HIỀN THÊ NGỐC NGHẾCH

Gặp được Túc vương phi, Như Thúy thuận đường theo Túc vương phi về Túc vương phủ. Mà khiến nàng cao hứng chính là Ôn Ngạn Bình và hai đứa nhỏ Túc vương phủ chơi rất vui vẻ, chăm sóc bọn chúng giống như tiểu tỷ tỷ, làm cho tiểu thế tử vô cùng yêu thích đuổi theo phía sau bé. Ngược lại vì bé xuất hiện thu hút ánh mắt tiểu quận chúa, khiến bạn sói con nào đó nhìn bé chằm chằm, ánh mắt hung ác.

Như Thúy vừa bồi Túc vương phi uống trà nói về chuyện mình ở thành Bình Tân, vừa phân tâm quan sát mấy đứa bé đang chơi trên mặt thảm dày, thấy Sở Trăn nhe răng với tiểu nha đầu đang ôm tiểu quận chúa, quả thật lo lắng thân thể tiểu Ngạn Bình yếu ớt không chịu nổi công kích của Sở Trăn. Nên biết hiện nay Sở Trăn đang được đội trưởng đội thị vệ đặc huấn, rất hung tàn.

"Trăn!", tiểu Sở Sở là một đứa nhỏ nghiêm túc, cũng rất khôn khéo, nhìn thấy ảnh vệ tương lai nhe răng với ca ca nhà Ôn thúc thúc, nhếch môi, vẻ mặt nghiêm túc: "Đây là Ngạn Bình ca ca nhà Ôn thúc thúc, không được vô lễ."

Sở Trăn hơi mê man, nhìn “áo cơm cha mẹ” của mình - tiểu bánh bao Sở Sở, lại nhìn ‘‘áo cơm cha mẹ” đang nắm tay bé trai, sau đó từ từ đi đến bên cạnh Sở Sở, dứt khoát đẩy móng vuốt Ôn Ngạn Bình đang khoác trên vai tiểu bánh bao ra, giọng khàn khàn: "Không được vô lễ."

"Trăn." Tiểu Sở Sở gọi.

Sở Trăn làm như không nghe thấy, nhìn thấy tiểu thế tử đang bò loạn trên thảm, chạy tới ôm lấy bé rồi nhét cho Ôn Ngạn Bình.

Trong lòng có đệ đệ, Ôn Ngạn Bình rất thoải mái buông tiểu muội muội ra, ôm đệ đệ chơi với bé.

Túc vương phi thấy bọn nhỏ chơi với nhau, không khỏi nở nụ cười với Như Thúy: "Trái lại các người nhận được...con trai tốt." Có lẽ là con gái tốt.

Như Thúy vui vẻ: "Dạ, Ngạn Bình là đứa nhỏ ngoan. Nó rất thích chơi với mấy đứa bé nhỏ hơn mình."

Đến trưa, Túc vương và Ôn Lương cùng trở về.

"Cha, cha về rồi ~~" Ôn Ngạn Bình vội chạy ra đón.

Ôn Lương thoáng ngạc nhiên, hình như tiểu nha đầu rất hưng phấn, không ngờ yêu thương nhung nhớ mình đến vậy, bình thường không phải nó rất đề phòng mình sao? Mặc dù đại thể là nó vô tình đế phòng nam nhân thôi, cũng không phải cố ý...

Như Thúy và Túc vương phi dắt mấy đứa nhỏ đi tới, Như Thúy cười giải thích: "Ôn đại nhân, hôm nay Ngạn Bình và tiểu thế tử tiểu quận chúa chơi rất vui vẻ, trong lòng muốn cảm ơn chàng." Cảm tạ hắn nhận bé làm nghĩa nữ, giúp bé báo thù cho cha mẹ ruột, làm lại từ đầu, Hơn nữa còn biết được rất nhiều đệ đệ muội muội.

Sau khi nghe xong, trong lòng Ôn Lương cũng rất vui vẻ, nghĩa nữ có thể hòa thuận với mấy đứa nhỏ Túc vương phủ hiển nhiên là "nhạc kiến kỳ thành". Ôn Lương ôm lấy một nghĩa tử khác, cọ cọ cái mũi trắng nõn non nớt của bé, chọc bé vui vẻ cười rộ lên, "Bạch Bạch, có nhớ nghĩa phụ không?"

Tiểu bánh bao đã quên mất tiêu hắn từ lâu, đâu có nhớ, chẳng qua là đang học nói chuyện, theo thói quen hùa theo "nhớ" mà thôi, nhưng cũng làm Ôn Lương vui vẻ phát điên.

Tiểu Ngạn Bình ở bên cạnh thấy được rất thèm, nhảy lên: "Cha, con cũng muốn ôm đệ đệ ~~"

Như Thúy thấy bé nhảy lên vất vả, bế bé lên để bé dễ dàng ôm lấy tiểu bánh bao, nhìn Ôn Lương cùng nhau cười.

Túc vương phi dẫn con gái đi tới, nhìn một nhà ba người Ôn Lương nói với Túc Vương: "Vương gia sao lại trở về cùng Ôn đại nhân? Bây giờ bày thiện được chưa?"

Túc Vương gật đầu, thản nhiên nói: "Nghe nói Như Thúy cùng hồi phủ với nàng, Tử Tu nói hôm nay muốn tới nhà chúng ta ăn chực."

Túc vương phi âm thầm bĩu môi, lẩm bẩm nói da mặt dày gì đó, sau đó nhanh chóng sai người bày thiện.

Ăn trưa xong, Túc vương và Ôn Lương đến thư phòng nghị sự, Túc vương phi và Như Thúy dẫn mấy đứa nhỏ vào buồng lò sưởi chơi đùa cho tiêu cơm, chỉ một lát sau mí mắt của tiểu bánh bao Bạch Bạch nhỏ tuổi nhất bắt đầu đánh nhau, Túc vương phi nhanh chóng sai người dẫn bé trở về giường ngủ.

Lúc Ôn Lương và Túc vương đi ra, hai người đều có vẻ mặt nghiêm túc, Túc vương phi đoán là kẻ thù trăm năm của Đại Sở - Bắc Việt lại có động tĩnh, trong lòng hơi lo lắng, điều này chứng minh trượng phu cuồng công việc kia của mình mỗi ngày sẽ mệt chết rồi. Như Thúy nghe Túc vương phi than thở, trong lòng biết chắc, xem ra Ôn đại nhân nhà mình gần đây sẽ bận rộn.

"Vương gia, vương phi, chúng ta xin cáo từ."

Tạm biệt phu thê Túc vương, Ôn Lương bế Ôn Ngạn Bình ngủ gật rời khỏi.

Trên xe ngựa, Như Thúy nói với Ôn Lương chuyện mình tiến cung, tiếp đó nói với Ôn Lương: "Chúng ta hồi kinh, đáng lẽ trước tiên phải đến phủ Trấn quốc công bái kiến cha nương, không ngờ thái hậu nương nương đột nhiên tuyên thiếp và Ngạn Bình tiến cung, xem ra chỉ có thể hoãn lại ngày mai, hi vọng cha nương sẽ không tức giận." Cho dù có tức giận cũng không ảnh hưởng đến nàng, chẳng qua không muốn khiến cho Ôn Lương lo lắng thôi.

Ôn Lương cười nhạt, "Không sao, ngày mai đi cũng được. Nhưng mà ngày mai chờ ta hạ triều sau đó cùng trở về với nàng." Đến lúc đó tránh cho lão đầu tử nhà hắn làm khó nha đầu. Nói xong, lại dặn phu xe quay đầu xe đi đến phủ Hồ thái y.

Như Thúy trầm mặc, phát hiện nam nhân này lại có một thói quen xấu khác: Lòng dạ hẹp hòi. Rõ ràng muốn gạt người của phủ Trấn quốc công qua một bên.

Hôm nay đến phủ Hồ thái y là quyết định nhất thời, cũng may phu thê Hồ thái y đều ở nhà, hơn nữa tiểu biểu muội Tôn Tiếu Tiếu vẫn còn ở đây, hỏi ra mới biết năm nay không trở về đón năm mới với phụ mẫu, ở lại đón năm mới với ngoại tổ phụ.

"Tiểu tử con rốt cuộc cũng chịu trở về, hừ, ta tưởng con còn chưa muốn trở về đâu." Hồ thái y gặp mặt liền trách, "Đây là nghĩa tử của con, qua đây cho lão nhân gia ta nhìn một chút."

Như Thúy dắt Ôn Ngạn Bình còn đang ngái ngủ tới, rồi ngọt ngào kêu một tiếng "Hồ gia gia", sau đó nói với Ôn Ngạn Bình: "Ngạn Bình, đây là tằng gia gia, tằng nãi nãi, kia là Tiếu Tiếu biểu di, gọi tằng gia gia đi."

Ôn Ngạn Bình cố gắng tỉnh táo lại, thấy thái độ của Ôn Lương đối với Hồ thái y rất khác biệt, lập tức cười ngọt như mật: "Chào tằng gia gia, chào tằng nãi nãi, chào biểu di, con là Ôn Ngạn Bình."

Hồ thái y lạnh nhạt đáp lời, nhìn không ra là yêu thích hay chán ghét, nhưng vẫn cho quà gặp mặt. Hồ phu nhân lớn tuổi, thường ngày yêu thương trẻ con, thấy Ôn Ngạn Bình gầy teo yếu ớt, trong lòng thương xót, ngược lại Tôn Tiếu Tiếu rất cao hứng mình có một đứa cháu trai nhỏ, tuy rằng cháu trai nhỏ nhìn hơi bình thường nhưng rất lanh lợi hoạt bát.

"Sao không chịu dẫn thê tử con về phủ Trấn quốc công đi?" Hồ thái y nhấp một ngụm trà, thản nhiên hỏi.

Ôn Lương chậm rãi phe phẩy quạt, vô cùng nhởn nhơ, thành khẩn nói: "Buổi tối hôm qua vừa trở về, hôm nay nương tử đã bị thái hậu nương nương truyền tiến cung, nào có thời gian qua đó? Ngày mai con sẽ dẫn các nàng về thăm cha nương."

Nghe xong Hồ thái y gật gật đầu, mặc dù trong lòng ông không thích người của phủ Trấn quốc công, nhưng không muốn Ôn Lương làm việc tùy hứng, hủy đi thanh danh của mình.

Phu thê Hồ thái y hỏi thăm tình hình Đàm gia ở thành Bình Tân, Ôn Lương từ tốn trả lời, nhất thời nói không hết chuyện, đặc biệt là Hồ phu nhân, rất quan tâm chuyện nhà mẹ đẻ, hỏi vô cùng cặn kẽ. Hồ thái y kính trọng phu nhân mình, biết bà nhớ thương, cũng lắng nghe theo bà.

Sau khi rời khỏi Hồ thái y phủ, nắng chiều đã giăng đầy trời.

Vừa ăn no một nhà ba người không lên xe, từ từ đi bộ về Ôn phủ, trên đường đi Ôn Ngạn Bình thấy cái gì mới lạ đều hỏi một câu, Ôn Lương trả lời vô cùng kiên nhẫn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía Như Thúy, sẽ thấy khuôn mặt tươi cười ấm áp của nàng, những khó chịu trong lòng cũng từ từ phai nhạt.

Hắn nghĩ, mình có con nối dõi hay không có gì quan trọng? Bây giờ không giống người một nhà sao?

***

Sáng sớm ngày thứ hai, Ôn Lương ngáy ngủ đi vào triều, Như Thúy cô nương bắt đầu đau khổ chiến đấu với đóng sổ sách tồn đọng mấy tháng trong phủ, nhân tiện chờ Ôn Lương hạ triều cùng nàng trở về phủ Trấn quốc công. Ôn Ngạn Bình ngồi trước bàn sách học chữ cách đó không xa.

Nhưng mà Ôn Lương còn chưa trở về, ngược lại sáng sớm phủ Trấn quốc công đã sai người tới đây.

"Phu nhân, Lâm ma ma của phủ Trấn quốc công tới." Chân mày Thanh Y cau lại, thầm nghĩ Trấn quốc công phu nhân phái Lâm ma ma kia tới là có ý gì? Ai không biết Lâm ma ma là ma ma đắc lực hầu hạ bên cạnh Trấn quốc công, hiện nay trong phủ Trấn quốc công, Trấn quốc công phu nhân cũng phải kính trọng bà ta mấy phần, là người rất lợi hại.

Như Thúy cũng có tìm hiểu người của phủ Trấn quốc công, nghe thấy là Lâm ma ma, trong lòng hiểu rõ nhưng vẫn bình tĩnh ngồi: "Dẫn bà ấy tới đây."

Thanh Y nhận lệnh, một lát liền dẫn đến một ma ma mặc quần áo còn hoa lệ hơn hạ nhân bên cạnh mấy phần, thoạt nhìn chừng bốn mươi tuổi, gương mặt uy nghiêm, trên đầu cắm đầy trâm ngọc, dáng vẻ cao quý, vừa nhìn liền biết ăn mặc thể diện còn cao hơn ma ma thượng đẳng.

"Lâm ma ma sao lại tới đây? Tới đây ngồi."

Lâm ma ma thỉnh an Như Thúy xong mới ngồi xuống, mở miệng nói ngay: "Tam thiếu phu nhân, thân là người làm dâu, trở về cũng không đi bái kiến phụ mẫu, không biết như vậy là bất kính với phụ mẫu sao?"

Như Thúy bình tĩnh: "Hôm qua đột nhiên thái hậu nương nương tuyên chỉ cho ta tiến cung, cho nên không thể về thăm cha nương trước được, hôm nay đang chuẩn bị về đây. Chỗ thái hậu nương nương cũng không thể để lão nhân gia bà đợi được, tin rằng Lâm ma ma có thể hiểu?" Nếu bà ta còn không hiểu được, ha ha, không sao nàng rất sẵn lòng làm cho bà ta hiểu rõ.

Lâm ma ma nghi ngờ nhìn nàng, phải trở về mà vẫn ung dung ngồi trong thư phòng xem sổ sách sao?

"Ôn đại nhân dặn, chờ chàng hạ triều, chúng ta cùng nhau hồi phủ bái kiến cha nương. Đúng lúc cha cũng hạ triều, thời gian rất hợp lý." Như Thúy cười híp mắt giải thích, thấy Lâm ma ma định nói tiếp, nàng chặn lại: "Nếu ma ma không có chuyện gì, thì trở về đi."

Lâm ma ma hơi tức giận, Các thiếu gia tiểu thư và phu nhân trong phủ Trấn quốc công đối với bà đều phải khách khí, tam thiếu phu nhân này lại không để bà trong mắt, lập tức nghiêm mặt lại: "Tam thiếu phu nhân, ngài như vậy là không hợp quy củ, ngài là con dâu, sáng sớm phải trở về thỉnh an công công bà bà. Chuyện ngày hôm qua có nguyên nhân nên không truy cứu, nhưng hôm nay sao có thể kéo dài đến giờ còn chưa về, có lẽ tam thiếu phu nhân học không giỏi hai chữ hiếu thảo này rồi."

"Lâm ma ma nói đúng, nhưng xuất giá tòng phu, ta phải nghe lời Ôn đại nhân dặn dò." Như Thúy vẫn cười dịu dàng như cũ, còn nói thêm: "Trái lại Lâm ma ma lớn tuổi, chắc là quên bổn phận rồi, ngươi là hạ nhân sao có thể chất vấn chuyện của chủ tử?"

"Ngài..." Lâm ma ma nghẹn đỏ mặt, lần đầu bị mất mặt, thỉnh thoảng chuyện "Nô đại khi chủ" khiến người ta lên án, nhưng Lâm ma ma địa vị cao, cho dù biết rõ nhưng ai dám nói ra?

Lâm ma ma lạnh mặt đứng dậy rời đi, vửa bước tới bậc cửa, đột nhiên dưới chân nhảy ra hai nắm trắng, giật mình, muốn thu chân lại mà không kịp, nhất thời trong lòng hốt hoảng, hai chân không nghe theo sai khiến, kết quả bị vướng bậc cửa té lộn nhào, cả người té văng ra ngoài.

Cách Lâm ma ma không xa, hai tiểu hồ ly trắng ngồi xổm xuống nhìn người té chổng vó nằm sắp trên mặt đất, cái dáng vẻ nhỏ kia muốn bao nhiêu vô tội thì có bấy nhiêu vô tội.

Trong phòng, Như Thúy và Ôn Ngạn Bình cùng che miệng cười trộm, vừa rồi chính Ôn Ngạn Bình sai hai tiểu hồ ly nhảy qua. Chỉ có Thanh Y thở dài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi