HÍ QUỶ

Lúc Doãn Nguyên tỉnh dậy, Lộ Ngôn đang giặt quần áo.

Doãn Nguyên nhìn chằm chằm Lộ Ngôn năm giây, xong nhịn không được nói:

“ Cái này không phải hôm qua mới giặt mà?”

Lộ Ngôn ngây ngô cười nói:

“ Sáng nay lúc em ra thì thấy gió thổi nó rơi xuống đất bẩn mất rồi nên đem ra giặt lại a.”

Doãn Nguyên cũng mặc kệ vấn đề này, mới đến đây vài tháng, nhưng mà cậu nghiễm nhiên trở thành gia chủ của nơi này, cậu không chỉ đối với việc nhà cửa chăm lo cẩn thận mà còn chăm luôn cho cả một Tiểu Loa béo tốt. Doãn Nguyên ở nhà ngoại trừ nấu cơm ra thì hầu như không cần phải làm gì nữa. Ban đầu Doãn Nguyên còn ngại ngăn không cho Lộ Ngôn làm, nhưng người này tính cách thoải mái căn bản không để ở trong lòng, chỉ cần Doãn Nguyên không để ý sẽ đem mọi việc làm hết.

Đối với chuyện này, Doãn Nguyên đành phải mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ có thể cố gắng luyện tập tay nghề trù nghệ của mình, để mọi người được ăn ngon…..

Tranh thủ lúc Lộ Ngôn giặt quần áo, Doãn Nguyên chuẩn bị làm salad tình yêu bữa sáng. Lộ Ngôn thập phần thích ăn Salad, món này vừa đơn giản lại vừa dễ làm, thế nhưng bữa nào cũng phải có. Đem rau xà lách, bắp cải tím, cà rốt trộn cùng các loại hoa quả xong, Doãn Nguyên bưng tô salad ngồi xổm trước mặt Tiểu Loa, trộn trộn hỗn hợp rau quả với nước sốt.

Tiểu Loa đã tỉnh, tinh thần so với mấy hôm trước đã tốt hơn rất nhiều, nhưng nó vẫn không muốn động đậy.

“ Khó chịu không? Trách ai a? Về sau cho mày còn dám ăn bậy bạ này nọ…..”

Tiểu Loa ư ử vài tiếng, vươn móng vuốt trắng gãi gãi chân Doãn Nguyên.

Doãn Nguyên từ trong tô salad lấy ra một miếng chuối đưa tới miệng TIểu Loa. Tiểu Loa liếm liếm vài cái thấy cảm giác có vẻ không tồi liền há miệng ngoạm một miếng nuốt xuống, sau đó nhẹ nhàng liếm tay Doãn Nguyên.

Doãn Nguyên đưa tay lên sờ sờ đầu Tiểu Loa, nói:

“ Ta không biết, ngươi phải mau mau khỏe lại đấy….”

Tiểu Loa trong mắt thần thái lấp lánh, hưng phấn liếm liếm cổ tay Doãn Nguyên. Doãn Nguyên cười cười, đứng dậy trở lại phòng bếp làm nốt món Salad của mình.

Doãn Nguyên tại phòng bếp chuẩn bị bữa sáng nhưng Lộ Ngôn lúc này đã giặt xong quần áo lại không hề thấy đâu.

===========

Lộ Ngôn nhìn chằm chằm người thanh niên trước mặt im lặng. Đừng nhìn cậu bình thường khi đứng Doãn Nguyên ôn hòa ngây ngô, bây giờ cả người tràn ngập cảnh giác cao độ, tay phải cũng âm thầm thủ thế che sau lưng từ lúc nào.

Người kia thấy Lộ Ngôn xù lông, bất đắc dĩ nói:

“ Ngay cả ta mà ngươi cũng định ra tay sao?”

Lộ Ngôn hơi mím môi, không nói gì.

Thanh niên lắc lắc đầu, cũng bắt đầu ngó nghiêng đánh giá căn phòng ngủ, hít hít mùi hương trong không khí:

“ Nếu không phải hôm qua ngươi dùng thuật di hồn, ta còn không biết tìm ngươi đến bao giờ a~~ “

Lộ Ngôn buông mi, không phủ nhận lời người thanh niên nói:

“ Cùng ta trở về đi, ngươi gặp chuyện không may chủ nhân rất tức giận, chỉ đến khi biết ngươi không hề chết người mới bình tĩnh lại. Nếu không phải do ngươi che giấu kĩ thì có lẽ đã có người đưa ngươi về rồi.”

Lộ Ngôn nghe được hai chữ “ Chủ nhân”, trên mặt lóe tia khẩn trương, nhưng đợi người kia nói xong cậu vẫn không lên tiếng. Cậu vẫn giữ nguyên ý kiến của bản thân.

“ Ta phụng sự của chủ nhân đi tìm ngươi, ngươi cũng biết, chủ nhân không để ngươi thoát đâu.”

Lộ Ngôn trên mặt không một tia biểu tình, cậu nói:

“ Tôi không quay về đâu ….. Người kia rất mạnh, mùi vị của hắn lấn át tôi …. Anh cũng không có cách nào tìm được tôi không phải sao?”

Thanh niên kia không phủ nhận Doãn Nguyên kia rất mạnh, nhưng vẫn lên tiếng:

“ Nhưng không phải ta vẫn tìm thấy ngươi sao?”

“Lộ Ngôn theo ta trở về đi, đừng ép ta phải ra tay.”

Lộ Ngôn cuối cùng cũng không im lặng được nữa, trên mặt hiện ra một tia cầu khẩn:

“ Đừng bắt tôi trở về mà, Diệp Đăng …..”

Người thanh niên tên Diệp Đăng kia dường như biết kết quả sẽ như này, liền thở dài không nói nữa.

“ Tôi ở đây thực sự rất tốt …”. Lộ Ngôn nhỏ giọng nói:” Thật sự, Doãn Nguyên đối với tôi rất tốt …. Tiểu Loa cũng rất tốt. Diệp Đăng, tôi thực sự rất vui.”

Lộ Ngôn ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào Diệp Đăng, đôi mắt lúc này đây một mảnh trong vắt tinh thuần, không còn như trước kia âm trầm tử khí.

Diệp Đăng đột nhiên nhớ tới, lần đầu tiên gặp Lộ Ngôn, ánh mắt cậu cũng như vậy. Nếu thế thì từ bao giờ mà Lộ Ngôn trở nên âm trầm tử khí vậy?

“ Anh là bằng hữu duy nhất mà tôi có mà. … Diệp Đăng.”

Câu cuối cùng của Lộ Ngôn rốt cuộc cũng làm Diệp Đăng động lòng, dẫu sao Lộ Ngôn cũng là một tay hắn nuôi lớn. Thế nhưng mệnh lệnh chủ nhân vẫn không thể làm trái, nếu như bị người phát hiện ra hắn tìm thấy Lộ Ngôn mà không mang được cậu về,thì kết cục chờ đợi hắn và cậu có lẽ sẽ không hề dễ dàng.

“ Xin lỗi. “ Diệp Đăng không muốn bị ánh mắt kia làm hắn rung động nữa.

Lộ Ngôn trong mắt lóe quang lam nhàn nhạt, lãnh đạm nói:

“ Vậy anh giết tôi đi, nếu không đừng hòng tôi trở về.”

Diệp Đăng nghe xong mở trừng hai mắt, không thể tin nổi:

“ Ngươi … Ngươi nói cái gì! … bảo ta giết ngươi ư..?”

Lộ Ngôn gật đầu ảm đạm nói:

“ Tôi không muốn quay lại sống như trước đây nữa….. Anh muốn đem tôi về chi bằng giết tôi đi.”

“ LỘ NGÔN!!!! Mau ra ăn cơm nào!”

Phòng bếp đột nhiên truyền ra tiếng Doãn Nguyên kêu, Lộ Ngôn nhanh chóng vui vẻ đáp lại:

“ Hảo!! Một chút nữa thôi!”

Động tác như theo bản năng này của Lộ Ngôn cũng khiến Diệp Đăng giật mình, hắn nhớ trước đây, Lộ Ngôn lúc nào cũng một bộ dáng trầm mặc ít nói, sát phạt quyết đoán, sẽ không thể nào có bộ dáng hét to đầy hạnh phúc như này. Vậy mà bây giờ ……

Đó quả thật là một cuộc sống “ đầy hương vị”.

Lộ Ngôn nhìn chằm chằm Diệp Đăng nói:

“ Nếu anh không giết tôi thì hãy để tôi đi. Anh ấy gọi tôi rồi. “

Diệp Đăng rũ mắt, nhắm chặt, cố gắng không để chính ý nghĩ tới hậu quả mà bản thân đã làm trái lời chủ nhân ảnh hưởng.

Lô Ngôn nở nụ cười, Diệp Đăng không rút vũ khí ra đại biểu cho hắn đã tha cho cậu, cậu chạy lên phía trước ôm lấy Diệp Đăng, nhỏ giọng:

“ Cám ơn anh. Tôi đi tìm Doãn Nguyên đây. Nếu không ra ngay anh ấy sẽ đi tìm mất.”

Lô Ngôn một cái ôm này cũng không có mang theo ý nghĩa gì ngoài cảm ơn, nhưng Diệp Đăng thì lại kích động cực điểm. Cậu chưa bao giờ làm vậy với hắn …..

Bất quá sau kích động, Diệp Đăng vẫn ổn định tinh thần nói:

“ Ta có thể ngửi thấy mùi của linh hồn, người khác có lẽ cũng đã nhận ra. Các ngươi tốt nhất nên rời đi nơi này một thời gian đừng quay về, lúc ấy người trên người ngươi có lẽ sẽ được che giấu….. Lần sau nếu như để ta tìm thấy người ….. Có lẽ sẽ không bao giờ như này nữa đâu.”

Lộ Ngôn nhìn Diệp Đăng cảm kích:

“ Cám ơn anh nhiều lắm, Diệp Đăng.”

Trước bàn ăn, Doãn Nguyên rót một ly sữa ấm cho Lộ Ngôn:

“ LÀm sao mà chậm vậy?”

Lộ Ngon cầm ly thủy tinh uống ừng ực vài ngụm nói:

“ Em thuận tiện gấp chăn luôn. Nhanh mà… “

Doãn Nguyên đưa cho Lộ Ngôn một đĩa Omlette, tùy ý nói:

“ Ăn xong điểm tâm, tôi mang em đi làm thủ tục, ngày mai chúng ta đi Quỳ Châu.”

Lộ Ngôn sửng sốt một hồi:

“ A? Không phải là Tương Tây sao?”

Nhắc tới việc này, Doãn Nguyên lại tức. Thằng cha kia không biết có phải mù địa lý không nữa mà viết điạ chỉ giồng như là Tương Tây, nhưng thực tế là Tương Tây cùng Quý Châu phía Bắc vùng giáp chung với một địa phương khá nhỏ. Nếu không phải hắn phát hiện sớm không chừng hai người đã đi nhầm hướng.

Lộ Ngôn nhìn Doãn Nguyên vẫn còn bực tức chuyện cũ, liền thấy đối chính việc mình làm hôm qua đều tuyệt nhiên không hối hận.

Doãn Nguyên cùng Lộ Ngôn tìm đến trụ sở của Hiệp Hội Thiên sư ở Tây An nhờ bọn họ làm cho ít thủ tục để có thể mang theo một chút hàng cấm lên máy bay. Ngày hôm sau hai người cùng Tiểu Loa bắt đầu xuất phát.

Vừa xuống phi cơ, Doãn Nguyên liền bị cái nắng nóng rát đập vào mặt. Ở Tây An, đa số mọi người ra đường đều mặc áo dài tay nhưng ở Quý Dương mọi người đều áo ngắn tay. Hai người đi tới chỗ giữ thú nuôi để nhận Tiểu Loa về.

Không biết có phải ở trên máy nay đi một chặng dài mà Tiểu Loa trông có vẻ mệt mỏi, Lộ Ngôn đưa nó vài miếng bánh quy, nó cũng chỉ nhai nhai vài cái rồi quay ra ngáp ngủ.

Hai người nhìn qua bản đồ tren sách, quyết định bắt xe đến trạm xe khách Quý Dương, sau đó sẽ lên xe bus đi tới Tây Giang.

Miêu trại Thiên Hộ ở Tây Giang, Quý Châu nằm trong khu tự trị của Miêu tộc Động tộc Đông Nam. Người đàn ông kia khi đi du lịch tại nơi này đã đắc tội với một lão cổ bà, bị người ta hạ cổ đòi một mạng.

Miêu trại Thiên Hộ nằm tựa vào núi cao, các thôn nằm san sát nhau thành nhiều dãy liên tiếp. Người Miêu nơi này tự khai hoang đất đai tạo nên những khu ruộng bậc thang hùng vĩ, đứng từ xa nhìn lại lúc hoàng hôn, ánh mặt trời tà hồng lấp loáng mặt nước như gương soi đẹp không tả xiết.

Mà mục đích của Doãn Nguyên cùng Lộ Ngôn chính là một nơi nằm sâu trong Miêu trại này, nơi mà không hề chào đón du khách du lịch tham quan.

End # 4.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi