Edit + Beta: Tris
Thư từ là chuyện riêng tư, Hứa Thiệu Huy sẽ không để người khác động tới, cho nên dù người khác có muốn cướp anh cũng không để nó rơi vào tay họ.
Anh trực tiếp né tránh những người đến giật thư, chỉ là anh quên mất bên cạnh còn một người, nhất thời không chú ý làm thư bị lấy đi.
Lấy được một lúc thấy anh không thèm để ý, liền đem thư trả về, bọn họ xem như đã nhìn ra, người này thật sự một chút cũng không quan tâm.
Tờ giấy bị bọn họ lấy đi đã nhăn nhúm, Hứa Thiệu Huy chuẩn bị mở ra xem thì nghe được giọng đồng nghiệp nói: "A, chồng trước của chị đăng weibo!"
Anh thắc mắc nhìn đồng nghiệp nam bên cạnh.
Chị Lý không phải mỗi ngày đều kêu chị ấy là một đấu sĩ tâm cứng như đá sao, như thế nào còn có chồng trước vậy? Người đồng nghiệp kia lấy điện thoại ra chỉ vào mặt một người rồi nói với anh: "Chính là hắn."
Hứa Thiệu Huy nhìn xong lắc lắc đầu, phụ nữ bây giờ bất kể bao nhiêu tuổi đều thích thể loại tiểu thịt tươi (*) này a.
(*) tiểu thịt tươi: ý chỉ những nam nghệ sĩ trẻ tuổi, giá trị nhan sắc cao.
Hiện tại trong văn phòng có hai vị bác sĩ nữ, ngay sau đó là một y tá nghe vậy cũng thò đầu lại gần hóng chuyện: "Sẽ không phải lại là quảng cáo nữa chứ? Em theo dõi anh ý gần hai năm, tất cả đều là quảng cáo a."
"Về.
Đây là có ý gì, chắc chắn tài khoản của Chồng trước bị trộm rồi, cái chữ không đầu không đuôi này, một chút ý nghĩa cũng không có a." Ba người các cô ríu rít thảo luận về Chồng trước.
"Ai, tôi cảm thấy bác sĩ Hứa của chúng ta so với cái Chồng trước gì đó còn soái hơn nhiều, ảnh chụp rõ ràng là chỉnh sửa, thật không hiểu nổi các cô ấy thích cái gì ở hắn?" Một đồng nghiệp nam căm giận, bất mãn nói.
Bên người đã có một cực phẩm soái ca như thế này, họ còn nhất định muốn theo đuổi cái hư ảo bên ngoài làm chi.
Hứa Thiệu Huy không để ý tới bọn họ, mở thư nhìn thoáng qua, mỉm cười bỏ nó vào ngăn kéo rồi khóa lại.
————————
Trình An ngủ phát hết nửa buổi chiều, lúc tỉnh lại cô chuẩn bị đi siêu thị một chuyến, mẹ cô không quen ăn cơm bệnh viện, cô nghĩ muốn làm cho mẹ một ít đồ ăn.
Ở siêu thị, thời điểm cô đang chọn đồ, một cô bé nhút nhát, sợ sệt chạy tới: "Cô ơi, mẹ con nói cảm ơn người." Trình An có chút không rõ, nhìn theo phía cô bé chỉ cô thấy một người mẹ trẻ tuổi.
Trình An không có nhiều ấn tượng, nghĩ nghĩ liền đoán rằng mẹ con họ chắc là người ở sân ga lần trước, không nghĩ tới họ cũng ở gần nơi này, chỉ là không biết họ ở khu nào?
Người mẹ kia không nói gì, chờ con gái cảm ơn xong cũng hướng về phía cô gật gật đầu rồi mang theo đứa nhỏ rời đi, lúc đi nhìn chân người mẹ có vẻ không tiện cho lắm, chắc là do ngày đó bị thương.
Trình An không biết hôm ấy những người kia chửi rủa có phải là thật không, thời điểm họ bị đánh, cô có chút luống cuống tay chân.
Đang lạc trong suy nghĩ của mình, đằng sau có người đẩy mạnh một cái, dọa cô kêu a – một tiếng sợ hãi.
Còn may có người đỡ, nếu không khẳng định cô sẽ ngã sấp xuống, cô đứng vựng lại chuẩn bị chỉ trích (*) một câu thì phát hiện ra là người quen: "Sao lại là anh?" Trình An than thầm trong lòng: "Ôi trời, sao lại duyên như vậy, không đúng, bọn họ là có thù bao nhiêu mà một ngày gặp nhau nhiều lần thế?"
(*) chỉ trích: Vạch ra khuyết điểm, chỗ sai lầm
"Có fan tư sinh (*), chúng ta cùng nhau đến khu quần áo đi." Sợ cô không chịu phối hợp, anh lại nói: "Cảm ơn."
(*) fan tư sinh: fan cuồng, có hành động quá khích, bám đuôi, xâm phạm đời sống riêng tư của nghệ sĩ
Trình An hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà vẫn thuận theo dẫn hắn đến khu quần áo, trên đường hắn ôm vai cô, cúi đầu xuống để không ai nhận ra, cô phát hiện đúng là có mấy người lén lén lút lút như đang tìm gì đó.
Trình An trực tiếp đẩy hắn vào phòng thử đồ, cách tấm cửa chuẩn bị nói tạm biệt, cô giúp hắn một lần coi như trả ân tình trước đó hắn đưa cô về.
"An An, giúp tôi chọn một bộ quần áo mang lại đây, nếu không đến đêm tôi cũng đừng nghĩ chạy đi đâu." Dựa vào của phòng thử đồ, Khang Tây Triết thở gấp nhờ vả.
Lúc ấy anh thật sự không có chỗ trốn liền chạy vào siêu thị, không nghĩ tới những người kia cũng chạy vào theo.
Anh không muốn bị quấy rầy, nên cần nhanh chóng thoát khỏi bọn họ.
Vừa nãy Trình An tự giác giúp để không nợ hắn, giờ cô không có nghĩa vụ giúp hắn cái gì nữa: "Không được, tôi không biết anh mặc cỡ bao nhiêu, anh gọi người đại diện của mình đến đi."
"Cậu ấy đi sân bay đón người, tính ra khoảng 10 giờ tối mới có thể trở về." Khang Tây Triết bất đắc dĩ nói, không nghĩ tới nha đầu này nhẫn tâm như vậy, anh nhớ không nhầm thì siêu thị này buổi tối 9 rưỡi đóng cửa.
Tính tính thời gian Trần Nhã đi hưởng tuần trăng mật, cũng đến ngày trở về, chắc là Trần Thông đi đón cô ấy.
Trình An nghe vậy thở phì phò rời đi, đây là siêu thị gia đình, không phải trung tâm thương mại, khẳng định hơn 9 giờ liền đóng cửa, dù sao hắn cũng từng là thần tượng của cô, cô cũng không thể mặc kệ hắn được.
Khang Tây Triết không nghe thấy tiếng đẩy xe, khéo miệng khéo lên nở nụ cười.
Thật là trùng hợp a, bọn họ lại gặp rồi.
Cô cũng không biết hắn mặc quần áo cỡ bao nhiêu, nhìn nhìn khắp nơi rồi chỉ vào bộ quần áo trên người ma nơ canh liền trực tiếp bảo nhân viên cửa hàng lấy một bộ như thế, quần áo nơi này cũng không phải nhãn hiệu gì lớn, không biết hắn có ghét bỏ không nữa?
Đây là một bộ quần áo đơn giản, khác hoàn toàn phong cách vừa rồi của hắn, nhận được quần áo cô thẳng tay gõ cửa đưa vào, xong việc này cô liền có thể đi rồi.
Chỉ là thời điểm cô đẩy xe rời đi liền nhìn thấy mấy người kia chạy tới, cô nhất thời mềm lòng lại đẩy xe trở về: "Anh đừng đi ra, bọn họ đang đến." Khang Tây Triết ở bên trong phòng thay đồ đáp một tiếng "Ừ." rồi không nói gì nữa.
Những người đó lượn một vòng rồi lại một vòng, không tìm được người nên có chút không cam lòng, bọn họ nhìn chằm chằm Trình An, Trình An coi như không có việc gì vẫn tiếp tục chơi điện thoại, thấy bọn họ còn không chịu rời đi, cô liền bước tới gõ gõ cửa, nói vài câu: "Chồng ơi, anh xong chưa; nhanh lên a, đến giờ nấu cơm rồi."
Mấy người kia nghe vậy cuối cùng cũng bỏ đi, nhưng mà Trình An để ý thấy bọn họ chỉ ra ngoài, đứng chờ ở cửa siêu thị thôi chứ không đi hẳn, cái này thật sự có chút phiền toái.
Khang Tây Triết bị một tiếng "chồng" của cô dọa đến, tay run lên một chút, lúc này nếu có người nhìn thấy chắc chắc sẽ phát hiện mặt anh đều đã đỏ ửng, trên mặt tràn ngập vui sướng.
Tiểu nha đầu này còn thật thông minh a.
"Ai, hiện tại giới trẻ đều truy tinh (*) như vậy sao? Anh lại không nổi, sao bọn họ lì lợm la liếm đến vậy?".
Trình An nói xong thấy bên trong không có chút động tĩnh nào, cô mới phát hiện những lời này của cô có chút "sát muối vào tim", chạy nhanh lại giải thích: "Không phải, tôi chỉ muốn nói là anh không có nổi tiếng mức đấy, cũng không đúng.....!tôi là muốn nói anh ——"
(*) truy tinh: theo đuổi thần tượng
Trình An bỗng nhiên ngừng lại, bởi vì Khang Tây Triết đi ra rồi, không đến nỗi nào nha, một thân quần áo này mặc trên người hắn vừa vặn đẹp, cô cũng không cố giải thích nữa, chỉ chỉ bên ngoài nói cho hắn biết những người đó còn chưa đi đâu.
"Làm sao bây giờ, anh như này đi ra ngoài, khẳng định các cô ấy có thể nhận ra?" Hiện tại Trình An cũng không thấy không thích hắn giống như trước, ngược lại cô còn thấy vui mắt, ngắm rất tốt a.
Nhưng mà giờ cô không có thời gian cùng hắn lãng phí ở đây, cô thật sự phải về nhà nấu cơm rồi.
"Tôi không mang tiền." hỏi một đằng Khang Tây Triết trả lời một nẻo, khu quần áo này với khu mua sắm là hai khu khác nhau, cần phải trả tiền riêng, hiện tại trên người anh thật sự một đồng cũng không có.
Trình An liếc hắn một cái: "Anh có thể dùng di động a." Thật là, thời đại nào rồi, còn ai lúc nào cũng phải dùng tiền mặt chứ.
"Công ty quy định, tin tức của chúng tôi cần nghiêm khắc bảo mật." Cho nên thanh toán bằng điện thoại không thể dùng loạn, chẳng may bị người có ý xấu tra được cái gì, vậy thật không tốt.
Trình An còn chưa nghĩ xem có muốn giúp một tay hay không, người nọ lại nói một câu: "Giúp người giúp tới cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên." Không có biện pháp, Trình An đành phải đi trả tiền, giá cả còn rất may mắn cơ – 520 tệ (*), cô cười khổ, xem ra hôm nay cô chính là 250 (*).
(*) 520 tệ = khoảng 1.846.000 VNĐ
250: (èrbǎi wǔ)đồng nghĩa với sự sỉ nhục.
Người Trung Quốc thường gọi một kẻ ngu ngốc hoặc nói chuyện không đứng đắn, làm việc không nghiêm túc, hành xử một cách tùy tiện là 250.
"Bây giờ tôi chuyển tiền lại cho em." Nhìn ra cô không vui, Khang Tây Triết lập tức lấy điện thoại muốn chuyển tiền lại cho cô.
Trình An nghĩ, hôm nay cô đã bỏ sức không thể lại bỏ tiền được, hắn muốn chuyển khoản, chưa đến hai giây cô liền đồng ý, nhận tiền xong cô mới phản ứng lại: "Anh như thế không sợ tôi tiết lộ tin tức sao?"
"Cô sẽ không, tôi lại không nổi tiếng." Được rồi, cái này Trình An không còn lời gì để nói.
Chỉ là bây giờ cô thật sự tính mặc kệ hắn, hắn vừa mới thay bộ đồ khác, lại đội thêm mũ lưỡi trai, chắc hẳn bọn họ sẽ không nhận ra đâu nhỉ?
"Tôi với em cùng đi ra ngoài." Nhìn ra ý đồ của cô, Khang Tây Triết trực tiếp đến bên cạnh cô chặn lại, anh vẫn là đi ra ngoài với cô an toàn hơn, lại nói anh cũng muốn đi bên cạnh cô thêm một nữa.
Trình An nghĩ nghĩ, thôi được, đây chắc chắn là việc cuối cùng cô giúp hắn; thời điểm cô đẩy xe đi, Khang Tây Triết trực tiếp đi đằng sau, hắn duỗi tay ra cùng đẩy xe, vừa vặn đem cô bao trong lồng ngực.
Trình An cao 1m63, anh cao khoảng 1m85, cho nên hai người đi cùng nhau như vậy nhìn qua thật thân mật, mà cũng không dựa quá sát.
Trình An có chút không vui, lúc đi đường cố ý dẫm chân hắn hai lần, Khang Tây Triết một chút cũng không để bụng.
Đồ Trình An mua cần quét mã, thời điểm muốn trả tiền mấy người kia lại đi tới, Trình An khẩn trương, tay run lên làm điện thoại trực tiếp rơi xuống đất, Khang Tây Triết ngồi xổm xuống nhặt điện thoại lên, những người đó trực tiếp đi ngang qua.
Trình An liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ là khi nhìn đến chiếc điện thoại, cô khóc không ra nước mắt: "Đều tại anh, điện thoại của tôi nát rồi, anh bồi thường đi." Cô đây là thật sự tức giận, điện thoại này không phải cô mới mua, nó đã bên cạnh cô hai năm rồi, cô thế nhưng là nhớ tình bạn xưa.
Bộ dạng này trong mắt người ngoài chính là tiểu tức phụ làm nũng, thu ngân còn rất là hâm mộ hướng cô cười cười.
"Được, được; tôi đền, tôi đền." Khang Tây Triết rất là ôn nhu trấn an, điện thoại của cô bị rơi hỏng đúng là lỗi của anh.
"Anh đừng nói chuyện, bọn họ lại tới nữa bây giờ!" Tuy lúc này cô thật tức giận, nhưng nhìn đến bóng dáng mấy người kia cô vẫn không nhịn được mở miệng nhắc hắn, từ trước đến nay cô chỉ nghe trên mạng nói fan tư sinh, anti-fan gì đó; không nghĩ tới lại đáng sợ như vậy a.
Cô không thể hiểu nổi, hắn cũng không phải một ngôi sao nổi tiếng lắm, những người này muốn đuổi theo hắn làm cái gì.
Chờ những người kia đã đi xa, cô hít sâu mấy hơi rồi lấy ví thanh toán tiền, hai người nhanh chóng rời khỏi siêu thị, đi một đoạn đường dài không phát hiện có người đi theo, cô mới vỗ vỗ ngực chế nhạo: "Làm ngôi sao thật đúng là không dễ dàng ha...."
"Đúng vậy!" Khang Tây Triết đáp lại một câu, rất tự giác cầm túi đồ đi đằng sau cô.
Trong lúc đó Trình An nhận điện thoại, là đồng nghiệp công ty cũ, muốn hỏi cô một số công việc.
Cô từ chức đã hai tháng, ở ban cũ cô có một tiểu đồ đệ làm việc chung cũng không tệ lắm, ngẫu nhiên có vấn đề sẽ nhờ cô hướng dẫn, lúc trước rời đi cô có chút vội vàng, một số tình huống cũng chưa nói được rõ ràng.
Cúp điện thoại cũng đã đến dưới nhà, quay lại nhìn thấy Khang Tây Triết vẫn ở đây, cô có chút mờ mịt: "Anh đi theo tôi làm gì?" Rồi nhìn đến trong tay hắn là túi mua hàng vừa nãy, cô mới bừng tỉnh hiểu ra, mình vừa rồi đi siêu thị, đồ vừa mua còn ở trong tay người ta nha, cô chạy nhanh đến bên anh nói lời cảm ơn: "Thật ngại quá, vừa rồi nói chuyện phiếm một lúc liền quên."
Trình An duỗi tay muốn lấy lại đồ trong tay hắn, hắn đã giúp cô cầm đến tận dưới nhà, cô tự mình cầm lên là được rồi.
Khang Tây Triết biết cô là cái tiểu mơ hồ, anh chưa đưa cho cô luôn mà tiến lên đem cửa gỗ mở ra, cho cô đi vào trước: "Tôi nhìn qua một chút, chỉ là vỡ kính cường lực, nhà tôi có loại kính này, chờ tôi vài phút lập tức đem nó tới sửa cho em."
Trình An lúc này mới nhớ tới điện thoạt rơi vỡ, nhưng mà vừa rồi vẫn có thể nghe gọi chắc hẳn không phải vấn đề gì lớn, cho nên cô trực tiếp từ chối, muộn tí nữa cô đi tìm cửa hàng sửa điện thoại cũng được..