HÍ QUỶ

Edit: LT

Beta: Shim

Doãn Nguyên lập tức muốn kéo tay Lộ Ngôn ra, không ngờ bà chủ chặn anh lại, lạnh lùng nói: “Đừng chạm vào cậu ta.”

Doãn Nguyên không dám ra tay nữa, mây đen trên mặt ngày càng dày, trái lại biểu cảm của Lộ Ngôn rất vi diệu.

Bà chủ lặng lẽ quan sát, cho đến khi thấy cậu nhíu mày mới bảo: “Lấy ra đi.”

Lộ Ngôn duỗi tay ra, Doãn Nguyên vội vã cầm cổ tay cậu, “Thế nào? Có sao không?”

Chỉ thấy trên ngón trỏ của Lộ Ngôn bị tô một chấm đỏ to bằng đầu cây kim, nhưng vì màu sắc tươi sáng, nhìn phát là thấy.

Lộ Ngôn lắc đầu, “Không sao, hơi ngứa.”

Doãn Nguyên thở dài một hơi, nhăn mặt, “Em làm việc không biết suy nghĩ à?”

Lộ Ngôn không thèm để ý, “Sẽ chẳng sao đâu.”

Doãn Nguyên liếc mắt thở dài, lúc sau quay lại phía bà chủ, giọng nói cũng không còn hiền lành như trước, “Bây giờ chị có thể nói chưa?”

Bà chủ thấy không chỉ có Lộ Ngôn mà ngay cả Hán Ông cũng tỏ ra sắp không chờ nổi, đành trả lời họ: “Sở dĩ không muốn để mấy người đi Vương vu trại bởi chỗ đó là nơi ở của người Miêu.”

Thời nhà Thanh có ghi chép: “Đã quy phục Vương tộc, gọi là Thục Miêu, trông khá giống người Hán trong nước. Người Miêu sinh sống trong hang núi hoang vắng, dựng trại nơi hiểm trở, ngôn ngữ bất đồng, phong tục khác biệt.” Người Miêu vô cùng quý trọng những gì tổ tiên truyền lại, đừng nói kết hôn cùng ngoại tộc, ngay cả người ngoài cũng không được chào đón.

Bà chủ tiếp tục nói: “Vương vu trại ở nơi sâu nhất, hoàn toàn bị thế giới bên ngoài bỏ rơi. Không phải, không thể nói vậy, phải nói là bọn họ loại bỏ tất cả những ai không thuần tộc mình. Nếu các người đi tới đó, sẽ không có biện pháp giao lưu nào hết.” 

Nói đến đây, bà chủ cười châm chọc, lại như khiêu khích, “Còn muốn đi không?”

Doãn Nguyên tỏ vẻ không thành vấn đề, “Ngôn ngữ mà thôi, nắm đấm mới là đạo lí.”

“Trẻ ngông!” Bà chủ nhướn mày, “Cậu cũng đừng quá tự tin. Đồ vật bên trong Vương vu trại chỉ sợ ông nội cậu cũng chưa thấy. Nơi đó lưu giữ toàn bộ nền văn minh Miêu tộc.”

“Em nói được là được. A Á, chị mau nói đi!” Hán Ông gấp gáp.

“Nếu tôi đã đồng ý với các người rồi thì sẽ không nuốt lời.” Bà chủ cầm túi bột trên bàn, đút một ít vào bình bên trái, sau đó đậy nắp lại.

“Còn nhớ hồi bé A Mễ dẫn chúng ta ra sau núi hái thảo dược chứ?”

Hán Ông gãi đầu, nhớ lại, “Là đường mòn đó sao?”

Bà chủ gật đầu, ngón tay vẽ một đường thẳng tắp lên mặt bàn. Kì lạ là lướt qua chỗ nào chỗ đó xuất hiện vệt nước, “Đúng vậy, chính là đường nhỏ sau núi. Các người đi thẳng xuống theo con đường đó, cục điểm chính là Vương vu trại.”

Doãn Nguyên và Lộ Ngôn quay sang nhìn nhau, không tin rằng Vương vu trại dễ tìm như vậy.

Hán Ông cau mày, vẻ mặt vô cùng nghi ngờ, “Đi xuống con đường kia là Vương vu trại? Nhưng trước đây em từng đến… Dưới đó chỉ là vừng đất hoang, không có gì cả.”

Bà chủ lườm thằng em ngốc của mình, “Nếu mày tìm được, Vương vu trại sớm đã thành khu du lịch.”

“Để đến đó phải đáp ứng ba điều kiện. Một là phải đi buổi tối. Hai là phải có một con cổ dẫn đường. Cuối cùng tuyệt đối đi thẳng xuống, chỉ cần quẹo một chút, khả năng cao sẽ không tìm thấy.”

Doãn Nguyên nhíu mày, ba điều kiện này nói đơn giản thì cũng đơn giản, nói khó thì cũng quả thực rất khó. Ra ngoài buổi tối cũng chẳng hề gì, anh từng mang Lộ Ngôn đi hành động đêm. Cổ dẫn đường Hán Ông tự chuẩn bị được. Nhưng đường thẳng… Phải biết rằng, sải chân bên phải luôn dài hơn sải chân bên trái một chút, nếu như không có vật tham chiếu, rất khó để có thể đi thẳng tắp.

Doãn Nguyên cảm thấy Vương vu trại sẽ chẳng tốt bụng đến mức cung cấp vật tham chiếu cho bọn hắn.

Bà chủ như nhìn thấu nỗi lòng Doãn Nguyên, chủ động nói: “Tôi sẽ cho các cậu cổ dẫn đường. Nhưng hãy nghĩ xem làm cách nào để nó đi thẳng rồi tính tiếp, nếu như không làm được, tôi khuyên nên bỏ cuộc đi.”

Đương nhiên Doãn Nguyên sẽ không buông tay, anh phản kích, “Chúng tôi có cách của chúng tôi.”

Bà chủ thấy Doãn Nguyên cứng đầu, hừ lạnh, “Tìm được con đường kia, đi thẳng xuống dưới, đến đó thì thả cổ ra. Nhớ kĩ phải theo sát nó, chớ xen vào việc người khác. Cổ sống vừa đủ để bay tới Vương vu trại, quá thời gian đó nó sẽ chết, mấy người cũng đừng mong có thể quay về.”

Lộ Ngôn nghe mà mơ hồ, nhịn không được hỏi: “Có thể cho chúng tôi thêm mấy con không?”

Hán Ông gật đầu, cũng đáng thương nhìn A Á.

Bà chủ lấy ra một đốt trúc ngắn từ bình bên phải, “Tôi cũng chỉ còn một thôi.”

Đốt trúc xanh biếc như vừa bị chặt, hai đầu bị bịt kín bằng bùn đất gì đó, không một khe hở.

Hán Ông thấy vật kia bèn sáng mắt. Anh ta nhớ trước khi A Muội đi, A Mễ cũng giao cho cô một cái giống vậy.

Đồ quan trọng, dĩ nhiên phải đưa Hán Ông, dặn dò: “Nhớ kĩ, tới đó mới mở ra.”

Hán Ông gật đầu, cẩn thận nhận lấy.

Doãn Nguyên không phản đối, đổi lại là anh anh cũng giao đồ quan trọng cho người thân thiết. Bà chủ nói xong liền phất tay, “Đi đi, đi cả đi, tốt nhất nên xuất phát sớm một chút, đi cổng trại trước. Hán Ông, trở về thì đừng nói cho A Mễ biết.”

Hán Ông gật đầu, Doãn Nguyên dẫn Lộ Ngôn ra khỏi phòng bà chủ.

Phong Nguyệt Các.

Hiện tại đã gần bốn giờ, dù nóng vội cũng không thể đi ngay. Theo lời Hán Ông, từ Miêu trại Thiên hộ đến trại nhà bọn họ cũng mất nửa ngày, ba người vừa bàn bạc, dự sáng sớm ngày mai lên đường.

Sau đó Hán Ông tiếp tục giúp A Á giã bánh gạo, Doãn Nguyên và Lộ Ngôn lên lầu nhìn Tiểu Loa.

Tình hình Tiểu Loa vẫn lúc tốt lúc xấu, khi khỏe thì nhảy nhót mấy cái, không khỏe thì ngủ có gọi cũng không tỉnh, thật khiến người ta lo lắng.

Lộ Ngôn cho Tiểu Loa uống thêm ít nước, chưa kịp ngồi nghỉ đã nghe được tiếng của Doãn Nguyên trong nhà vệ sinh, “Lộ Ngôn, trước khi đi có mang theo đèn pin không?”

Lộ Ngôn tìm trong balo của mình, trả lời: “Có một cái.”

Tiếng giật nước vang lên, Doãn Nguyên rửa tay rồi đi ra, “Đâu? Đưa anh xem.”

Lộ Ngôn giơ bàn tay, chỉ thấy một chiếc màu đen chưa đến 5cm nằm lọt thỏm.

“…”

“Cái này không được, chúng ta vẫn nên đèn pin laze.” Doãn Nguyên cũng ngồi lên giường mở túi của mình.

“Mua làm gì?” Lộ Ngôn thắc mắc, “Cái này là đủ rồi, không thì có thể cầm ma trơi chiếu sáng.”

Chớ coi cái đèn pin này nhỏ, trí nhớ Lộ Ngôn rất tốt, cậu lục trong một đống đồ bừa bộn của Doãn Nguyên thì thấy nó bèn bị hấp dẫn, rơi vào một loại ý nghĩ kì quái không thể tự kiềm chế.

“Em biết ánh sáng truyền theo đường thẳng không?”

Nhìn vẻ mặt Lộ Ngôn mù mịt, Doãn Nguyên tiếp tục, “Nếu chúng ta có đèn pin laser, có thể chiếu được một đường sáng thẳng tắp, sau đó chỉ cần đi theo.”

Doãn Nguyên bày ra vẻ mặt “Thấy anh thông minh chưa?”. Lộ Ngôn cười khúc khích, dù chẳng hiểu hết nhưng cậu không ngại tặng Doãn Nguyên một nụ hôn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi