HÍ QUỶ

Edit: LT

Beta: Shim

Bọn nhỏ vui thích, nhưng Doãn Nguyên phát hiện một điểm khác thường.

Trong trại rất ít người lớn, mà những nhà họ đi qua cũng đóng chặt cửa.

Đi tiếp một đoạn, rốt cuộc cũng thấy một khu nhà sàn, không lớn nhưng vô cùng tinh xảo, trước cửa còn dán đôi câu đối Tết.

Doãn Nguyên tới gần, chỉ thấy duy nhất một căn nhà mở cửa.

Lúc này mặt Hán Ông cũng buông lỏng, đám trẻ kia như ong vỡ tổ chạy vào nhà anh. Không bao lâu, bọn chúng lại ủ rũ đi ra, xếp thành hàng ngay ngắn.

Lát sau, một phụ nữ trạc tuổi bà chủ trọ xuất hiện. Chị ta nhìn bọn nhỏ đứng đó, không biết răn dạy cái gì, trang sức bạc trên người cũng lắc lư theo.

Thấy vậy, Hán Ông không nhịn được hô lên. Người phụ nữ kia quay đầu, giọng nói đầy vui mừng. Nhưng một giây sau, khuôn mặt lại nghiêm túc nhìn Doãn Nguyên và Lộ Ngôn, còn nói với bọn họ câu gì đó.

Hai người nghe không hiểu, cũng không biết phải đáp lại thế nào. May mà Hán Ông thay bọn họ trả lời. Chị ta cau mày quay đầu nhìn những đứa trẻ đang cúi đầu hối lỗi, rồi lắc đầu trở vào nhà.

Bất đồng ngôn ngữ là vấn đề to lớn. Đương còn lo lắng, Hán Ông đã cầm cái hộp nhỏ, đổ ra hai viên màu trắng “Ăn cái này vào sẽ hiểu.”

Đồ bỏ vào miệng không thể sơ ý, Doãn Nguyên cầm lấy thuốc viên ngắm hồi lâu, nghi hoặc “Đây là cái gì?”

Hán Ông nhìn ra lo ngại của đối phương, trả lời: “A Á đưa, không có hại.”

Doãn Nguyên nghe xong có phần ngại ngại, quyết định tự mình thử trước.

Vừa bỏ vào miệng, Doãn Nguyên bèn thấy ngọt, nhưng trong ngọt lại có tanh, rất quỷ quái. Anh còn chưa kịp phản ứng, nó đã tan hết, ngay sau đó lỗ tai cứ ngưa ngứa, rồi trở lại bình thường.

Lộ Ngôn lấy thuốc trong tay Doãn Nguyên, hỏi: “Thế nào?”

Doãn Nguyên móc móc tai, anh phát hiện bản thân có thể hiểu đám trẻ người Miêu kia đang nói gì. Quá thần kì đi! Doãn Nguyên không còn nghi ngờ gì nữa, để Lộ Ngôn ăn cùng.

Hán Ông thấy thuốc đã nuốt, bèn đưa bọn họ về nhà. Phong Nguyệt Các.

Bước vào, ba người mới biết bên trong chen chúc không ít người, ai ai cũng đầy lo lắng, không nói tiếng nào.

Mà ở giữa phòng có một ván gỗ, trên ván có một thanh niên đang nằm. Anh chàng người Miêu mặt mũi trắng bệch, môi thâm tím, hai mắt nhắm nghiền bất động.

Một phụ nữ xinh đẹp đứng tuổi đang đứng bên cạnh thanh niên, tay phải giơ lên phía trên cậu ta, cách không “xoa” một vòng.

“A Mễ?”

Người kia thu tay lại, quay đầu nhìn Hán Ông, nói: “Hán Ông, con về rồi.” Ngược lại chuyển mắt sang hai người Doãn Nguyên, “Người ngoài đến?”

Hán Ông nhanh chóng giải thích, “A Mễ, bọn họ đều là bạn con.”

Bà ấy gật đầu, nói với dân làng xung quanh, “Mọi người về trước đi, để Hán Tháp ở đây, tôi nhất định sẽ chữa khỏi cho cậu ấy. Mấy ngày này mọi người đừng ra ngoài, chớ ăn bậy bạ.”

Mọi người nhao nhao gật đầu, xôn xao bàn luận. Chị gái vừa mắng bọn trẻ bước lên, “Thằng bé Hán Tháp này nhờ thầy tế.”

Dứt lời, dẫn theo đám người ra ngoài.

Bọn họ vừa đi, bên trong nhà sàn tương đối trống trải. Hán Ông nhìn thanh niên đang nằm, hỏi: “A Mễ, Hán Tháp sao vậy? Cha con đâu?”

Bà lắc đầu, “Cha ra ngoài rồi. Mấy ngày nay trong trại có dịch, Hán Tháp chạm phải thứ không nên chạm.”

Hán Ông gãi đầu, không biết nói gì.

Mẹ Hán Ông liếc qua Doãn Nguyên và Lộ Ngôn, cuối cùng dừng mắt ở Tiểu Loa trong lòng Lộ Ngôn, “a” một tiếng, “Chó này cho ta xem.”

Lộ Ngôn nhanh chóng đưa Tiểu Loa qua. Tuy rằng chưa từng nghe Hán Ông kể chuyện, nhưng từ thái độ vừa nãy, hai người đã nhìn ra A Mễ không phải bình thường, càng không nói dân làng còn gọi bà ta là “thầy tế”.

Người phụ nữ nhìn chằm chằm Tiểu Loa, nó cũng nhìn bà sủa hai tiếng. Bà ta cười cười, trả chó lại cho Lộ Ngôn.

“Ăn xong, nghỉ ngơi rồi lên đường. Trong trại bất ổn, các người tranh thủ đi thôi.”

A Mễ đột nhiên lên tiếng khiến ba người bất ngờ. Sau đó Hán Ông ngây ngốc, “A Mễ?”

“Hán Ông, con đã trưởng thành.” Bà ta nhìn con trai, “Truyền nữ không truyền nam. Nhưng những người được chọn làm thấy tế kế nhiệm đều liên quan đến con. Con đi xem cũng không việc gì.”

Nói tiếp: “Chuyện quan trọng Đà Hoa chắc là đã nói rồi. Mấy người chuẩn bị đồ ăn đi. A Mễ muốn trông Hán Tháp.”

Đà Hoa chính là tên bà chủ trọ. Tất nhiên mục đích ba người tới đây đã bị người phụ nữ này biết. Nhưng không biết vì sao, bà ta không hề ngăn cản. 

Hán Ông dẫn hai người tới một phòng trống, “Buổi tối chúng ta xuất phát. Các cậu ở đây nghỉ ngơi, nấu cơm xong tôi sẽ mang đến.”

Cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện, Doãn Nguyên hỏi: “Trong trại bị sao vậy? Mẹ anh biết chúng ta đi Vương vu trại thì phải?”

Hán Ông thành thật, “Tôi cũng không rõ chuyện gì. Còn A Mễ chắc đã biết.”

Doãn Nguyên bỗng có linh cảm khác thường. Thái độ của A Mễ rất kì quặc. Trong trại có vẻ yên tĩnh, nhưng dưới lớp yên tĩnh này chắc chắn giấu giếm thứ gì đó.

Hán Ông đi rồi, Lộ Ngôn ôm Tiểu Loa gọi: “Doãn Nguyên…”

“Hử?” Anh tạm thời bỏ xuống nghi ngờ trong lòng.

“Ở đây có mùi rất khó ngửi.” Lộ Ngôn khó chịu.

“Mùi gì?” Doãn Nguyên không hiểu.

Lộ Ngôn lại lắc đầu, không muốn nói lại.

Doãn Nguyên ngửi ngửi, chẳng thu được gì, chỉ thấy chút bức bối.

“Em ngửi ra mùi gì?”

Trên mặt Lộ Ngôn tỏ vẻ chán ghét, “Mùi cháy, rất khó chịu, chỗ này là nồng nặc nhất.”

Doãn Nguyên khịt khịt lần nữa, vẫn không thấy gì.

Hai người cũng không để tâm quá lâu. Hán Ông nhanh nhẹn bưng cơm tới. Thoáng cái là tối om, ba người ăn xong, trên bầu trời đã trải đầy sao.

Trong thành phố không có ánh sao như vậy. Trái với Doãn Nguyên không hứng thú mấy, Lộ Ngôn lại ngây ngốc ngắm trời, không biết nghĩ gì.

Trước lúc xuất phát, ba người tới tạm biệt mẹ Hán Ông. A Mễ đặt một con côn trùng lên vai con trai, loáng cái đã mất dạng.

“Đi đi, đừng sợ, Bướm Mẹ sẽ chỉ đường cho mọi người.”

Hán Ông gật đầu, dẫn Doãn Nguyên và Lộ Ngôn đi sau núi.

Có trăng rọi đường, hơn nữa Hán Ông cầm một cây đèn pin lớn, ba người không hề thấy tối. Núi đêm vô cùng tĩnh lặng, không còn những tiếng động rộn ràng qua lại, tiếng chim hót ếch kêu cũng mang lại cảm giác khác.

Hai người cùng Hán Ông đi gần hai mươi phút. Lúc đầu vẫn bình thường, nhưng bỗng bước chân vào lối nhỏ cây cỏ um tùm, cuối cùng đường cũng biến mất, chỉ còn đất với cỏ.

Hán Ông đột nhiên dừng bước.

“Sao vậy?” Doãn Nguyên nhìn bốn phía, nơi này là đất hoang, không có gì ngoài cỏ dại.

“Tôi… Không biết đi tiếp như nào.” Hán Ông phát hiện nơi này không phải là con đường mình biết.

“Sao lại thế?” Doãn Nguyên nhíu mày, “Anh từng đi rồi mà?”

Hán Ông lắc đầu, vô cùng hoang mang, “Nó không giống trước đây…”

Đúng lúc này, Lộ Ngôn đột nhiên chỉ tay, “Chỗ đó.”

Khung cảnh bốn bề hoang dại như nhau, Doãn Nguyên không thấy phía Lộ Ngôn chỉ khác gì các phía còn lại.

“Chỗ đó nhạt mùi nhất.” Lộ Ngôn giải thích trong khi Doãn Nguyên đang cố quan sát.

Lại là mùi.

Trước đây Lộ Ngôn từng nói chuyện này. Chẳng lẽ em ấy có thể ngửi được thứ người bình thường không thể?

“Tin em đi, chính là chỗ đó, đi thẳng xuống.” Lộ Ngôn kiên định.

Lúc mọi người còn do dự, đột nhiên một con giống đom đóm bay lên từ vai Hán Ông, lảo đảo đập cánh về hướng vừa chỉ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi