc mười bảy tuổi, nhưng giờ phút này lại khiến cho tôi tin tưởng, cho dù cả thế giới này cười nhạo tôi vừa cuồng vừa si, nhưng cậu ấy mãi mãi sẽ không.

Tôi gục vào vai cậu ấy khóc lóc như một đứa trẻ, giây phút này đây, cậu thiếu niên ấy như người thân thiết nhất với tôi, như cha mẹ, như anh em, như chị em.

.

.

Lam Trinh Liệt cõng tôi ra khỏi quán bar, lưng cậu nhóc ấy có chút gầy gò nhưng lại rất ấm áp, tóc cậu ấy có hương chanh thơm mát, tôi nói trên lưng cậu ấy : “ Lam Trinh Liệt, hát tôi nghe “ Con đường về nhà” đi.” Cậu nhóc đã hát thật, âm giọng dịu dàng, quyện theo gió trên con phố dài, như giấc mộng xa xăm.
“ Chị, quên anh ấy đi, cứ từ từ quên dần đi, tôi nghĩ, anh ấy cũng không thích nhìn dáng vẻ hiện giờ của chị.” Cậu nhóc nhẹ nhàng nói.
Đúng vậy, phải quên anh đi, cứ từng chút từng chút quên đi, bao nhiêu nước mắt đã khô cạn vì anh, bao nhiêu chuyện ngốc đã làm vì anh.

Tôi ngước nhìn về phía chân trời, Joe, anh nghe thấy không ? Lần này, em thật sự muốn quên anh đi.

Nhớ nhung quá đau khổ, tôi sợ cứ tiếp tục như thế tôi sẽ phát điên mất.
* * *
Trên lưng của Lam Trinh Liệt, tôi đã mơ thấy một vùng biển bạc vô tận, đứng trên bờ biển mà nước mắt tôi giàn dụa nhìn theo cánh buồm của Joe dần xa, chợt nhớ lại rất nhiều chuyện trước đây anh đã nói.

Joe của tôi rất lâu về trước đã sớm hiểu được ý nghĩa của việc sống chết, anh chỉ là đi xa một chuyến, đi theo bước chân của ông nội anh.

Chỉ là đi trước tôi một bước mà thôi.
* * *
Khi tỉnh lại tôi đã nhìn thấy cảnh tượng thế này, cậu nhóc tay chân dài ngoằn đang co người trên sofa, trên người đắp chiếc áo khoác của chính cậu.

Tôi nhớ đêm qua cậu ấy đã cõng tôi đi suốt đoạn đường dài, cuối cùng, chúng tôi dừng lại trước cổng nhà nghỉ.

Tôi cứ thế ngồi xổm xuống, tỉ mỉ nhìn xem dáng vẻ cậu ấy.

Lần đầu tiên, tôi biết được lông mi phái nam cũng có thể dài được đến thế, tôi đưa tay chạm vào, hàng lông mi dài hơi động đậy, như bươm bướm nhẹ vỗ cánh.

Khi tôi lại muốn chạm vào lần nữa, cậu ấy đã tỉnh.

Tôi có chút ngượng ngùng, cảm giác cứ như trẻ con trộm dùng son môi của mẹ : “ Uhm.


.

.

Lam Trinh Liệt, tỉnh rồi ha.”
Sau khi ra khỏi nhà nghỉ, Lam Trinh Liệt vẫn không thèm ngó ngàng đến tôi, ngày thường cậu ấy vẫn cứ hay đi bên cạnh, còn giờ đây cậu ấy đi phía trước, không hề có ý dừng lại.
“ Lam Trinh Liệt, đêm qua sao lại xuất hiện ở đó ?”
“ Lam Trinh Liệt, cũng may cuối cùng cậu đã đến.”
“ Lam Trinh Liệt, cậu đứng lại cho tôi.

Cậu đang giận đó ư, nhưng sao lại giận chứ, có phải vì tôi quá nặng, để cậu cõng quá đắm đuối ?” Tôi ở phía sau đuổi theo, giống như trước đây cậu ấy vẫn hay đuổi theo sau tôi, vừa đuổi vừa nói chuyện chọc tôi cười.
“ Lam Trinh Liệt, chờ tôi với, tôi đang mang giày cao gót, không đi nhanh được, hơn nữa.

.

.” Hơn nữa cô nàng nhiệt tình Liana kia hôm qua đã hành xác tôi một trận, bảo tôi mang giày cao gót của cô nàng, mặc quần áo cô nàng cảm thấy rất sexy, còn đeo bông tai của cô nàng, cho nên, vào đầu mùa xuân khí lạnh chưa tan này, người ăn mặc mát mẻ như tôi đã thu hút không ít ánh nhìn.
Tôi chưa nói hết câu, tiếng hắt hơi đã truyền đến.

Lam Trinh Liệt cuối cùng cũng dừng bước chân, quay người đi về phía tôi, tháo bông tai của tôi xuống trước, rồi cởi áo khoác ngoài choàng lên người tôi : “ Xấu chết đi được, con gái các người thật kì lạ, quần áo càng ít vải càng thích.”
“ Nhưng không có phần tôi nhé, tôi chẳng hề thích quần áo ít vải, mặc vào lạnh chết đi được.” Tôi cười với cậu ấy.
“ Nói thử xem, nếu hôm qua tôi không xuất hiện, chị có đi với tên đó không ?” Lam Trinh Liệt nắm lấy vai tôi, hỏi với giọng nghiêm trọng.
“ Chẳng phải cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao ?” Tôi né tránh ánh mắt cậu ấy, thật ra, vấn đề này tôi cũng không biết câu trả lời.


“ Lam Trinh Liệt, thật ra, tôi cũng không biết cuối cùng sẽ thành ra thế nào, may mà.

.

.

cậu đã đến.”
“ Alice, sau này đừng như thế nữa, tôi rất thích chị, trong lòng tôi chị giống như chị gái tôi vậy, nhìn thấy chị như hôm qua trong lòng tôi rất khó chịu, có nhớ nhung thế nào, có lưu luyến không quên thế nào cũng đừng nên như thế.”
“ Biết rồi.” Tôi cụp mắt nhỏ giọng đáp, tôi cũng biết mình đã sai.
“ Uhm, tốt.” Cậu ấy nắm lấy tay tôi : “ Mau mời tôi ăn cơm đi, tối qua cõng chị đi suốt con đường dài như thế cũng đáng bữa cơm đúng không ?”
“ Chuyện nhỏ.” Tôi thuận theo đáp : “ Lam Trinh Liệt, sao cậu biết tôi ở đó ?”
“ Tôi dò hỏi bà Roger.”
* * *
Xe leo núi, những tay đua trên chiếc xe leo núi và tiếng reo hò của những người xung quanh truyền đến át tiếng nói chuyện của tôi và Lam Trinh Liệt.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đến nổi chúng tôi quên mất phải né tránh.

Trong lúc nguy cấp, một đôi tay kéo tôi qua, đôi tay đó không phải đẩy tôi ra, mà xem tôi như lá chắn che chặn chiếc xe mất kiểm soát.

Chủ nhân của đôi tay ấy vài phút trước đây còn nói trong lòng cậu ấy thích tôi như người chị gái.
Lúc tôi ngã xuống đất, trong lòng không phải không thất vọng, bởi vì là Lam Trinh Liệt nên mới thất vọng.

Vì đối với cậu thiếu niên như thiên sứ kia đã dồn hết tình cảm, mới có sự thất vọng tận sâu đáy lòng vào lúc này đây.
Cũng may, đó chỉ là chiếc xe đạp leo núi, chiếc xe chỉ xước nhẹ qua tôi.

Chủ nhân chiếc xe bước tới đỡ tôi lên, mượn điện thoại của người xung quanh, xem ra đang muốn báo cảnh sát.

Tôi ngăn người đó lại, dùng tiếng Anh nói tôi không sao, người đó dường như rất áy náy, tôi phải luôn bảo đảm với ông ta, nói tôi đang tham gia công tác y tế, nên hiểu rõ đó chỉ là vết thương ngoài da, chỉ cần bôi chút thuốc khử trùng là được.

Chủ nhân chiếc xe là người đàn ông trung niên, ông ta lấy từ trong ba lô ra một số loại thuốc và tấm danh thiếp đưa cho tôi.

Sau khi xác nhận tôi đúng là chỉ bị xây xước nhẹ mới chịu cáo biệt.

Tôi ngồi trên băng ghế bên đường, dùng thuốc khử trùng xử lý vết thương trên tay, sau đó, bôi lên thuốc kháng viêm.

Từ đầu đến cuối, Lam Trinh Liệt vẫn giữ nguyên tư thế, không nói một câu nào, tôi khẽ nheo mắt nhìn cậu ấy, có lẽ, lúc này cậu ấy đang tự trách.

Cũng có thể, lúc này cậu ấy cũng không hiểu sao lại lựa chọn hành động như thế.

Nhưng, tôi biết, đó là một loại bản năng, luôn luôn hành động trước chúng ta, suy nghĩ trước chúng ta, luôn luôn lo nghĩ cho bản thân, mà loại bản năng đó, có lẽ trước đây tôi càng hiểu rõ hơn ai hết, cho nên, tôi cũng không muốn trách cậu ấy.

Thậm chí tôi còn hoài nghi, cậu ấy chỉ hành động nhanh hơn tôi một bước.
“ Lam Trinh Liệt, đến đây.

Giúp tôi xăn tay áo.”
Cậu ấy giúp tôi xăn tay áo lên, để nó không chạm vào vết thương.
“ Lam Trinh Liệt, cậu cũng không cần tự trách, đổi lại là tôi, có lẽ tôi cũng sẽ làm thế, cho nên, cũng đừng tự trách nữa.” Tôi đưa tay vỗ lên vai cậu ấy.
Cậu ấy nhìn tôi, ánh mắt phức tạp, hồi lâu mới nói : “ Bây giờ, chị có hối hận quen biết tôi ?
“ Tên ngốc này, cậu nghĩ đi đâu thế hử ?” Tôi kéo áo cậu ấy : “ Đi thôi, không phải muốn ăn cơm sao ?”
Chúng tôi vẫn cứ đi như trước đây, cậu ấy bước bên cạnh tôi, nhưng cảm giác dường như có gì đó khang khác.

Con người vốn là loại động vật nhạy cảm, chứa đầy đủ các loại thất tình lục dục.

Cho dù ngoài miệng nói không để ý, nhưng có những chuyện dù muốn dù không cũng đã xảy ra, chúng ta không thể xem như chưa nhìn thấy.

Huống hồ chi là tôi, một người chẳng lượng thiện gì.
Chúng tôi trở về phòng của mỗi người, trong khoảng thời gian một ngày một đêm, Lam Trinh Liệt từ đầu đến cuối đều không đến gõ cửa phòng tôi, còn tôi, cũng không chủ động đi tìm cậu.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi