HÍ QUỶ

Edit và beta: Shim

Sau khi thấy Doãn Nguyên và Lộ Ngôn tin tưởng tuyệt đối, bác tài lại dương dương đắc ý kể về một số kiêng kị trong Miêu trại. Ví dụ như chỗ người Miêu ở dễ bắt gặp mấy giếng nước, nước giếng là chuẩn bị cho người qua đường, có cả gáo múc, uống tùy thích. Nhưng phải chú ý, nước không uống hết không được đổ lại giếng, lúc múc người cũng không thể với vào trong, những thứ này đều kị!

Bác tài nói những chuyện này, thấy Doãn Nguyên và Lộ Ngôn không khiếp sợ như tưởng tượng, sờ sờ mũi, nói: “Thế nào, các cậu thấy bác biết nhiều không?”

Hán Ông nhanh nhẹn gật đầu, giọng kính nể, “Bác thật hiểu biết! Người Hán có kiến thức như bác quả là hiếm thấy.”

Bác tài thỏa mãn, khoát tay, “Mấy cái này toàn chuyện vặt!”

Hai người phụ nữ ngồi sau mấy hàng cười nói: “Thảo quỷ bà đi chưa bác?”

Bác tài đứng dậy nhìn, trên đường đã không một bóng người, vì vậy liền về ghế lái, “Đi rồi, cuối cùng đã đi! Chúng ta có thể tiếp tục lên đường!”

Xe khởi động, Doãn Nguyên nhìn sang cửa sổ, trong bụi cỏ ven đường đột nhiên bắt gặp một cặp mắt tràn đầy tia máu, vừa âm hiểm vừa độc ác, đang nhìn chòng chọc hai người họ.

Nhưng hình ảnh này chỉ thoáng qua trong tích tắc, Doãn Nguyên nhìn kĩ lại, trong bụi cỏ làm gì có ai?!

“Sao vậy?” Lộ Ngôn thấy anh chăm chú, tò mò hỏi.

Doãn Nguyên lắc đầu, không xác định vừa nãy là gì, đáp: “Không sao. Em còn buồn ngủ không?”

Lộ Ngôn ngáp một cái, “Ừm, cũng hơi hơi…”

Doãn Nguyên xoa đầu cậu, “Ngủ lát nữa đi.”

Lộ Ngôn nâng Tiểu Loa trong ngực lên, dựa vai Doãn Nguyên, an tâm nhắm mắt.

Đoạn đường sau đó Doãn Nguyên hoàn toàn không buồn ngủ. Một giờ sau hai cô gái Miêu cũng xuống xe, chỉ còn bốn người bọn họ. Hai bên đều là núi, phong cảnh như nhau. Anh lấy điện thoại lên mạng, lại phát hiện đã mất tín hiệu từ lúc nào.

Bác tài bật nhạc, là bài hát của Đặng Lệ Quân từ thập niên bảy mươi, tiếng Quảng êm dịu làm lòng người bình tĩnh đi nhiều.

Đến khi mặt trời đổ xuống, cuối cùng bác tài cũng dừng xe. Doãn Nguyên đánh thức Lộ Ngôn đi xuống.

Nhà ga rách nát lâu năm chưa tu sửa, cạnh đó là một quán ăn nhỏ, bên trong không ít người đang ngồi chờ xe. Hán Ông dẫn hai người vào đó, thành thạo chào hỏi ông chủ, gọi mấy suất cơm. Lát sau, bác tài kia cũng cầm một chén trà bước tới, nhìn một vòng rồi ngồi xuống bên cạnh ba người họ.

Không lâu sau, ông chủ bưng ra bốn bát cơm rang nóng hổi. Doãn Nguyên chuẩn bị sẵn tâm lí không nuốt nổi, nhưng không ngờ cũng được phết.

Ở trong xe, Tiểu Loa đã ăn thức ăn cho chó rồi. Lộ Ngôn không đành lòng để nó dưới đất, vì vậy vẫn đặt trên đùi.

Hán Ông nhìn cậu, suy nghĩ một chút, rồi nói câu gì đó bằng tiếng Miêu với ông chủ. Thêm mấy phút, ông chủ bưng tới một suất bánh rán nóng hổi vàng ươm.

“Cậu yếu quá, ăn nhiều một chút!” Hán Ông nói.

Lộ Ngôn không ngờ có đồ ăn ngon gọi riêng cho mình, nhất thời bất ngờ, cười nói: “Cám ơn nhiều.”

Hán Ông không nói gì, tiếp tục cúi đầu ăn. Doãn Nguyên tiện tay cầm một cái lên, cắn miếng, thở ra, “Ngon!”

Bác tài cũng cười, “Đừng nhìn tiệm này đơn sơ, ông chủ đây rán bánh số một đấy!”

Đợi mọi người ăn xong, bác tài và ba người tạm biệt nhau. Bác ta còn muốn tận dụng non nửa ngày chở khách Thiên hộ về, dây dưa nữa khéo muộn.

“Chúng ta đến rồi à?” Doãn Nguyên quan sát địa phương khỉ ho cò gáy này, nghi ngờ hỏi.

Hán Ông lắc đầu, “Phải đi lên phía trước một đoạn, sau đó ngồi xe.”

Doãn Nguyên lo lắng liếc nhìn Lộ Ngôn, “Em đi được không?”

Cậu đã xơi một đĩa bánh rán rất ư thỏa mãn, “Đương nhiên được.”

“Hay là anh để Tiểu Loa vào túi?” Doãn Nguyên đề nghị.

Lộ Ngôn trừng mắt, không thể tin nổi, “Sao có thể để vào túi được? Vẫn là em ôm thôi.”

Hán Ông không giỏi nói chuyện, nghe đối thoại của hai người, nhìn Tiểu Loa thêm vài lần.

Đi bộ dưới ánh mặt trời cũng không dễ chịu gì, may mà lúc sau Hán Ông dừng bước. Doãn Nguyên nhìn ngó nửa ngày không thấy bóng xe nào, thắc mắc, “Chúng ta đến không đúng lúc? Phải chờ à?”

Hán Ông thành thật đáp: “Ừ, nhanh thôi.”

Anh ta nói không sai, lát sau bọn họ nghe thấy tiếng xe từ Miêu trại chạy tới.

Doãn Nguyên chỉ vào xe lừa trước mặt, tỏ ra vô cùng nát bét, “Anh nói cái này hả?”

Hán Ông gật đầu, xoa đầu con lừa kia, “Người trong trại ra ra vào vào đều nhờ Đại Bảo.”

Lừa rất nể mặt phì mũi một hơi. Ông lão đánh xe cười, nói với Hán Ông gì đó. Hán Ông quay đầu, “Mau lên xe, sắp tối rồi, đường không dễ đi.”

Nói là xe lừa, kì thực cũng chỉ là lừa kéo tấm gỗ có bánh, trông cực kì đơn sơ. Doãn Nguyên ngồi lên cảm thấy chao đảo điên cuồng, lúc nào cũng lo lắng tí nữa có bị văng đi mất không.

Lộ Ngôn chắc đã ngủ đủ, tinh thần tỉnh táo, lắc lên lắc xuống còn thấy rất thú vị, nhìn chằm chằm ông lão đánh xe, thật muốn thử một lần.

Đoạn đường này tuy dài, nhưng càng đi cảnh sắc càng đẹp, ông lão hát khúc dân ca, có vẻ không nhàm chán lắm.

Doãn Nguyên thấy ngồi không ngã, hỏi Hán Ông: “Vào trại có kiêng kị gì không?”

Hán Ông suy nghĩ, “Không được giẵm lên bậc cửa, cũng không được ngồi.”

Doãn Nguyên cười nói: “Người Hán bọn tôi cũng vậy mà.”

Hán Ông lại suy nghĩ, “Không được giẵm lên đòn gánh, nhưng các cậu không phải phụ nữ, chắc không thành vấn đề.”

Tự nhủ cẩn thận vẫn hơn, Doãn Nguyên ghi nhớ mấy điều này, “Còn gì nữa?”

Hán Ông gãi đầu, cuối cùng không biết nghĩ tới điều gì, trên mặt hơi đỏ, nói: “Ừm… Nếu có người bảo các cậu hát hoặc thổi sáo, đừng hát lại cũng đừng mở cửa sổ…”

Điều này thật khó hiểu, ông lão nghe xong lại cười ha ha, dùng tiếng Miêu nói với Hán Ông gì đó. Hán Ông đỏ mặt, đáp lại một câu, ông lão cười càng đậm hơn.

“Vì sao không được?” Lộ Ngôn thấy phản ứng hai người kia, hiếu kì hỏi.

Hán Ông nghẹn đỏ mặt nửa ngày nói không ra lời, cuối cùng đành ấp úng, “Trông cậu đẹp trai thế, đám con gái thấy, không chừng sẽ ca hát, nếu đáp lại có khả năng không đi được nữa.”

Doãn Nguyên hiểu liền, không nhịn được cười. Lộ Ngôn suy nghĩ hồi lâu mới ngớ ra, cũng đỏ bừng mặt. Ngay cả Tiểu Loa cũng gau gáu hai tiếng cho hợp tình hình.

Doãn Nguyên thì thầm bên tai Lộ Ngôn, “Cậu bạn đẹp trai, tôi hát cho cậu nghe nhé?”

Lộ Ngôn đỏ mặt, thúc cùi chỏ một cái, anh cười càng tợn hơn.

Đoạn đường này đi rất thuận lợi, không gặp Thảo quỷ bà nào hết. Ngược lại mấy hôm trước vừa mới mưa, đường khó đi, ba người xuống giúp đẩy xe mấy lần. Đến được trại của Hán Ông vừa lúc mặt trời khuất về tây, kịp bữa cơm tối.

Nhà Hán Ông tận cuối cùng, cách đó không xa là dòng suối nhỏ chảy qua trại. Đi tới, Doãn Nguyên thấy không ít trẻ con Miêu nghịch nước bên suối.

Mấy đứa nhóc thấy Hán Ông, hô to chào anh, cũng tỏ vẻ hiếu kì với hai cái người xa lạ bên cạnh. Hán Ông móc kẹo trong túi ra chia, bọn nhỏ chân trần reo lên, vui vẻ chạy vào sâu trong trại.

Mà nơi đó, chính là nhà của Hán Ông.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi