HIỀN THÊ NGỐC NGHẾCH

Vừa tới cửa Ôn phủ, lúc xuống xe Hạng Thanh Xuân và Ôn Ngạn Bình đã thấy quản gia Minh thúc đang đứng chờ trước cửa.

Hạng Thanh Xuân đỡ thê tử tân hôn xuống xe, tiểu cô nương vẫn luôn duy trì trạng thái thục nữ, vừa thấy người quen thì không nhịn được muốn bộc lộ bản tính, nàng muốn chạy qua, cũng may Tần ma ma kịp thời ho khan một tiếng, làm cho tiểu cô nương đang chạy tới chỗ Minh thúc thu chân lại, vẻ mặt mỉm cười vô cùng thục nữ.

"Minh gia gia, con đã về."

Minh quản gia tươi cười hòa ái, nhã nhặn nói: "Đại tiểu thư vất vả rồi, mau vào nghỉ ngơi, đại nhân và phu nhân đã chờ các ngài từ sớm rồi." Sau đó, ông mới chào hỏi tân cô gia.

Hạng Thanh Xuân khách sáo trò chuyện với lão nhân gia, hắn không để ý tới chuyện đột nhiên quản gia thay đổi thái độ khách sáo với hắn. Hắn hoàn toàn có thể lý giải được, trước kia hắn là đệ tử Ôn Lương, thường xuyên lui tới Ôn phủ, quản gia cũng xem hắn như đứa nhỏ trong phủ. Nhưng bấy giờ hắn lấy vị "Thiếu gia" mà trên dưới Ôn phủ đều yêu quý, quản gia Minh thúc vô cùng yêu thương Ôn Ngạn Bình, cộng thêm ngày nàng xuất giá ba đứa nhỏ khóc tê tâm liệt phế, nên tất nhiên ông không chào đón hắn rồi.

Dưới sự bao vây của đám nha hoàn, Ôn Ngạn Bình vẫn tiếp tục nhẫn nại, tư thái đúng mực. Đến khi vào đến chính sảnh, thấy được người nhà quen thuộc, tiểu cô nương lập tức ba bước nhập thành một, chạy nhào qua, ôm lấy A Tuyết đang lao tới, sau đó thân thiết ôm tiểu bằng hữu.

"Đại ca ~~"

"Đại ca ~~"

Trường Trường và Quý Quý mừng rỡ kêu to, hai tiểu bằng hữu cũng nhào tới, Ôn Ngạn Bình cuốn tay áo vướng víu lên, xong mới lần lượt ôm các tiểu bằng hữu, tung hứng lên thật cao, khiến chúng cao giọng cười vui vẻ không ngừng.

Ôn Lương và Như Thúy cười híp mắt nhìn, nha hoàn bà tử bên cạnh cũng cười tủm tỉm, quản gia đứng ngoài cửa, dùng tay áo xoa xoa khóe mắt, ai cũng cười đến không khép miệng được, chỉ có một người là không cười nổi.

Gân xanh trên trán Hạng Thanh Xuân nhảy thình thịch, hắn nhịn xuống loại ý tưởng u ám muốn giết chết đám tiểu bằng hữu đang quất quýt thê tử của hắn, hắn ầm thầm nhắc nhở bản thân, các bé không những là sư đệ sư muội, mà còn là các tiểu quỷ, không cần chú ý, không cần chú ý -- Nhưng mà hắn vẫn rất chú ý thì làm sao đây?

Ôn Ngạn Bình chơi với các tiểu bằng hữu một lúc lâu, mới cười xấu hổ bỏ các tiểu bằng hữu mặt đỏ bừng xuống, nàng sửa sang lại tóc mai lộn xộn xong mới bước lại cùng Hạng Thanh Xuân kính cẩn thỉnh an phu thê Ôn Lương.

Sau khi kính trà thỉnh an, ba đứa nhỏ lại bắt đầu dính lấy Ôn Ngạn Bình, dùng ánh mắt địch ý nhìn Hạng Thanh Xuân -- chính sư huynh hư hỏng này mang đại ca của bọn chúng đi, hại bọn chúng mấy ngày nay không gặp được đại ca.

Như Thúy quan sát khuôn mặt tuấn tú, khí độ bất phàm của nữ tế, nhạc mẫu nhìn nữ tế, thật sự là càng nhìn càng thấy thích, Như Thúy không thèm để ý đến cách làm ngây thơ của Ôn Lương, thân thiết ấm áp hỏi thăm chuyện mấy ngày nay, biết được mấy ngày nay phu thê hai người trải qua tốt đẹp, Như Thúy nheo mắt cười rộ lên, nói với ba đứa nhỏ: "Trường Trường, A Tuyết, Quý Quý, đây là tỷ phu, các con phải gọi là tỷ phu, không được gọi là Hạng sư huynh nữa."

Trường Trường mím môi, Quý Quý nhút nhát e lệ, A Tuyết ngốc nghếch khờ dại nói: "Nương, gọi đại tẩu có được không?"

Ôn Lương và Ôn Ngạn Bình đang uống trà, nghe xong thì phun hết trà ra.

Trong lòng Hạng Thanh Xuân càng thêm âm u phiền muộn, nhưng trên mặt vẫn cười tươi như cảnh xuân, dịu dàng nói: "A Tuyết, ta đã lấy tỷ tỷ của đệ, nên chính là tỷ phu, theo lễ tiết, các đệ phải gọi ta là tỷ phu mới đúng. Ta tin rằng, Trường Trường và A Tuyết đều hiểu chuyện biết phải trái, sẽ không gọi sai đúng không?"

Loại lời nói bá đạo này khiến hai tiểu bằng hữu uể oải, A Tuyết nhíu đôi lông mày nhỏ: "Vậy để đại ca hưu huynh, tái giá với đệ được không? Như vậy sau này huynh sẽ gọi đệ là tỷ phu." Vừa dứt lời, khuôn mặt non mềm của bé cười vô cùng sáng lạn.

"..."

Ồ một tiếng, tất cả mọi người cười nghiêng ngã.

Gặp được tiểu ngốc nghếch cỡ này, bé còn đáng sợ hơn thiên binh thiên tướng, không thể nói lý.

Uống mấy tuần trà, Như Thúy cô nương bèn gọi nghĩa nữ về thăm nghĩa phụ nghĩa mẫu vào phòng trong, muốn tâm sự một chút, ngay cả ba đứa nhỏ cũng không cho nghe, ném chúng cho nhạc phụ và nữ tế, để họ đối phó chúng, làm cho chúng đừng nói chuyện gì ngốc nghếch nữa.

Tiến vào gian ngoài, sau khi chúng nha hoàn dâng trà bánh lên, Như Thúy lôi kéo Ôn Ngạn Bình ngồi lên giường tháp.

Như Thúy vuốt vuốt mặt Ôn Ngạn Bình, bắt đầu hỏi nàng mấy ngày nay trải qua thế nào, ở chung với phu gia ra sao, đã gặp chuyện gì. Tiểu cô nương bên cạnh lanh lợi trả lời, Như Thúy tinh tế quan sát nàng, sắc mặt và thần thái hoàn toàn giống với khi chưa xuất giá, ôn nhuận hồng hào, xem ra mấy ngày nay trải qua không tệ. Ánh mắt nàng trong trẻo, ngữ khí hoạt bát, xem ra Hạng Thanh Xuân không có quản thúc nàng, ngược lại còn vẫn dung túng nàng như trước, khiến Như Thúy vô cùng hài lòng.

Ưu điểm của Ôn Ngạn Bình không phải ở tướng mạo mà là tính cách của nàng, hoạt bát sáng sủa, sức sống giống như ánh mặt trời bắn ra bốn phía, sắc trời còn phải chào thua, khiến người ta không nhịn được muốn dung túng, duy trì bản tính của nàng, không muốn nàng từ bỏ tính cách tùy ý không câu nệ này, không cần nàng có hình thức giống với các quý nữ trong kinh thành, Kỳ thật, Ôn Lương muốn gả nàng đến một phu gia không đòi hỏi nhiều quy củ, nhân khẩu gia tộc đơn giản, để nàng bình bình ổn ổn qua cả đời, cũng không nhất thiết phải tìm trong kinh thành. Nếu không phải Ôn Lương nhìn ra tâm tư Hạng Thanh Xuân, biết tính cách hắn có thể bao dung bản tính Ôn Ngạn Bình, đoán chừng Ôn Lương cũng không gả nàng đến loại địa phương như Dũng Xuyên Bá phủ.

Hiện giờ xem ra, tuy rằng ở trước mặt người ngoài ngụy trang hơi vất vả một chút, nhưng có một trượng phu hiểu rõ bí mật của nàng, về đến Xuân Hoa viện là có thể tự do sung sướng. Mà những chuyện này có thể thành điều kiện đầu tiên là Hạng Thanh Xuân phải cam tâm tình nguyện giữ nguyên bản tính của nàng.

Như Thúy cô nương nghe nàng phàn nàn mỗi lần ra ngoài đều phải ngụy trang thành thục nữ, bằng không Tần ma ma sẽ lập tức nghiêm nghị nhìn nàng, khiến cho nàng mệt mỏi...bla...bla, trong giọng nói toàn bộ là làm nũng. Như Thúy ôm nàng vào lòng, tiểu cô nương ngọ ngậy liên tục giống như một đứa trẻ, chọc Như Thúy liên tục cười rộ lên.

Ánh mắt Như Thúy vô tình rơi trúng xương quai xanh do vạt áo bị nới lỏng của tiểu cô nương, nhìn thấy dấu vết mập mờ dưới vạt áo, với tư cách là người từng trãi, làm sao Như Thúy cô nương không biết đó là cái gì, làn da tiểu cô nương được đám ma ma bảo dưỡng vô cùng non mềm, rất dễ để lại dấu vết, vả lại cái dấu vết này còn sậm màu như vậy, xem ra sinh hoạt phu thê mấy ngày nay rất tính phúc.

"Đúng rồi, các con..." Như Thúy nói nhỏ vào tai nàng một câu.

Tiểu cô nương sửng sốt, mặt đỏ lên, lui ra khỏi lòng mẫu thân, nhăn nhó nói: "Nương, nương yên tâm, con đã lớn rồi, sẽ không sợ nữa. Hơn nữa, con toàn ở phía trên..." Chỉ là nàng không biết tại sao....lúc nàng thanh tỉnh từ trong cơn kích tình, thì đã phát hiện mình nằm phía dưới, nhất định là hồ ly tinh giữa đường chơi xấu!

Như Thúy cô nương trừng mắt, kinh ngạc nhìn tiểu cô nương, sau đó thở dài: "Con cảm thấy tốt là được rồi." Trong lúc nhất thời, Như Thúy cô nương rất đồng tình với nữ tế, tiểu cô nương ngốc nghếch không biết gì, chỉ có sức mạnh vũ lực, nên chỉ có thể trấn áp nữ tế ở trên giường. Vì thế, Như Thúy cô nương hơi lo lắng: "Con kiềm chế một chút, đừng dùng sức lớn quá, Thanh Xuân là một thư sinh, không chịu được giày vò đâu."

Ôn Ngạn Bình hơi chột dạ, không thể nói cho Như Thúy biết, thật ra tân hôn ngày đầu tiên, nàng cảm thấy Hạng Thanh Xuân quá bám người, nên đã đánh hắn, sau đó may là hắn giúp nàng che giấu chuyện bạo lực gia đình.

Như Thúy cô nương không hiểu rõ tình hình, chỉ là đột nhiên thấy tiểu cô nương chột dạ, mí mắt Như Thúy giật giật, quyết định sẽ đi tìm Phi Y hỏi thăm một chút.

Đợi khi các nàng đi ra ngoài, ba đứa nhỏ có lẽ đã được dỗ dành tốt rồi, A Tuyết bắt đầu non nớt gọi Hạng Thanh Xuân là tỷ phu, tò mò hỏi cái này hỏi cái kia, kiến thức Hạng Thanh Xuân uyên bác, đọc sách rất nhiều, bất luận tiểu bằng hữu hỏi cái gì hắn đều có thể dễ dàng trả lời, ngay cả khi hỏi đến chủng tộc của con khỉ nhỏ trong hoa viên, hắn cũng có thể nói ra vài đặc tính của nó.

Lúc nhìn thấy các nàng, các tiểu bằng hữu bắt đầu nhao nhao gọi "Đại ca", xem ra dù có gọi "tỷ phu", nhưng trong lòng chúng, "Đại ca" vẫn là "Đại ca" chưa bao giờ thay đổi.

Thời điểm ăn cơm trưa, Ôn Lương hiếm khi được bỏ lệnh cấm, lôi kéo nữ tế rót hết ly này đến ly khác, Ôn Ngạn Bình và các tiểu bằng hữu ao ước nhìn, nàng cũng muốn uống rượu, nhưng bị Như Thúy cô nương cười híp mắt cản lại, Ôn Lương rất thích uống rượu, nhưng sau khi thành thân, thì bị Như Thúy cô nương cấm, mỗi khi có dịp đặc biệt mới được giải lệnh cấm, chỉ là Ôn Lương không được uống quá nhiều, miễn cho Ôn đại nhân uống say lại leo lên nóc nhà ngâm thơ ca hát, say rượu loạn tính.

Về phần Hạng Thanh Xuân có say hay không, Ôn Ngạn Bình nhìn qua, thấy hắn uống đến mặt ngọc đỏ ửng, tăng thêm mấy phần xinh đẹp, nhưng thần thái vẫn tự nhiên, nói chuyện đâu ra đó, thoạt nhìn tuyệt đối là ngàn chén không say.

Ôn Ngạn Bình thấy hơi đáng tiếc.

Dùng bữa trưa xong, hai người ngốc ở Ôn phủ đến buổi chiều mới rời khỏi.

Trong xe ngựa, đến phiên Hạng Thanh Xuân nằm ngay đơ trong lòng Ôn Ngạn Bình.

Ôn Ngạn Bình ngạc nhiên: "Đã qua hai canh giờ rồi, bây giờ huynh mới say, có phải hơi lạ không?"

"Bởi vì giờ rượu mới thấm." Hắn lười biếng nói.

Tiểu cô nương chưa bao giờ uống say chậc chậc lưỡi, nàng rất muốn uống say một lần, đây mới là bản sắc nam nhân, nàng phải thử tư vị say một chút mới được.

Tuy rằng người nào đó bây giờ mới ngấm rượu, nhưng hạnh kiểm càng ngày càng xấu, đưa tay ra sau ót nàng, kéo mặt nàng lại gần, bản thân rướn lên hôn lên môi nàng, hắn nhiệt tình kích động mút môi nàng gậm cắn, còn phát ra tiếng chậc chậc khiến người ta đỏ mặt tim đập, nước miếng không kịp nuốt tràn ra khóe môi, dính ướt cằm.

Ôn Ngạn Bình muốn đẩy hắn ra, nhưng nhớ tới lời uy hiếp của Như Thúy cô nương, Như Thúy đã nghe Phi Y kể lại vào ngày tân hôn đầu tiên, tiểu cô nương đã gây họa, nên đã lập ước pháp tam chương với nàng, khiến cho tiểu cô nương không dám đánh hắn nữa, chỉ có thể mặc cho hắn lấy cớ say rượu làm loạn.

Ngay lúc hai người hôn đến khó chia lìa, xe ngựa đột nhiên dừng lại.

"Thiếu gia, thiếu phu nhân." Giọng nói Nghênh Hà vang lên bên ngoài.

Ôn Ngạn Bình dùng sức thật lớn mới đẩy hắn ra được, dùng khăn xoa xoa đôi môi sưng đỏ, hắng giọng, cố gắng bình tĩnh hỏi: "Chuyện gì?"

Nghênh Hà đưa mắt nhìn đội nhân mã cách đó không xa, nhỏ giọng nói: "Là đoàn xe của Đại hoàng tử ở phía trước."

Mà lúc này, Đại hoàng tử mặc thường phục ngồi trên lưng ngựa bỗng trừng mắt nhìn về phía xe ngựa Hạng gia, lúc nãy nghe thấy giọng nói khàn khàn kia, hắn thấy hết sức quen thuộc, khiến cho hắn giật mình một cái.

Nghe nói Đại hoàng tử và Đại hoàng tử phi vừa đi dâng hương về, đoàn xe hai phủ gặp nhau giữa phố, Ôn Ngạn Bình nhanh chóng ngậm miệng. Không phải nàng sợ Đại hoàng tử nhận ra mình, mà là nàng không thích gặp hắn, miễn cho hắn lại độc miệng nói đông nói tây. Đây là kinh nghiệm mà nàng rút kết được, Ôn Ngạn Bình cảm thấy mình và Đại hoàng tử không hợp, mỗi lần gặp nhau, Đại hoàng tử rất vui vẻ đâm nàng vài cái, không biết nàng đã làm gì đắc tội hắn, rõ ràng nàng đã cứu hắn hai lần, còn là ân nhân cứu mạng của hắn đấy.

Hôm nay là ngày lại mặt của nàng, vì không muốn há hư tâm trạng của mình, nàng chẳng thèm để ý tới hắn.

Nghe thấy Nghênh Hà bẩm báo, Hạng Thanh Xuân chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt hung ác nham hiểm chợt lóe lên, thanh tỉnh vô cùng đâu còn men say lúc nãy, tiếp nhận chén trà Ôn Ngạn Bình đưa tới uống một hớp, sau đó hắn sửa sang lại vạt áo, tự mình xuống chào Đại hoàng tử.

Ánh mắt Đại hoàng tử vẫn nhìn về phía cửa xe Hạng gia đang đóng kín, Hạng Thanh Xuân hành lễ hắn chỉ gật đầu cho có lệ, hắn biết hôm nay là ngày lại mặt của nghĩa nữ Ôn phủ, nên gặp nhau chỗ này cũng không thấy lạ: "Ta còn chưa chúc mừng Hạng thị lang rước được mỹ nhân như hoa về đấy."

"Đa ta Đại hoàng tử." Hạng Thanh Xuân thản nhiên như thường, không vì được khen mà đắc ý.

Hai người trò chuyện vài câu, Hạng Thanh Xuân ra lệnh cho đoàn xe Hạng phủ nhường đường cho Đại hoàng tử, thấy Đại hoàng tử như có như không nhìn sang, ánh mắt Hạng Thanh Xuân lạnh lùng.

Sau khi đoàn người Đại hoàng tử rời đi, Hạng Thanh Xuân lập tức lên xe.

Trong xe ngựa Ôn Ngạn Bình đang chán chường chơi với chén trà trong tay, thấy hắn trở lại, nàng phất tay một cái đặt mấy chung trà về lại ám cách, quyệt miệng nói: "Tại sao lại gặp đồ chán ghét kia hả? Nhưng mà hắn có thời gian rảnh rỗi đi dâng hương với Đại hoàng tử phi, cũng coi như có lòng."

Nghe thấy lời trước của nàng mang ý chán ghét, Hạng Thanh Xuân chưa kịp bày ra tâm trạng tốt, sau đó lại nghe tiếp một câu tán thưởng, sắc mặt hắn đen xì, trong lòng tự nhủ, chỉ cần nàng muốn, hắn tuyệt đối có thể đi dâng hương với nàng. Nhưng hắn sẽ không để nàng giống Đại hoàng tử phi, mặc dù hưởng thụ vinh hoa phú quý như phượng hoàng, rất tôn quý, nhưng lại không thể sống với bản chất thật của mình, lúc nào cũng cẩn thận tính toán.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi