[HI TRỪNG] HI NGÂM VỊ VÃN



Giang Trừng buồn bực mà nhìn nhẫn ngọc lần nữa quay trở lại trong hộp gỗ khắc hoa sen, rủa thầm một tiếng Lam Hi Thần giảo hoạt, lại nói ra loại lý do đó, làm hắn vứt cũng không thể vứt.
Buổi tối hôm qua, sau khi Giang Trừng nói ra không cần, sắc mặt Lam Hi Thần mắt thường cũng có thể thấy nhanh chóng tái nhợt, nắm lấy tay hắn cầm nhẫn ngọc, hoảng hoảng hốt hốt đứt quãng nói: "Đừng...Đừng vứt, đây là...là mẫu thân ta...khi còn sống khắc...chỉ có một...không có người khác..."
Lam Hi Thần khép lại ngón tay hắn: "Giữ cẩn thận...Ta đi...ta bây giờ liền đi..."
Lam Hi Thần nghiêng nghiêng ngả ngả ngự kiếm rời đi, Giang Trừng bị kinh ngạc đứng tại chỗ, Lam Hi Thần nói cái gì? Thứ như vậy có thể tuỳ tiện tặng người sao? Còn vào thời điểm sớm như vậy, y đã đem thứ quan trọng như vậy tặng cho mình, Lam Hi Thần y rốt cuộc muốn làm gì!
Giang Trừng đóng nắp hộp lại, mặc kệ Lam Hi Thần muốn làm gì, lời cũng đã nói rồi, hắn cũng đã ra quyết tâm, có nhiều hơn kinh ngạc, thẫn thờ, tức giận, hoặc là...gì khác nữa, đều bị vò lại thành một nắm theo nắp hộp khoá lại cũng đồng thời chôn xuống.
Qua mấy này, có một người ngoài dự kiến đến gõ cửa bái phỏng Liên Hoa Ổ.
Giang Trừng: "Khách hiếm a, Lam nhị công tử."
Khuôn mặt lạnh lùng vạn năm bất biến của Lam Vong Cơ không hề cảm xúc nói: "Giang Tông chủ".
Giang Trừng cũng không phí lời với y, "Lam nhị công tử tới thăm có chuyện gì?"
"Chỉ có một câu hỏi," Lam Vong Cơ nói: "Trước đây huynh trưởng có từng mang đến một tấm phù chú cho ngươi xem? Ngươi có manh mối gì không?"
"Cũng không."
"Ừm, vậy sao," Lam Vong Cơ có chút thất vọng, lập tức nói: "Cáo từ."
"Chờ đã, việc này ta đã từng nói với Trạch Vu Quân, y không có nói cho ngươi sao?"
Lam Vong Cơ quay đầu, ánh mắt kia tuy rằng lạnh nhạt lại tựa hồ mang theo mấy phần trách cứ, Lam Vong Cơ nói: "Không có." Dứt lời lập tức ngự kiếm rời đi, dường như vô cùng vội vã.

Giang Trừng cũng sinh ngờ vực, Lam Vong Cơ cố ý tới dò hỏi xem ra không phải chuyện nhỏ, mà việc này Lam Hi Thần cũng không cần thiết phải giấu diếm.

Hắn gọi tới một môn sinh, để hắn tới Cô Tô âm thầm nghe ngóng một chút có phải có chuyện gì phát sinh.
Lại qua mấy ngày, môn sinh quay về nói Vân Thâm Bất Tri Xứ mọi thứ như thường, cũng không thấy Lam gia Tông chủ xuất phủ, Giang Trừng đè xuống bất an trong lòng, tự nói với mình Lam Hi Thần còn chưa đến mức bị mấy câu nói của mình chịu đến đả kích gì.
Như vậy thấp thỏm qua mấy ngày, Nhiếp thị tổ chức Thanh đàm hội, Giang Trừng lần đầu tiên từ sớm đã đi đến, vừa đến liền xa xa nhìn thấy Nhiếp thị tân Tông chủ Nhiếp Hoài Tang đang cùng Lam Hi Thần và Kim Quang Dao nói chuyện.
Giang Trừng dừng lại, khéo miệng câu lên một nụ cười tự giễu, sau đó quay người rời đi, hắn không hề biết Lam Hi Thần vẫn luôn nhìn theo bóng lưng hắn.
Kim Quang Dao nói: "Nhị ca, huynh đang nhìn gì đó?"
Mãi đến khi người kia không còn nhìn thấy nữa, Lam Hi Thần thu lại ánh mắt, cúi đầu nói: "Không có gì."
"Nhìn Nhị ca sắc mặt không tốt, thân thể có phải không khoẻ?"
Nhiếp Hoài Tang vội nói: "Thật là như vậy sao? Nhị ca thân thể không khoẻ ta kính xin Nhị ca tới thực sự là ta không phải, không bằng Nhị ca trước đi nghỉ ngơi một lát đi."
"Không sao..." Lam Hi Thần vừa định nói không có chuyện gì, Lam Vong Cơ bên cạnh y lại đỡ lấy cánh tay y nói: "Huynh trưởng vẫn là đi ngồi một lát."
Lam Vong Cơ chưa từng tham gia loại yến hội như vậy, lần này cũng cùng Lam Hi Thần tới, hai người tìm vị trí ngồi xuống, Lam Vong Cơ nói: "Huynh trưởng, xin lỗi."
Lam Hi Thần nói: "Vong Cơ sao lại nói vậy?"
"Huynh trưởng lần này bệnh nặng có phải do lời đệ nói, ngày ấy huynh trưởng trở về, thần trí hoảng hốt.


Đệ nói với huynh trưởng, nếu như người huynh muốn thân cận cứ luôn từ chối huynh, có thể người đó là thật sự không muốn để ý huynh.

Sau khi huynh trưởng nghe xong mới tâm thần đại loạn dẫn đến bị..."
Lam Hi Thần cắt ngang y nói: "Vong Cơ, đây sao có thể trách đệ, thực là do ta tu vi không đủ, kháng lực chưa vững, đệ yên tâm, ta sẽ càng thêm chuyên tâm rèn luyện tu vi, sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa."
Lam Vong Cơ gật đầu nói: "Ừm, Vong Cơ cũng vậy."
Trên Thanh đàm hội, Nhiếp Hoài Tang đơn giản là xin các gia tộc giúp đỡ hỗ trợ hắn một tân Tông chủ không có năng lực, kỳ thực Lam gia Kim gia đều là huynh đệ kết bái của đại ca hắn, cũng xem như một nửa huynh trưởng của hắn, đương nhiên sẽ chiếu cố nhiều đến hắn.

Mà Giang Trừng thời niên thiếu cũng từng cùng học, tất sẽ không làm khó hắn, vì thế Giang Trừng thấy không có chuyện gì khẩn yếu, hướng ba vị Tông chủ còn lại cung kính có lễ cáo từ rời đi trước.
Sau đó mấy năm, tu chân giới sóng yên gió lặng, cho dù bất chợt tà tuý quấy phá cũng rất nhanh bị trấn áp.

Tứ đại thế gia hài hoà cùng tồn tại, Lam, Kim, Nhiếp ba nhà đặc biệt thân thiết, Giang Trừng khó tránh có lúc phải cùng bọn họ hợp tác, lúc tương giao cũng là tương kính như tân, ngoài những lúc đó, vẫn luôn độc lai độc vãng, không còn gì khác.
Mãi đến khi Di Lăng lão tổ trở lại nhân thế, sóng gió nổi lên, liên luỵ đến một loạt chuyện xưa, cũng bắt được hung thủ sau màn Kim Quang Dao.
Một trận chiến miếu Quan Âm, Lam Hi Thần chịu đả kích lớn, nghĩa đệ y quen biết tương giao mười mấy năm vẫn luôn lừa y giấu y, người y cho rằng hiểu rõ thì ra đều là giả tạo.


Y cho rằng tất cả đều là giả, lại bị chất vấn cuối cùng của Kim Quang Dao làm cho không nói lên lời.

Kim Quang Dao muốn kéo y cùng chết, cuối cùng lại đẩy y ra, liên tiếp không dừng thật thật giả giả Lam Hi Thần đã sắp không thể phân rõ nữa rồi.
"Phân không rõ thì không cần đi phân nữa," giữa mê mang, Lam Hi Thần hoảng hốt nghe thấy ở phía trước có một giọng nói dẫn dắt y, âm thanh xa lạ, âm điệu khác thường tràn đầy nguy hại.
Thanh âm kia tiếp tục nói: "Nghĩ không rõ thì không cần nghĩ, để bản thân mệt mói như vậy làm gì, để ta nói cho ngươi, hắn nói rất đúng, hắn tuy lừa ngươi nhưng lại không hại ngươi, ngươi còn tổn thương hắn.

Trạch Vu Quân, uổng cho ngươi là một Tông chủ tiên môn thế gia, nhìn người không rõ, việc làm chẳng hay, thiện ác không phân, kẻ vô tích sự, Lam Hi Thần, không bằng ngươi đừng làm nữa, sẽ có người làm tốt hơn ngươi!"
Lam Hi Thần đối diện hư vô thì thầm nói: "Ta...kẻ vô tích sự..."
"Đúng thế, ngươi xem ngươi, Giang Vãn Ngâm kia ngươi muốn giúp, hắn cũng không cần, cái chết của đại ca kết bái của ngươi, ngươi là đồng phạm, nghĩa đệ kết bái chết rồi, ngươi cũng có trách nhiệm, ngươi cái gì cũng không làm được, ngươi không bảo vệ được bất kỳ ai!"
"Ta..."
"Ngươi vô dụng như vậy, không bằng để ta, đem thân thể ngươi cho ta..."
Trước mặt Lam Hi Thần đột nhiên xuất hiện một đám sương đen khổng lồ dần dần hoá thành một cái miệng to lớn răng nanh dữ tợn, từ từ hướng gần về phía y, từng chút một muốn đem y nuốt chửng.
Đột nhiên, bốn phía tiếng chuông vang dội, âm thanh thanh thuý xua đi từng trận hoang mang từ đáy lòng y, y mở lớn hai mắt, "Đây là...chuông bạc Giang gia!"
"Lam Hi Thần!"
Đây là thanh âm của Giang Trừng!
Quỷ mị kia nghe xong nguyền rủa một tiếng "Đáng chết!" lập tức sương đen tiêu tán.
"Lam Hi Thần! Lam Hi Thần!"

Lam Hi Thần đột nhiên mở ra hai mắt, trước mắt là Giang Trừng túm cổ áo y đang hung hăng trừng y.

Thấy y tỉnh rồi, liền đem y quăng về giường, đối người khác nói một tiếng, "Tỉnh rồi." Liền ngồi xuống cạnh bàn tự mình rót trà uống.
Nơi đây chính là Vân Thâm Bất Tri Xứ Hàn thất của Lam Hi Thần.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Giang Trừng, nhìn không ra a, ngươi còn có bản lĩnh này."
Giang Trừng: "Cút."
Lam Hi Thần xoa xoa đầu có chút đau nói: "Chuyện gì thế này?"
Lam Vong Cơ nói: "Huynh trưởng đã hôn mê bất tỉnh hai ngày."
Lam Hi Thần sững sờ, ảo não nói: "Ta là lại bị..."
Lam Vong Cơ gật đầu: "Lô đỉnh kia đã phá hai tầng phong ấn, chỉ còn một tầng lung lay sắp phá."
Lam Hi Thần vô cùng chán nản: "Xin lỗi."
Giang Trừng ở một bên lạnh nhạt nói: "Nếu như Lam Tông chủ tỉnh rồi, ta đây liền cáo từ."
Lam Vong Cơ đối hắn hành lễ nói cảm tạ.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta đi tiễn hắn, ây ngươi đợi ta Giang Trừng!"
Lam Hi Thần mở miệng muốn nói gì, cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói, yên lặng nhìn bóng lưng hắn rời đi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi