HỈ DOANH MÔN

Edit:Thảo My

Chuyện đầu tiên khi Thái Quang Đình về đến nhà là tắm rửa, sau đó lên trên phòng của Thái Quốc Đống và Trần thị thỉnh an hỏi thăm sức khỏe.

Tới nhà trên, một nha hoàn mặc áo hồng xa lạ thanh tú đứng ở cửa, hành lễ với hắn: "Đại công tử vạn phúc." Âm thanh trong trẻo giống như hoàng oanh.

Cuộc sống đặc thù dưỡng Thái Quang Đình thói quen cẩn thận nghiêm túc, hắn lập tức ý thức được nha hoàn xinh đẹp như vậy hắn chưa bao giờ thấy qua, hơn nữa còn không giống như những nha hoàn khác, không khỏi liếc mắt nhìn.

Nha hoàn kia thấy hắn nhìn sang lập tức hạ xuống đầu, hoàn toàn làm lộ ra cái trán trơn bóng đầy đặn xinh đẹp. Có điểm giống trán của Minh Phỉ, Thái Quang Đình thấy cái trán này, không khỏi lại liếc mắt nhìn lần nữa, kết quả thấy một đôi lông mày tân nguyệt (trăng non) cùng khuôn mặt đỏ ửng kiều diễm phiếm hoa đào. Lại cúi đầu nhìn lên, thấy một bộ y phục màu ngọc thêu gấm cành bạch liên giày xinh xắn dễ thương cùng quần dưới màu tím nhạt lộ ra.

"Ca ca......" Một quạt tròn Mẫu Đan quơ quơ trước mắt hắn, Minh Phỉ bĩu môi quở trách nhìn hắn: "Ta còn tưởng rằng không phải Trung thu ngươi đã trở về rồi sao."

Thái Quang Đình đang muốn trả lời, nha hoàn mặc áo khoác trần bì (màu vỏ quýt) đã phát ra giọng nói thanh thúy dễ nghe nhẹ nhàng cúi đầu: "Nô tỳ thỉnh an Tam Tiểu Thư."

Minh Phỉ cười gật đầu: "Kim Quế, hôm nay ngươi dùng dầu hoa quế do Úc phường làm sao? Thật là người cũng như tên, vừa thơm lại đẹp."

Kim Quế nghe vậy, vui mừng nhìn Minh Phỉ: "Tam Tiểu Thư khứu giác bén nhạy, nô tỳ dùng chính là dầu hoa quế do Úc phường làm. Là phu nhân ban thưởng đấy." Mắt lại liếc Thái Quang Đình hai cái, ngượng ngùng.

Minh Phỉ nói: " Dầu hoa quế Úc phường làm, đắt có đạo lý của đắt, quả nhiên không sai." Xoay người kéo tay Thái Quang Đình đi vào trong nhà, từ lúc Kim Quế bên cạnh đi qua, lại hướng cặp chân xinh đẹp kia hung hăng đạp xuống.

Kim Quế ăn bệnh, đang muốn ủy khuất kêu đau, vừa nhấc mắt vừa đúng chống lại một đôi mắt hung ác, bị sợ đến gắng gượng nuốt âm thanh kêu thương xuống, quy củ chào một cái: "Kim Trâm tỷ tỷ tốt."

Thái Quang Đình vào phòng, lại lanh mắt thấy sau lưng Trần thị có một nữ tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, thân thể phong lưu, tươi mát như bách hợp. Cúi đầu rũ mắt, tự có một cỗ khí chất vừa thấy đã thương.

Thái Quang Đình ý thức đưa ánh mắt nhìn những người khác, chỉ thấy Tứ di nương Tiểu Hồng miệng vểnh cong lên, thỉnh thoảng nghiêng mắt hung tợn nhìn nàng kia một cái, lại u oán nhìn Thái Quốc Đống một cái. Mà chân mày  khóe mắt Thái Quốc Đống đều giãn ra, một bộ dáng vô cùng thoải mái. Thái Quang Đình lập tức hiểu ra, trong bụng không khỏi dâng lên một hồi chán ghét.

Thái Quốc Đống thấy Thái Quang Đình, trước sau như một nghiêm mặt rất dạy bảo, lại níu lấy Thái Quang Nghi và Thái Quang Diệu còn chưa vỡ lòng dạy dỗ, đại ý là Thái Quang Đình không kiêu ngạo, muốn Thái Quang Nghi Hòa và Thái Quang Diệu nên theo đại ca học tập tốt, làm vẻ vang gia tộc, sáng rọi cửa nhà vân vân.

Thái Quang Đình chờ Thái Quốc Đống bày ra uy phong của nhất gia chi chủ xong rồi, mới lên trước nói: "Phụ thân, lần trước trong thư nhi tử nhắc tới lần này mang Lý Bích về."

Thái Quốc Đống nghe vậy, hung ác trợn mắt nhìn hắn một cái: "Tại sao không nói sớm?" Lập tức đứng dậy vuốt áo khoác, mang theo Thái Quang Đình đi ra ngoài. Không lâu lắm, lại cho người trở lại phân phó Trần thị chuẩn bị phòng khách, đặc biệt giao phó phải chuẩn bị ngăn nắp tinh xảo một chút, là nơi thuận lợi nhất cho việc đọc sách.

Tứ di nương tò mò hỏi: "Đại công tử nói Lý Bích này, là ai?"

Trần thị nói: "Nghe nói là một cô họ hàng xa gì đó, trong nhà lụi bại, chỉ còn lại một mình hắn. Dựa vào giúp đỡ ở quê nhà, ban ngày cày ruộng, ban đêm đi học, thi đậu công danh, lần này đạt Đệ Ngũ Danh ( thứ năm). Đại công tử cùng hắn nhất kiến như cố (vừa gặp đã thân), đàm luận sau này mới biết hắn là thân thích. Đại công tử quý trọng tài năng của hắn, liền viết thư về cho lão gia, mời hắn tới nhà học, nếu hắn có tiền đồ, chính là một chuyện tốt, nếu là thi không đậu, chúng ta hết tâm, cũng coi là không phụ lòng vị tổ cô bà kia."

Tứ di nương bĩu môi: "Cái gì cô họ hàng xa, nhà nghèo ở chợ không ai tới, giàu tại núi sâu có khách tìm."

Trần thị không kiên nhẫn, không khách khí chút nào trách cứ: "Ngươi nói nhiều! Ngươi cũng nên có một chút kiến thức!"

Tứ di nương ủy khuất thắt khăn nói: "Tỳ thiếp không phải là sợ Đại công tử bị người ta lừa sao?"

Trần thị nói: "Dù là bị gạt, vẫn là lão gia làm chủ! Không tới phiên ngươi lắm mồm!" Lại mượn gió chỉ vào chúng công tử tiểu thư trong phòng nói: "Cách đối nhân xử thế lòng dạ phải nên cởi mở, không thể tâm tồn ác niệm, gặp phải người bệnh tật nghèo khó, có thể giúp đỡ liền phụ một tay, nói không chừng lúc nào thì ngược lại đi cầu người ta!" Nghiễm nhiên đường đường khí phái một Tri Phủ phu nhân.

Thái Quang Nghi rũ mắt cười nói: "Mẫu thân dạy rất đúng. Không bằng giao việc bố trí gian phòng cho vị Lý gia biểu ca này để nhi tử làm đi."

"Nam nhân gia làm sao hiểu được bố trí gian phòng?" Trần thị từ chối cho ý kiến, lệnh Dư ma ma giao việc bài trí này cho Minh Phỉ: "Ngươi và Tam ca của ngươi cùng đi. Công tử Lý gia ở lâu dài, đưa hắn đến Đông Khóa viện, cần gì thì đi khố phòng lấy. Để cho Hàn tổng quản đưa một tùy tùng đi theo phục vụ."

Mấy ngày nay nàng bắt tay để cho Minh Phỉ đi theo Dư ma ma làm việc, vì chuẩn bị tương lai lúc nàng sinh con. Giao liên tiếp vài chuyện cho Minh Phỉ làm, Minh Phỉ đều làm vô cùng thỏa đáng, làm cho người ta tìm không ra nửa điểm sai lầm, vì vậy chuyện nhỏ nàng đều thả tay, chỉ có đại sự mới tự thân động thủ, gọi Minh Phỉ ở một bên học.

Thừa dịp Trần thị dặn dò Minh Phỉ, không ai chú ý, Thái Quang Nghi liếc mắt ra hiệu cho Minh Tư.

Minh Tư lập tức bước ra khỏi hàng: "Mẫu thân, để nữ nhi đi theo Tam tỷ tỷ cùng làm. Coi như không giúp được gì, đi theo học một ít cũng tốt, để sớm cùng mẫu thân phân ưu."

Trần thị nhíu nhíu mày, cũng không tiện bác bỏ việc Minh Tư lấy cớ, chỉ đành phải đồng ý.

Minh Bội thấy hai tỷ tỷ đều đi, không biết đây coi như là chuyện tốt gì, có nên tranh hay không, mình có nên đi theo không, lập tức liếc mắt về phía Tứ di nương, hỏi ý của nàng.

Loại tiểu tử nghèo này, mặc kệ cũng được. Tứ di nương nhìn Minh Bội lắc đầu một cái, lại khinh bỉ nhìn hai huynh muội Thái Quang Nghi bĩu môi, thật sự cho rằng liều mạng nịnh hót là có thể lấy lòng Trần thị hả? Nằm mơ đi.

Đến cửa Thuỳ Hoa Môn, Thái Quang Nghi phân phó gã sai vặt bên cạnh: "Đuổi hết người không liên quan, Tam Tiểu Thư, Tứ Tiểu Thư muốn đi Đông Khóa viện làm việc."

Chờ dọn dẹp con đường, Thái Quang Nghi nhìn Minh Phỉ, Minh Tư cười: "Hai vị muội muội, mời."

Đông Khóa viện là chỗ ở của Thái Quang Chính lúc còn chưa có xảy ra chuyện. Minh Phỉ vẫn là lần đầu tiên tới, chỉ thấy vài cây bạch quả cao lớn đứng sững dưới trời xanh mây trắng, lá cây bạch quả hai màu vàng và xanh biếc rơi đầy đất, dọc theo tường là một luống thu cúc,hơi thở nồng đậm của mùa thu đập vào mặt. Chạm mặt là một dãy to lớn ba gian, bên trái hai gian sương phòng, bên phải dựa vào tường có một gian phòng bên, điều kiện ở xem như cũng cực tốt rồi.

Minh Phỉ không khỏi cảm thán, không thể không thừa nhận, Trần thị ở phương diện này ánh mắt vô cùng phong phú. Trái phải phòng này là trống không, chăm sóc kĩ một người đối với Thái gia mà nói cũng không tính là gì, nhưng nếu lần này Lý Bích thi đậu, tương lai chính là một sự giúp đỡ lớn cho Thái gia.

Thái Quang Nghi và Minh Tư sải bước vào Đông Khóa viện thấy viện không một tiếng động, ánh mắt của Minh Tư không khống chế được đỏ lên. Minh Phỉ biết bọn họ nhớ Thái Quang Chính, cũng không quấy rầy hai người họ, nhìn Thái Quang Nghi gật đầu một cái: "Tam ca, ta đi bên trong xem một chút trước."

Thái Quang Nghi giống như không nghe được, Minh Tư ngẩng đầu lên oán hận trợn mắt nhìn Minh Phỉ một cái. Minh Phỉ nhìn về phía nàng cười, trừng cái gì trừng? Chẳng lẽ là nàng bảo Nhị Di Nương tới hại nàng và Thái Quang Diệu hay sao? Chẳng lẽ là nàng bảo Thái Quang Chính thay Nhị Di Nương gánh tội hay sao?

Thái Quang Nghi từ trong trầm tư phục hồi tinh thần lại đã nhìn thấy hai tiểu cô nương một trợn mắt nhìn, một thì cười nhẹ nhàng, cũng không ai nhường ai. Lập tức thở dài một tiếng, kéo Minh Tư, nhìn về phía Minh Phỉ thành khẩn nói: "Tam muội muội, Minh Tư không hiểu chuyện, ngươi làm tỷ tỷ phải thường xuyên dạy bảo nàng mới đúng."

Minh Phỉ cười: "Tam ca lời nói này rõ là...... Huynh muội nhà mình nói như xa lạ. Người ngoài nghe thấy, không chê cười?" Dẫn đầu vào trong phòng. Nàng không cho là sau khi trải qua sự kiện kia, còn có thể giả bộ tiếp nữa. Dĩ nhiên, ngoại trừ thời điểm trước mặt những người khác.

Thái Quang Nghi nắm chặt tay nhỏ giọng dặn dò Minh Tư: "Phu nhân không chịu dạy ngươi xử lý chuyện nhà, tương lai ngươi sẽ rất thua thiệt. Ngươi bình thường nhiều kiên nhẫn một chút, đi theo bên người nàng, nhìn nàng xử lý chuyện như thế nào, học nhiều một chút. Ngươi đừng không phục, phương diện này ngươi thật vẫn không bằng nàng. Còn nữa, chuyện kia sẽ xong."

Ánh mắt của Minh Tư đột nhiên sinh động, vui mừng nhìn Thái Quang Nghi: "Thật?"

Thái Quang Nghi gật đầu một cái: "Ngươi mau vào đi. Nhớ lời ta nói với ngươi, phải ngoan ngoãn nghe lời."

Minh Tư sung sướng "Muốn" một tiếng, chạy đi vào tìm Minh Phỉ: "Tam tỷ tỷ, ngươi xem cần ta làm cái gì?"

Minh Phỉ cười híp mắt nói: "Ngươi giúp ta đi kho lấy màn trướng đỉnh đầu đến, lấy loại màu trắng có thêu cây trúc." Nàng không có bỏ qua cái loại sáng rỡ trong mắt Minh Tư, giống như cả người đột nhiên sống lại, biết có liên quan với Thái Quang Nghi, nhưng không biết Thái Quang Nghi và Minh Tư nói cái gì.

Đợi thu thập xong Đông Khóa viện, Thái Quang Nghi và ma ma Minh Tư đứng ở trong sân chỉ thiên hoa địa, đông kéo tây kéo không chịu đi, Minh Phỉ biết hai người là có chuyện muốn nói sau lưng nàng, vừa đúng lúc nàng cũng có lời muốn với Thái Quang Đình, dứt khoát giúp người, cũng chính là giúp mình. Liền nhìn về phía Thái Quang Nghi gật đầu một cái: "Tam ca,  màn lụa trong phòng đại ca cũng nên đổi, ta vừa đúng lúc đi qua đổi." Lại khách khí hỏi Thái Quang Nghi: "Trong phòng ngươi có đổi sao? Có muốn cùng nhau đổi hay không?"

Thái Quang Nghi ước gì nàng đi nhanh một chút, lắc đầu nói: "Tạ Tam muội muội, ta đã sớm đổi." Hắn ngược lại không nói láo, Trần thị ở phương diện này chưa bao giờ hà khắc người nào.

Minh Phỉ đến bên ngoài sân Thái Quang Đình ở, sợ có người ngoài, trước hết để cho người thông truyền. Gã sai vặt giữ cửa thấy là nàng, hấp ta hấp tấp chạy đi vào: "Công tử, Tam Tiểu Thư vội tới dọn dẹp phòng cho ngài."

Thái Quang Đình tự mình ra đón: "Đi vào bái kiến Lý gia biểu ca."

Biểu ca? Dưới ánh mắt khẩn thiết của Thái Quang Đình, Minh Phỉ không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đi vào, chỉ thấy một người vóc dáng khỏe mạnh, mắt to mày rậm, da hơi đen, mặc một thân áo lót màu lam mới tắm xong, ước chừng khoảng 15,16 tuổi đứng ở bên cạnh bàn, khó xử cả khuôn mặt đỏ bừng.

Quả nhiên là một thân khỏe mạnh đi làm, xem thân thể này so với Thái Quang Đình rắn chắc hơn nhiều. Minh Phỉ mắt nhìn thẳng, quy củ hành lễ: "Gặp qua biểu ca."

Lý Bích vội vàng hoàn lễ, lỗ tai cũng đều đỏ ửng.

"Yêu! Tam muội muội, chỉ lo hành lễ với —— Lý —— biểu ca ——của ngươi, cũng không biết hành lễ với Cung đại ca? Uổng công ta tặng ngươi nhiều đồ chơi tốt như vậy." Một âm thanh mang chút khàn khàn đột ngột từ trong góc trước kệ sách truyền đến.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi