HIỀN THÊ NGỐC NGHẾCH

Bởi vì Hạ thẩm bị "bệnh" phải tĩnh dưỡng, Hạ Hương Như tiếp nhận thuốc thang không rời nữa bước, không còn hai mẹ con này, Ôn phủ khôi phục lại trật tự.

Ôn Ngạn Bình cảm khái nói với Như Thúy, "Nếu biết biện pháp này sẽ khiến bà ta im lặng, con đã sớm gạt chân để bà ta lăn vài vòng rồi."

Hạ thẩm vào Ôn phủ hơn nửa tháng, bà ta vẫn trắng mắt không nhìn sắc mặt ai, ngoại trừ lúc đối mặt Như Thúy còn nịnh nịnh nọt nọt, những lúc khác rất thích khoa chân múa tay, ỷ là trưởng bối của Như Thúy mà vênh mặt hất hàm sai khiến làm cho hạ nhân Ôn phủ than trời trách đất, nhưng vẫn kính trọng và nhường nhịn vị Nhị thẩm trên danh nghĩa của Như Thúy cô nương. Bây giờ Như Thúy hạ lệnh đem bà ta giam lại để dưỡng"bệnh", mọi người trong Ôn phủ cảm thấy yên tĩnh hơn rất nhiều.

Như Thúy không ngừng nở nụ cười, kéo tiểu cô nương vào lòng, hôn trên mặt bé một cái, so với những nữ nhân đứng đắn, Như Thúy cô nương có chút không đứng đắn, cho nên có rất nhiều chuyện dung túng tiểu cô nương hung tàn, nhiều khi Ôn Ngạn Bình rất thích gần gũi nàng.

"Nương, ngày kia chính là ngày các đệ đệ muội muội chọn đồ vật đón tương lai, nương không được thả bà ta ra tránh cho mất mặt." Ôn Ngạn Bình hầm hừ: "Đến lúc đó bà ta lại nói đệ đệ muội muội thế này thế kia, hơn nữa mỗi lần lão thái bà nhìn thấy khóa vàng trên người đệ đệ, dáng vẻ hận không thể tháo xuống để chính mình mang, thật mất mặt, coi như con yêu tiền, cũng sẽ không đoạt đồ vật của đứa nhỏ. Ai, lại nói, có thể lần này Hồ ly tinh bị dọa không nhẹ." Nói xong lời cuối cùng, nhịn không được có chút hả hê, trong lòng hi vọng Hạ thẩm dọa Hạng Thanh Xuân thêm mấy lần.

"Đừng mỗi lần gặp là trêu Hạng công tử, quả thật hắn không xấu." Như Thúy buồn cười nói.

Ôn Ngạn Bình làm mặt quỷ, ai nói Hồ ly tinh không xấu, hắn đúng là có một bụng ý nghĩ xấu, ngay cả những bằng hữu xưng huynh gọi đệ kia cũng không dám đối nghịch với hắn, chẳng qua trên mặt bày ra mấy phần hiền lành mà thôi. "Ai bảo hắn một mực nói con là tiểu tử xấu? Con chán ghét hắn, rõ ràng là mắt thối, con mới không xấu như vậy, hơn nữa con là nam nhân, xấu một chút có sao đâu?"

"Đó là quan niệm dưỡng mười mấy năm, rất khó sửa lại, Hạng công tử chỉ là yêu cái đẹp một chút, chứ phẩm hạnh và tài học thì rất tốt đấy." Như Thúy nhéo nhéo khuôn mặt được dưỡng tỉ mỉ của bé, trong lòng rất hài lòng đối với cảm xúc này, tiểu nha đầu xanh xao vàng vọt năm đó cuối cũng đã nuôi được có chút thịt, rất có cảm giác thành tựu, tiếp tục nói: "Tiệc chọn đồ vật đón tương lai của bọn Trường Trường sẽ rất lớn, đến lúc đó có rất nhiều phu nhân có thân phận tới dự, tốt nhất không nên cho Nhị thẩm ra ngoài, miễn cho làm phiền khách nhân."

Không nói tới chuyện thân phận ba đứa nhỏ bùng nổ trong kinh thành, riêng chỗ Trấn quốc công thôi, đã sớm hô hào đánh tiếng muốn tổ chức tiệc chọn đồ vật đón tương lai long trọng, xem mặt mũi Ôn Lương, đến lúc đó tuyệt đối sẽ có rất nhiều người đến dự.

"Tốt nhất nên như thế."

Hai người dang nói chuyện thì có nha hoàn tới báo ba đứa nhỏ đã tỉnh ngủ, muốn gặp mẫu thân và ca ca, hai người nhanh chóng đi đến sương phòng ba đứa nhỏ.

Vào phòng, liền nhìn thấy mỗi đứa đều được nha hoàn ma ma phục vụ rửa mặt thay y phục, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo ửng hồng, vẻ mặt còn buồn ngủ. Thấy các nàng tiến đến, A Tuyết và Quý Quý lập tức duỗi tay nhỏ về phía các nàng, lần lượt kêu "Nương" và "Ca ca", ngỏ ý muốn ôm.

Như Thúy ôm lấy A Tuyết, nhận khăn lông nóng ma ma đưa tới lau mặt cho bé, tới khi A Tuyết lấy lại tinh thần, liền hôn lấy hôn để lên khuôn mặt cực kỳ giống Ôn Lương của bé, tiểu bánh bao cũng vui cười hớn hở mà hôn hôn lại.

Sau khi để tiểu bánh bao đã thanh tỉnh sang một bên, Như Thúy ôm con lớn nhất vẫn còn buồn ngủ. Tiểu bánh bao lười biếng, liếc nàng một cái rồi tiếp tục ngáp, vùi đầu vào lòng nàng chuẩn bị ngủ tiếp. Như Thúy không dám cho bé tiếp ngủ bằng không đem nay bé sẽ ồn ào rất trễ mới chịu ngủ.

Bên kia, Ôn Ngạn Bình cũng rửa mặt sạch sẽ cho tiểu muội muội, ôm bé hôn một chút, yêu thương gọi "Muội muội muội muội", Quý Quý cũng trả lời "Ca ca ca ca." Hai người hôn qua hôn lại hết sức thân mật. A Tuyết thấy thế, vùn vụt bò qua, vịn người Ôn Ngạn Bình đứng lên, ba người nhanh chóng chơi đùa với nhau.

Như Thúy nhéo nhéo bàn tay mềm mại non nớt của con lớn, điểm cái mũi nhỏ của bé cười nói: "Trường Trường không được ngủ nữa, dậy chơi với đệ đệ muội muội nào, không nên bày ra dáng vẻ tiểu lão đầu, cha con không thích đâu ~~" Tiểu bánh bao tuổi còn nhỏ, mà trưng ra bộ mặt nghiêm túc không hợp tuổi, giống như ai thiếu bé mấy trăm lượng bạc, rất giống lão Trấn quốc công, mỗi lần thấy mặt Như Thúy đầy hắc tuyến, nếu lúc Ôn Lương về phát hiện tính tình con lớn giống tính tình phụ thân hắn, đoán chừng sẽ phát khóc.

Trường Trường vô tội nhìn nàng, sau đó bình tĩnh kéo hầu bao bên hông nàng, nhét vào miệng.

"Trường Trường không nghe lời, cái này không thể ăn được." Như Thúy nắm tay bé, sai nha hoàn tới phòng bếp mang cháo xương được hầm mềm nhũn đến cho bọn chúng ăn.

Lúc ba đứa nhỏ vừa ăn no, liền có nha hoàn đến báo có ma ma của phủ Trấn quốc công tới.

Vẫn là Lâm ma ma đến, so với hai năm trước Lâm ma ma vênh váo tự đắc trưng ra dáng vẻ đại diện cho Trấn quốc công mọi người phải tôn kính, bây giờ Lâm ma ma vô cùng hiền lành cung kính, cẩn thận phụng bồi, không dám nói những câu quá phận, dù cho Như Thúy có xấu tính cũng không dám đem quy củ gì đó mà đập tới đầu nàng.

Cảm giác này -- thật sự đặc biệt thoải mái nha! Quả nhiên quy củ được thành lập trên cơ sở cường đại, hiện tại nàng có phu quân có con trai sủng ái, không ai dám bất kính với nàng, địa vị trong phủ Trấn quốc công nhanh chóng vượt qua Trấn quốc công phu nhân.

Như Thúy đặt ba đứa nhỏ trên giường gạch ấm, mình thì ngồi bên ngoài ngăn lại miễn cho bọn chúng bò loạn té xuống giường, uống một ngụm trà xong mới hỏi: "Lâm ma ma tới đây có chuyện gì thế?"

Lâm ma ma tươi cười trả lời: "Cũng không phải chuyện lớn, lão gia phái nô tỳ tới truyền lời với phu nhân một tiếng, ngày kia là tiệc ba vị tiểu chủ tử chọn đồ vật đoán tương lai, lão gia muốn tổ chức tiệc lớn tại phủ Trấn quốc công."

"Việc này chắc đành phụ sự kỳ vọng của cha rồi, phu quân đã dặn, tiệc làm ở đây không nên trở về làm phiền cha nương bọn họ." Như Thúy thẳng thắn nói.

Nụ cười trên mặt Lâm ma ma cứng ngắc, nhưng vẫn duy trì dáng vẻ tươi cười vừa rồi, bắt đầu cố gắng thuyết phục Như Thúy. Đây là mục đích tới lần này của bà, lão gia dặn bà nhất định phải thuyết phục Tam thiếu phu nhân, để tiệc chọn đồ vật đoán tương lai của ba đứa nhỏ được tổ chức tại phủ Trấn quốc công. Mà Trấn quốc công biết nếu Ôn Lương ở đây, nhất định sẽ không đồng ý, nên hiện giờ nhân lúc Ôn Lương không có ở đây, không có nam nhân làm chủ, ông là phụ thân, một khi ra lệnh, con dâu không phải nên nghe theo sao?

Lâm ma ma dùng hết sức lực, bất kể khuyên can thế nào, người nào đó dầu muối đều không ăn một chút, khiến bà không biết làm sao. Đối với người như Như Thúy, bà rất rõ ràng, ngoài mặt cười tủm tỉm đấy, nhưng là nhân vật lớn mật lại khó dây dưa, có muốn cáo trạng thì cũng bởi có Ôn Lương làm chỗ dựa nên không giải quyết được gì, rõ ràng chỉ xuất thân từ nha hoàn, nhưng vận khí này thật sự đặc biệt rất tốt.

"Lâm ma ma, trong thư phu quân gửi về, đặc biệt dặn ta phải tổ chức tiệc chọn đồ vật đón tương lai cho ba đứa nhỏ thật tốt, ta cũng không đành lòng để cha nương vất vả, thế nên vấn đề này cha nương không cần bận lòng." Như Thúy đổ mọi chuyện lên đầu Ôn Lương, nếu cha chồng không hài lòng có thể trực tiếp đi tìm Ôn Lương.

Cuối cùng, Lâm ma ma chỉ có thể mang vẻ mặt đau khổ ra về.

Sau khi Lâm ma ma rời đi, Như Thúy sai người bắt đầu chuẩn bị, kỳ thật đối với nàng đối với các quý phu nhân trong kinh nàng cảm thấy không sao cả, sợ nhất đến lúc đó hoàng đế lại dẫn Tứ hoàng tử đến góp một chân, đối với vấn đề hoàng đế nhìn chằm chằm vào tiểu nhi nữ, trong lòng Như Thúy thật sự không thể nào tình nguyện, nàng chỉ hi vọng sau này Quý Quý gả cho người toàn tâm toàn ý với bé. Trượng phu một lòng một dạ, phu thê hòa hòa mỹ mỹ mà sống là được, không cần hiển quý, Quý Quý có hai huynh trưởng năng lực, tuyệt đối có thể làm chỗ dựa cho bé.

Thời gian trôi qua rất nhanh, trước đêm ba đứa nhỏ chọn đồ vật đoán tương lai, Như Thúy vừa ngồi trong khách sảnh chơi đùa với bọn chúng, vừa nghe ma ma quản sự bên cạnh và quản gia báo cáo việc chuẩn bị cho yến hội ngày mai, xem coi có gì thiếu sót cần bổ sung hay không.

Như Thúy cầm một cái trống da Vệ Triêu Ấp tặng lúc lắc đùa với con lớn, A Tuyết lắc lư trèo lên lưng nàng, tiểu nữ nhi ôn nhu im lặng cầm hầu bao màu sắc tươi sáng chơi.

Đúng lúc này, Ôn Ngạn Bình đột nhiên hưng phấn xông vào, kêu lên: "Nương, cha đã về."

Như Thúy nghe xong, trực giác muốn đứng dậy, may mắn còn nhớ sau lưng còn có một tiểu bánh bao đang nằm sắp trên lưng, nếu không nhất định A Tuyết sẽ bị té. Một tay Như Thúy xách tiểu bánh bao đang nháo sau lưng qua một bên, vốn muốn ra ngoài xem thế nào, ai ngờ tiểu bánh bao bất ngờ nắm một mớ tóc nàng không tha, chỉ có thể ôm bé đi ra ngoài.

Màn đêm buông xuống, sắc trời lờ mờ, nam nhân phong trần mệt mỏi bước nhanh tới, giữa lông mày ẩn chứa hành trình mệt mỏi, y phục xanh nhạt trên người đầy nếp nhăn, có thể thấy dọc đường đi không có bao nhiêu thời gian rửa mặt, trái ngược hoàn toàn với bộ dáng gọn gàng xinh đẹp thường ngày. Nhưng mà, có chút chán nản, nam nhân này vui vẻ tươi cười như trước, lãnh nguyệt phong thanh, giống như vệt sáng trong bóng đêm khiến người ta không thể dời mắt.

Ôn Lương đi đến bên cạnh nàng, đưa tay khóa chặt nàng, âm thanh khàn khàn ẩn chứa nhớ nhung: "Nha đầu, ta đã trở về."

***

Rửa mặt xong, Ôn Lương sạch sẽ ngồi trên giường gạch, nhìn ba tiểu bánh bao xếp theo thứ tự, ba đôi mắt đen lúng liếng nhìn mình, làm lòng hắn ngứa ngáy thật muốn ôm vào lòng giày vò vài cái.

Như Thúy cầm khăn lông khô, tinh tế lau tóc dài vừa được gội sạch cho hắn, mỹ nam tử tóc tai bù xù, năm tháng không hề lưu lại dấu vết, trông trẻo sạch sẽ, dung nhan như ánh mặt trời, một đôi con ngươi màu đen tràn ngập các loại màu sắc, thản nhiên nhìn lại, giống như hoa màu xuân ở rộ.

"Trường Trường, A Tuyết, Quý Quý, không nhận ra cha sao?" Âm thanh Ôn Lương mềm mại vô cùng, đưa tay lần lượt xoa đầu các tiểu bánh bao.

Trường Trường và Quý Quý tương đối sợ người lạ, không có phản ứng, ngược lại A Tuyết được sờ sờ như thế, bèn cảm thấy quen thuộc, vùn vụt bò qua, trực tiếp bổ nhào vào lòng Ôn Lương, bập bẹ gọi to: "Cha~~" Khiến Ôn Lương mừng rỡ ôm vào lòng hôn rồi lại hôn. Mà đối với hai bé còn lại, sau mấy lần Ôn Lương dạy gọi cha mới bắt đầu kêu lên.

Ôn Ngạn Bình đứng bên cạnh cười hì hì: "Không uổng công chúng ta một mực dạy bọn chúng gọi cha, đệ đệ muội muội rất thông minh." Sau đó lại kể chuyện bé dạy ba đứa nhỏ nói chuyện thế nào, bọn chúng đùa nghịch thế nào cho Ôn Lương nghe, tuy những chuyện này Như Thúy đã viết thư kể nhưng hắn vẫn lắng nghe rất chăm chú, chia cách với bọn nhỏ mấy tháng, trong lòng Ôn Lương rất không quen, thế nên hiện tại hận không thể hỏi thăm sự phát triển của bọn nhỏ mấy lần, đền bù khoảng trống lúc hắn không ở đây.

Chẳng qua, lúc Ôn Lương nghe thấy ba đứa nhỏ gọi Ôn Ngạn Bình là ca ca, Ôn Lương không nhịn được, sửa chữa: "Ngạn Bình à, con là đại tỷ tỷ, không được khiến các đệ đệ muội muội hiểu sai." Nếu ba đứa nhỏ vẫn cho rằng đây là đại ca, về sau tiểu cô nương trưởng thành trở thành đại cô nương xuất giá, sẽ khiến bọn chúng nghĩ thế nào?

"Con là ca ca, chính là ca ca!" Ôn Ngạn Bình sưng mặt lên, không chút nào nhượng bộ.

Như Thúy đang chải tóc cho Ôn Lương, xen miệng vào: "Ngạn Bình muốn làm ca ca thì để con làm, dù sao cũng không đảm đương nổi mấy năm nữa, đến lúc đó giải thích cho bọn nhỏ là được."

"Tại sao?" Ôn Ngạn Bình bất mãn hỏi.

Như Thúy bình tĩnh: "Đại phu nói, thân thể con khi còn bé không được chăm sóc tốt, sau này thời kỳ đặc thù của mỗi tháng sẽ cực kỳ khó chịu, đến lúc đó đành phải ngoan ngoãn nằm trong nhà nghỉ ngơi, nương sẽ cho con mặc y phục xinh đẹp, yên tâm đi."

Tiểu cô nương sợ hãi, sau đó gạt lệ chạy đi -- Trong lòng người ta rất vất vả mới ám thị thành công chính mình là bé trai, tại sao mỗi lần nói tới Như Thúy cô nương lại vô tình vô nghĩa cố ý gây sự nhắc nhở chuyện này đây?

Tiểu cô nương ủ rũ rời đi, Như Thúy sai người mang ba đứa nhỏ đi ngủ, phu thê hai người trở về phòng.

"Ôn đại nhân, sao chàng lại trở về, sự tình ở Giang Nam ổn rồi sao?"

Ôn Lương ôm nàng vào lòng, mặt chôn ở cổ nàng cọ xát, phát ra tiếng thở dài thoải mái: "Vẫn còn số số chuyện chưa xử lý xong, có Quý thái y bọn hắn ở đó, ta có ở đấy hay không cũng không sao. Hơn nữa ngày ba đứa nhỏ chọn đồ vật đoán tương lai, ta là phụ thân nên trở về tham dự không phải sao? Hoàng thượng cũng phê chuẩn thỉnh cầu của ta, ta sợ bỏ qua ngày này, liền thu thập hành lý trở về, căn bản không có thời gian viết thư thông báo cho nàng..."

Nghe thấy lời hắn ẩn chứa sự mệt mỏi, Như Thúy đẩy hắn ra: "Nếu chàng mệt, nghỉ ngơi trước đi, có gì ngày mai hẳn nói." Tuy có rất nhiều lời muốn nói, nhưng thấy hắn mệt mỏi như thế, lại không nỡ ồn ào hắn.

Ôn Lương ngẩng đầu, vụn vặt hôn hôn môi nàng, có chút khát vọng khó hiểu, vốn còn muốn làm vài chuyện nhưng thật sự là quá mệt mỏi, thuận thế nằm lại giữa ổ chăn, ôm Như Thúy cô nương vào lòng, hai tay chặt chẽ chế trụ eo nàng, dường như sợ nàng chạy mất. Như Thúy bất đắc dĩ, chỉ có thể gối đầu lên lòng ngực hắn, hai người yên tĩnh gắn bó.

Ôn Lương thật sự rất mệt mỏi, không nói được mấy câu, liền nhắm mắt lại ngủ, phát ra tiếng hít thở nhẹ nhàng. Như Thúy ngẩng đầu nhìn lên, trong ánh sáng lờ mờ, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng nhu hòa, da thịt bạch ngọc ôn nhuận không tỳ vết, sờ tới sờ lui xúc cảm vô cùng tốt.

Như Thúy sờ soạng hồi lâu, phát hiện hắn một mực không có dấu hiệu tỉnh lại, trong lòng càng thương tiếc, vốn muốn đứng dậy đi tắt đèn, lại phát hiện bàn tay vẫn đang ôm chặt eo nàng không thả lỏng, mặc dù đã ngủ, nhưng vẫn gắt gao không buông. Trong lòng Như Thúy không nói lên tư vị gì, nam nhân này trong mắt thế nhân vô cùng thông minh, kỳ thật lại giống như đứa nhỏ, có rất nhiều thói xấu, trong mơ hồ lộ ra chút bất an, trên giường quấn người, có lẽ do sợ hãi một mình đối mặt với sự tối tăm, bèn giống như lúc này, hắn khóa nàng chặt chẽ bên người, không chừa cho nàng bất cứ khoảng cách nào.

Như Thúy từ bỏ giãy giụa, hôn lên khóe môi hắn mấy cái, đem tóc đen bên má hắn để ra sau gối, ngón tay luồn vào mái tóc mềm mại như tơ lụa, cảm xúc mềm mại, cực kỳ thoải mái.

Nàng nhớ tới lúc ở Đồng thành, một đêm kia nàng bị thương, hắn ngồi trước giường mình suốt một buổi tối, mỗi lần đau tỉnh lại, mông lung thấy hắn vẫn an vị bên giường, đầu lông mày nhíu chặt, rõ ràng hai mắt nhìn chằm chằm nàng lại giống như không thấy được, nàng mơ hồ tỉnh lại cũng không phát hiện.

Khi đó nàng nghĩ, đến cùng là có chuyện gì khiến nam nhân thông minh thấu triệt bối rối đây? Chuyện nàng bị thương không liên quan tới hắn, cứu hắn là do hiếm khi mình xui xẻo một lần vấp chân trời đất xui khiến mới cản giúp hắn một đao, cho nên nàng đã thanh minh không cần hắn phụ trách, ngay cả Vương phi cũng đồng ý không cần hắn lấy một nữ nhân không thể sinh con, tại sao hắn vẫn cố chấp?

Nhưng ngày hôm sau, hắn lại khôi phục dáng vẻ bình thường, thoạt nhìn vẫn thích cười thích đùa, như một đứa nhỏ to xác, chỉ khi đối mặt với chính sự mới thể hiện vẻ mặt tỉnh táo cẩn thận, trở thành một quân sư được kính trọng và khâm phục trong suy nghĩ mọi người.

Nàng nhớ rõ lúc hắn thuyết phục mình gả cho hắn, biểu hiện của hắn rất nghiêm túc, hắn nói: Vẫn cùng ta đi! Thẳng đến khi chúng ta già rồi, cũng chỉ có hai người chúng ta!

Nàng nghĩ, nàng vẫn sẽ cùng hắn, cả đời ở cạnh hắn cùng hắn già đi, đến khi hắn già rồi, không còn là đại quân sư phong hoa tuyết nguyệt trong mắt mọi người nữa, nàng vẫn không rời hắn như trước.

Thế nên, hắn có thể hay không...Lúc ngủ không cần ôm chặt thế được không? Nàng muốn đi tiểu đêm~~!

***

Ngày hôm sau, Ôn phủ đông khách, bất kể do nể mặt Ôn Lương hay nhiệt tình đến xem ba đứa nhỏ kỳ lạ quý hiếm, số người đến so với hôm đầy tháng không ít hơn chút nào.

Phu thê Trấn quốc công đã tới từ sớm, thấy con thứ ba sắc mặt Trấn quốc công khó coi như chuột đất, trong lòng mắng chửi, cảm thấy con trai sinh ra là để tức chết ông. Vốn ông muốn thừa dịp con thứ ba không ở đây, mang ba đứa nhỏ về phủ Trấn quốc công nuôi dưỡng, nhưng không ngờ hắn đáng lẽ nên ở Giang Nam lại xuất hiện, quang minh chính đại ra gặp khách, tuyệt đối không tránh né, bị ngự sử bắt gặp nói hắn lơ là nhiệm vụ thì làm sao bây giờ?

Hiểu rõ tức giận của cha chồng đối với Ôn Lương, Như Thúy dẫn Trấn quốc công phu nhân ra sau viện thăm ba đứa nhỏ. Liếc thấy sắc mặt bà tiều tụy, trong lòng Như Thúy lẩm bẩm, không biết cuối cùng bà chọc chuyện gì khiến cho cha chồng phạt cấm túc, nếu không phải hôm nay là ngày ba đứa nhỏ chọn đồ vật đoán tương lai, với tư cách là Trấn quốc công phu nhân phải có mặt, nếu không vẫn chưa được thả ra đâu.

Mọi người đến xem lễ ba đứa nhỏ chọn đồ vật đoán tương lai rất nhiều, mà ba đứa nhỏ đã được dạy qua, không chọn đồ vật gì khác người, duy nhất khiến người ta buồn cười chính là, đại khái A Tuyết một lòng tham lam, đem tất cả đồ vật gom lại thành một khối, sau đó gọi đại ca và muội muội nhà mình đến phân chia.

Thấy bé con nho nhỏ đặt mông ngồi đó cầm cái này cái kia lên, tay nhỏ vội vàng chia cho đại ca và muội muội, trên mặt tươi cười sáng lạn, nhất thời Trấn quốc công không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy bọn chúng không có bị con trai dạy sai lệch.

Chọn đồ vật đoán tương lai xong, tân khách được mời tới hoa viên tham gia gia tiệc, ba đứa nhỏ bị ôm về hậu viện.

Như Thúy thu xếp ổn thỏa cho chúng xong đang định ra hoa viên chiêu đãi nữ tân khách thì thấy Ôn Lương đi tới, sau lưng còn có một thái giám, hơn nữa còn là đại nội tổng quản thái giám Lưu công công.

Vừa nhìn thấy Lưu công công, trong lòng Như Thúy rơi lộp bộp, chăm chú nhìn kỹ, bé trai đi bên cạnh Ôn Lương không phải là Tứ hoàng tử sao? Hiện tại trong lòng Như Thúy cô nương đã hình thành một khái niệm. Lưu công công là đại diện cho hoàng đế, cho nên Tứ hoàng tử nhỏ tuổi quả thật cũng là đại biểu cho thái độ hoàng đế.

Quả nhiên, vừa thấy nàng, Tứ hoàng tử lộ vẻ vui mừng, trên mặt tươi cười: "Ôn phu nhân, ba đứa nhỏ đâu?" Mặc dù hỏi ba đứa nhỏ, nhưng thật ra mọi người đều biết Tứ hoàng tử chỉ quan tâm một bé trong đó.

Khóe miệng Như Thúy hơi giật, rất muốn hỏi một chút tại sao hoàng đế ném Tứ nhi tử của ngài tới phủ của ta, muốn náo loạn cái gì?

***

Bận rộn một ngày, Như Thúy nằm bò trên giường không muốn nhúc nhích, Ôn Ngạn Bình thấy nàng có vẻ rất mệt, bèn chịu trách nhiệm trông nôm ba đứa nhỏ, nhân tiện chơi với chúng, tiêu hao bớt tinh lực dồi dào của chúng.

Ôn Lương đi tới, thấy dáng vẻ nàng mệt mỏi tê liệt, nhịn không được buồn cười, ngồi xuống cạnh nàng, đưa tay sờ mặt nàng, cười nói: "Mệt mỏi?"

Như Thúy cô nương đáp một tiếng, thở dài: "Người đã già, tinh lực không thể so với trước kia."

Ôn Lương phì một tiếng bật cười: "Ta còn lớn hơn nàng mấy tuổi, chẳng phải nói ta già hơn sao?"

Như Thúy đánh giá hắn từ trên xuống dưới, sau đó thành thật nói: "Ôn đại nhân yên tâm, coi như chàng có già thật thì thiếp cũng sẽ không ghét bỏ chàng đâu!"

"..."

Ôn Lương im lặng nuốt cơn nghẹn xuống, sau đó nhào tới áp nàng dưới thân gặm cắn.

Đang lúc bầu không khí mập mờ, mắt thấy phu thê hai người sắp làm chuyện xấu, ngoài cửa vang lên tiếng của Thanh Y: "Đại nhân, phu nhân, khách viện bên kia náo lên, Hạ lão phu nhân muốn gặp đại nhân."

Ôn Lương phản ứng không kịp, sững sờ hỏi: "Hạ lão phu nhân là ai?"

Nghe Thanh Y nhắc Như Thúy mới nhớ tới hai mẹ con kia, xem ra tiệc hôm nay bà ta không thể ra được cho nên làm loạn. Tuy rằng Hạ thẩm không có kiến thức nhưng cũng biết dòng dõi Ôn phủ, lễ chọn đồ vật đoán tương lai của ba đứa nhỏ sẽ có rất nhiều quan to hiển quý tới cửa, tùy tiện kéo một người đều có địa vị, cho nên muốn làm chủ cho con gái, nếu bên ngoài có người nhìn trúng con gái, con gái liền bay lên cao. Mục tiêu của Hạ thẩm rất rộng, tất cả mọi người đều là mục tiêu của bà ta, ngay cả Ôn Lương và đám người Hạng Thanh Xuân cũng trở thành mục tiêu của bà ta, lúc này nghe được Ôn Lương trở về, còn không nhanh chóng đến bái kiến.

Như Thúy quyệt miệng nói: "Chính là mẹ con Hạ gia chàng cho người dẫn về, có lẽ bà ta nói với chàng bà ta là Nhị thẩm của thiếp phải không?" Mặc dù trong lòng cảm thấy mẹ con Hạ gia phiền phức khó chịu nhưng Như Thúy không viết thư nói với Ôn Lương gì hết, hắn đã đưa các nàng tới đây, cũng là một mảnh tâm ý, không muốn đang lúc hắn bận rộn mà mang chuyện này ra phiền hắn.

Ôn Lương a một tiếng, hiển nhiên bây giờ mới nhớ tới chuyện này, kéo nàng tới vuốt vuốt đầu tóc rối bời, nói: "Lúc gặp bọn họ, ta thấy tiểu cô nương đó rất giống nàng, liền nghĩ chắc có quan hệ gì đó với nàng. Bọn họ nói là người thân của nàng, ta cảm thấy có thể nàng muốn biết chuyện ở quê nhà, lúc đó lại không biết thu xếp bọn họ ở đâu, cộng thêm vị Nhị thẩm kia có thể nói..." Dừng một chút, mới nói thêm: "Cho nên ta mới sai người dẫn họ đến kinh thành bồi nàng."

Lúc ấy cũng bất chợt nghĩ tới, tuy không ngại xuất thân Như Thúy nhưng đã từng bí mật hỏi qua Túc vương phi, chỉ nghe nói lúc nàng năm tuổi thì bị bán vào phủ Thừa Tướng làm nha hoàn, về phần quê hương nàng ở đâu thì không biết. Hắn cho rằng, nàng sẽ nhớ người thân quê quán, trong lòng sợ nàng tiếc nuối, nên mới vẽ vời cho thêm chuyện ra.

Như Thúy dựa vào hắn, trầm mặc nói: "Đều đã qua mấy chục năm rồi, những người thân đó đã sớm phai nhạt, chỉ nhớ rõ lời nói năm đó Nhị thẩm mang thiếp bán cho người Nha Tử, nói người Nha Tử đem thiếp bán đi càng xa càng tốt, tốt nhất là cả đời không quay về Hạ gia thôn."

Làm sao Ôn Lương không nghe ra ngữ khí lạnh nhạt của nàng, trong lòng thương xót, kéo nàng vào lòng, hôn lên trán nàng, nói: "Nếu không thích, ngày mai ta sai người đưa họ về quê, có ta trông coi, lại cho họ ít bạc, tin rằng cuộc sống của họ sẽ không tệ."

Như Thúy ngẩng đầu nhìn hắn, suy nghĩ một chút, hỏi: "Chàng không cảm thấy đường muội nhìn rất giống thiếp sao, hơn nữa còn đẹp hơn thiếp?"

"Có đẹp mắt hơn ta không?" Hắn nhíu mày trêu một câu.

Như Thúy lập tức im miệng, cùng so với hắn, không muốn sống nữa sao?

Ôn Lương không nhịn được cắn cắn môi của nàng, cười nói: "Nhìn giống nàng...cũng không phải là nàng! Hơn nữa, nói thật ra, lúc vừa thấy mặt nàng ta, không biết tại sao, cảm giác rất không được tự nhiên." Cho nên mới nhanh chóng ném họ tới kinh thành cho Như Thúy, tránh cho mỗi ngày Hạ thẩm kéo con gái chạy tới lắc lư trước mặt hắn.

Nói đến đường muội này, Như Thúy không nhịn được sờ lên cánh tay lông tơ dựng thẳng đứng, rõ ràng đường muội được Hạ thẩm xem như thiên kim tiểu thư mà nuôi lớn, một bộ mềm mại yếu ớt, rõ ràng rất giống mình nhưng lại lộ ra nhu nhược đáng thương. Nếu không phải đường muội còn có chút biết xấu hổ, hiểu được lý lẽ biết đúng sai, Như Thúy sẽ không để Nhị thẩm gần gũi ở trước mặt mình. đây cũng là lý do nàng đồng ý với Ôn Lương đưa họ về quê nhà, gả cho nam nhân hiền lành thật thà, tuy rằng đời này không cách nào đại phú đại quý, nhưng có nàng ở đây, sẽ bảo vệ đường muội nữa đời vô ưu.

Ôn Lương không đi gặp Hạ thẩm, chỉ cho người đi truyền lời của hắn, sau đó lôi kéo Như Thúy đi thăm ba đứa nhỏ.

"Ôn đại nhân, thiếp đã có người nhà." Mười ngón tay Như Thúy đan xen với hắn, nói với hắn như thế. Hiện tại nàng có người nhà, có trượng phu, có nữ nhi, đây là người nhà của nàng.

Trên môi Ôn Lương treo nụ cười thản nhiên, nhìn cảnh sắc buổi chiều từ từ tối xuống, trong lòng một mảnh yên lặng.

Hắn là người nhà của nàng, với hắn mà nói, nàng làm sao không phải người trong lòng hắn nhận định được, là người nhà ở cạnh hắn cả đời.

Hạ bộ Hung tàn hóa vs Hồ ly.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi