HIỀN THÊ NGỐC NGHẾCH

Mặc dù mọi chuyện bên ngoài rất sôi nổi, nhưng không truyền tới tai Như Thúy cô nương, theo tháng ngày càng lớn, mọi người trong phủ đều rất dụng tâm, Ôn Lương ngoại trừ lên triều và dạy bảo các tiểu hoàng tử, thì thời gian còn lại chỉ ở trong phủ, bên cạnh Như Thúy cô nương, chuyên tâm dưỡng thai cho đứa nhỏ chưa chào đời.

Ôn Lương tự mình dưỡng thai, không chỉ tai Như Thúy thoải mái mà tai của toàn bộ hạ nhân Ôn phủ cũng sướng theo, Ôn Lương tinh thông lục nghệ, cầm kỳ thi họa đều giỏi, thậm chí mọi người không nói quá chút nào, theo lời mọi người chính là toàn năng, khiến người ta hâm mộ không thôi.

Bởi thế, Ôn Ngạn Bình rất sùng bái Ôn Lương, thường ngày bài học rất nhiều, nhưng mỗi khi Ôn Lương đánh đàn thổi tiêu đều chạy về, chống cằm lắng nghe say sưa, mím môi cười rất lâu, Như Thúy tò mò hỏi, đứa nhỏ thoải mái nói: "Con muốn nghe một ít âm nhạc thanh nhã, sau này đệ đệ muội muội ra đời, con có thể nghe cùng bé." Khiến người ta cười mãi không thôi.

Giữa tháng sáu, Ngọc Sênh xuất giá, Ôn Lương bảo Như Thúy cho nàng ta thêm trang sức, coi như cho nàng ta thể diện, Ngọc Chi và Ngọc dung vẫn ở lại trong phủ, Ôn Lương sai các nàng hầu hạ Ngọc ma ma, lúc bình thường không được ma ma quản sự cho phép thì không được xuất phủ, đương nhiên sẽ không có chuyện chạy tới phủ Trấn quốc công như lúc trước.

Bước vào tháng bảy, Bụng Như Thúy càng lớn hơn nữa, tay chân sưng vù, nửa đêm chuột rút tỉnh dậy, lại giày vò một hồi, cộng thêm thời tiết nóng bức, nàng là phụ nữ có thai, không thể thả quá nhiều băng trong phòng, lại thêm thân thể nữ có thai nhiệt độ tương đối cao, cho nên thật sự nóng không chịu nổi, ngủ không ngon.

"Nha đầu, nàng không sao chứ?" Ôn Lương nhận nước ấm từ tay nha hoàn cho nàng uống, trong lòng không nhịn được hơi lo lắng, cái này có phải quá lớn rồi không?

Thấy nàng uống nước xong, lại bận rộn lấy khăn lau mồ hôi trên mặt nàng, Thanh Y chưa kịp xoa bóp chân, cũng quan tâm mà nhìn nàng,

Đêm đã khuya, từ lúc nàng mang thai, đèn trong phòng trắng đêm không tắt. Như Thúy thấy mặt hai người lo lắng, trong lòng ấm áp, tươi cười với bọn họ nói: "Không sao, chỉ là chân bị chuột rút, trước kia bơi cũng bị chuột rút, quen là tốt rồi, người ta nói rút rút mới khỏe mạnh đấy."

"..."

Ôn Lương và Thanh Y nghe nàng ví von khiến mặt đầy hắc tuyến, trong lòng bất lực, nhưng mà cũng hiểu bây giờ tâm tình nàng rất tốt, vốn bọn họ đồng cảm nàng mang thai vất vả, kết quả bị nàng an ủi ngược lại, mặc dù mỗi lần đều bị nàng làm cho 囧囧, nhưng bọn họ rất cảm động.

"Cái gì mà rút rút mới khỏe mạnh, đừng nói nhảm." Ôn Lương ngồi bên cạnh nàng, lấy quạt hương Giang Nam ra quạt cho nàng, chậu băng đặt bên ngoài phòng, không dám đặt gần quá, lúc này chỉ có thể quạt giúp nàng hạ nhiệt. Tuy rằng trong phòng nóng rang nhưng Ôn Lương không muốn rời khỏi nàng, nên vẫn ở chung phòng với nàng, chỉ sai người đặt thêm một giường đơn dài.

Như Thúy vô tội nói: "Năm đó lúc vương phi mang thai, nàng ấy cũng nói vậy với vương gia, vương gia còn rất tán đồng đó."

Ôn Lương liếc mắt, e rằng lúc ấy Túc vương bị cứng họng không phản bác được thì có.

Cơn chuột rút từ từ qua đi, Như Thúy bắt đầu buồn ngủ, Ôn Lương cho Thanh Y lui xuống nghỉ ngơi, mình thì ngồi bên cạnh giường quạt cho nàng.

Như Thúy nằm nghiêng, một tay nắm ống tay áo của hắn mới yên tâm, bụng càng ngày càng lớn, trở mình cũng khó khăn, không thể giống như trước kia làm tổ ngủ trong lòng hắn, cho nên mỗi lần ngủ phải nắm ống tay áo hắn mới có thể ngủ ngon.

"Tiết Trung Nguyên (Rằm tháng bảy âm lịch), ta muỗn dẫn Ngạn Bình về phủ Trấn quốc công một chuyến." Ôn Lương thuận miệng nói với nàng.

"Tại sao?"

"Cha đồng ý cho Ngạn Bình lấy thân phận nghĩa nữ ghi tên vào gia phả rồi." Ôn Lương cười nói "Dù sao bây giờ chúng ta có con của mình, cha không có lý do để phản đối, hơn nữa lúc cha biết Ngạn Bình là bé gái, còn rất giật mình đó." Đâu chỉ là giật mình, Ôn Lương nhớ lúc ấy mắt cha hắn trừng lớn đến nỗi muốn rớt ra ngoài, làm hắn không nhịn được cười, cảm thấy mình có thể khiến cho lão đầu tử có vẻ mặt như thế thật có cảm giác thành tựu.

Như Thúy cũng có thể tưởng tượng ra tình cảnh đó, có lẽ rất khôi hài nhỉ. Lúc trước cho rằng nàng không thể sinh con, Ôn Lương thì không chịu bỏ thê nạp thiếp, Trấn quốc công rất tuyệt vọng, thậm chí lúc Ôn Lương dẫn một bé trai gầy teo yếu ớt về nói là nghĩa tử, không khỏi nghĩ xấu, cho rằng Ôn Lương thật sự muốn tuyệt tự, cho nên mới nhận nuôi đứa nhỏ để tống chung, tất nhiên ông rất phản đối. Khi đó Ôn Lương cố ý không thèm giải thích thật ra Ôn Ngạn Bình là bé gái, càng khiến Trấn quốc công kịch liệt phản đối. Sau khi biết rõ Ôn Ngạn Bình là bé gái, Trấn quốc công quả thật có loại xúc động muốn đánh đứa con bất hiếu này, có con cái dọa phụ thân như vậy sao?

"Hiện giờ thân thể thiếp không tiện, không thể trở về thỉnh an cha nương, sau khi chàng trở về đừng cãi nhau với cha, dù sao cũng phải nể mặt ông một chút." Như Thúy lại bắt đầu nhắc chuyện cũ. Năm ngoái, Trấn quốc công ra tay làm Ôn Lương bị thương đã trở thành bóng ma trong lòng nàng, vì thế mỗi lần Ôn Lương quay về phủ Trấn quốc công, nàng liền không sợ phiền phải nhắc một lần, Ôn Lương cũng kiên nhẫn đáp lời.

Ôn Lương nhịn cười trả lời, đưa tay sờ sờ bụng tròn vo của nàng, không biết hai tiểu gia hỏa bên trong là trai hay gái. Người ta nói ăn chua sinh con trai, ăn cay sinh con gái, bụng nhọn là con trai, bụng tròn là con gái, Như Thúy cô nương vốn là một cô nương ngốc, giày vò người gấp đôi mấy phụ nữ có thai khác, thường xuyên suy nghĩ kỳ quặc, ngọt bùi chua cay đều có thể ăn, bụng cũng nhìn không ra tròn hay nhọn, dáng vẻ bình thường, mặt trái xoan thanh tú như trước, mặt không mập lên, chỉ có thân thể mập ra một vòng.

Phát hiện không còn âm thanh nữa, Ôn Lương nhìn qua, thế mà càu nhàu xong ngủ rồi, không nhịn được cười lên, cảm thấy hình như gió đêm lướt nhẹ ra, trong lòng mát mẻ, nên cũng nhắm mắt lại thiếp đi.

Tiết Trung Nguyên, được nghỉ một ngày, buổi sáng ngồi ăn sáng với Như Thúy xong, Ôn Lương liền dẫn Ôn Ngạn Bình về phủ Trấn quốc công.

Trước khi đi, Ôn Ngạn Bình lôi kéo Như Thúy, nhìn bụng nàng bắt đầu nói nhảm, chủ yếu là bé phải rời đi một buổi, đệ đệ phải ngoan này kia, nói chuyện với đệ đệ xong, tiểu cô nương nhìn Như Thúy, nắm chặt nắm đấm, trịnh trọng nói: "Nương yên tâm, con nhất định bảo vệ cha thật tốt, ai dám bắt nạt cha, Ngạn Bình đánh chết hắn!"

Chúng nha hoàn không đành lòng nghiêng mặt, Như Thúy nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của bé: "Chỉ cần con không gây chuyện cho chúng ta, chúng ta rất cao hứng rồi, bé gái không được quá hung tàn!"

"Con là con trai!" Tiểu cô nương trừng mắt ưỡn ngực: "Nơi này bằng phẳng mà!"

"..."

Như Thúy nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, kéo miệng bé, lộ ra hàm răng thiếu mất một cái răng cửa, nói: "Được rồi, bé trai thiếu răng cửa!"

"..."

Như Thúy cô nương hung tàn như cũ, một lần nữa tiểu cô nương khóc chạy đi.

Ôn Lương nhịn cười, dẫn đứa nhỏ lệ rơi đầy mặt rời đi.

***

Tiết Trung Nguyên, sau khi bái tế tổ tiên xong, đem tên Ôn Ngạn Bình ghi vào gia phả Ôn gia, những lão nhân trong tộc thu hồi gia phả rời đi, Ôn Lương tự mình tiễn ra cửa.

Giả quyết xong một nỗi băn khoăn, Ôn Lương nhẹ nhàng thở ra, thấy ngũ đệ Ôn Sách đang chơi với Ôn Ngạn Bình, bèn cho chúng nó ra hoa viên chơi, ngoài ra còn dặn dò không được nghịch ngợm gây chuyện.

Hiện tại, sau khi Trấn quốc công phu nhân và Tần thị biết Ôn Ngạn Bình thật ra là bé gái, hết sức hoảng hốt mà nhìn hai đứa nhỏ một trước một sau rời khỏi, nghi ngờ có phải Ôn Lương nhìn sai giới tính đứa nhỏ hay không, nếu thật sự là bé gái... quá bi hài, dáng vẻ như vậy thật sự có thể tìm được phu gia sao?

Trấn quốc công giữ mấy con trai ở lại uống rượu, giả bộ vô ý hỏi thăm đến đứa nhỏ trong bụng Như Thúy, "Sức khỏe thê tử con thế nào? Hiện giờ nàng ấy mang thai, con phải chăm sóc cẩn thận, nếu không đủ người, con sai người báo với nương con một tiếng, để bà ấy chọn mấy nha hoàn ma ma lanh lợi chiếu cố nàng ấy, nếu muốn ăn cái gì, cũng nói một tiếng, trong phủ không hẹp hòi với nàng ấy."

Ôn Lương cười nhạt một tiếng, uống cạn rượu trong chén, chỉ nói hết thảy khỏe mạnh. Thê tử hắn tự mình có thể chăm sóc, không cần dựa vào người nhà.

Trấn quốc công âm thầm trừng mắt, cảm thấy con trai nói như không, nhịn không được hỏi: "Thái y có nói là con trai hay con gái không, hay cả hai đứa đều là con trai?" Trong lòng vô cùng mong ngóng cả hai đứa đều là con trai.

Nghe thế, Ôn Doãn và Ôn An cũng tò mò nhìn Ôn Lương.

Nói đến đứa nhỏ, thần sắc Ôn Lương ôn hòa, trầm giọng nói: "Thái y nói không thể xác định, có lẽ có một bé trai."

Tuy rất mong cả hai đứa đều là con trai, nhưng chuyện này không thể cưỡng cầu, coi như chỉ có một, trong lòng Trấn quốc công cũng thỏa mãn. Vì để hiểu rõ hơn tình huống của cháu trai, Trấn quốc công tiếp tục mặt dày hỏi tiếp, tâm tình Ôn Lương không tệ, hiếm khi trả lời, nhất thời phụ tử hòa thuận, không giương cung bạt kiếm như trước.

Ôn Doãn và Ôn An thấy bọn họ một người hỏi một người đáp, bầu không khí chưa từng hài hòa như thế, đều nhìn nhau cười cười.

Có thể nói, nhờ sự xuất hiện ngoài ý muốn của đứa nhỏ, khiến cho phụ tử bình thường như thù địch có thể tâm bình khí hòa ngồi xuống nói chuyện, tuy không thật sự là phụ từ tử hiếu, nhưng so với thù địch trước kia thì tốt hơn nhiều. Hai người cũng thu liễm không dám làm ồn ào, cũng vì sợ dọa Tống tử nương nương chạy mất, sợ không cẩn thận một chút, Tống tử nương nương liền thu đứa nhỏ lại, cho nên hai người mới nhịn không cáu kỉnh.

Lúc rời phủ Trấn quốc công, đã là hoàng hôn, trên đường rất náo nhiệt.

Đã hai tháng Ôn Ngạn Bình không ra khỏi cửa, lúc này thấy trên đường náo nhiệt, không khỏi ngứa ngáy, lôi kéo Ôn Lương: "Cha, chúng ta đi thả đèn trên sông đi, thả một chiếc đèn nói cho nãi nãi và nhị bá bá đã qua đời biết là chúng ta sống rất tốt."

Hành động tri kỷ của đứa nhỏ khiến Ôn Lương được an ủi không thôi, tuy rằng bé hiểu sai nhưng cũng là có lòng hiếu thảo. Ôn Lương đuổi gã sai vặt về phủ, nói với Như Thúy bọn họ muốn đi thả đèn sông, nàng không cần chờ bọn họ về dùng bữa.

Đi mua một cái đèn sông hình hoa sen nhỏ, hai người một lớn một nhỏ hướng bờ sông bước tới, lúc này trên đường cũng có một vài người lớn dẫn đứa nhỏ đi thả đèn, bọn họ chen lẫn trong đó cũng không chói mắt lắm.

Lúc này, có người gọi bọn họ lại.

Hai người xoay người nhìn lại, thấy mấy thiếu niên nam nữ mặc hoa phục rực rỡ, rất gọn gàng xinh đẹp, trong đó dung mạo xuất sắc nhất là ba nam nữ phía trước.

"Hồ ly tinh!" Ôn Ngạn Bình thốt ra.

Hạng Thanh Xuân vốn đang tươi cười lập tức đen mặt, mấy người còn lại đại khái cảm thấy cách gọi này rất mới lạ, lại thấy đứa nhỏ kia đi cùng Ôn Lương, sao lại không biết thân phận của bé, nhịn không được mím môi cười cười, tò mò nhìn vị nghĩa tử được Ôn Lương nhận nuôi trong truyền thuyết này, nhìn tới nhìn lui, không khỏi thất vọng.

"Tiên sinh, các người cũng tới thả đèn sông sao?" Hạng Thanh Xuân quyết định không để ý tới Ôn Ngạn Bình, ôn hòa hỏi

Ôn Lương cười đáp: "Đúng vậy."

"Nhưng bây giờ còn sớm, sao không đi muộn một chút? Đến lúc đó trên sông đầy hoa đăng, như chân trời đầy ánh sáng, lúc đó mới đẹp." Khúc Phương Phỉ nhẹ nhàng nói, một đôi mắt đẹp nóng bỏng nhìn chằm chằm Ôn Lương.

"Đúng vậy, chúng ta đều hẹn khi trời tối, cùng nhau lên thuyền thả hoa đăng. Không bằng Ôn tiên sinh cùng đi với chúng ta đi." Hạng Thanh Xuân mỉm cười nói, lời này được sự đồng ý của những thiếu niên và cô nương bên cạnh.

"Không được, chúng ta phải trở về sớm, không thể ở bên ngoài quá lâu, ban đêm nhiều người, các ngươi cẩn thận một chút."

Nghe thấy Ôn Lương từ chối, vẻ mặt mọi người thất vọng, Ôn Ngạn Bình trốn sau lưng Ôn Lương làm mặt quỷ với Hạng Thanh Xuân, lại khoa tay múa chân làm động tác con rùa đen (ý nói Hạng Thanh Xuân là hồ ly tinh, cắm sừng người ta ^^), khiến thiếu niên tức giận muốn bắt bé lại đánh cho một trận.

Sau khi Ôn Lương dắt đứa nhỏ đi rồi, đám người Khúc Phương Phỉ vẫn si ngốc nhìn theo bóng lưng bọn họ, cuối cùng sau khi biến mất trong đám người mới tiếc nuối thu hồi ánh mắt, mấy người tiếp tục đi về phía trước.

"Biểu đệ, khi nào đệ mới dẫn chúng ta đi gặp Ôn Tử Tu?" Khúc Phương Phỉ buồn rầu hỏi.

Hạng Thanh Xuân nhăn nhăn trán: "Biểu tỷ, Ôn tiên sinh là người bận rộn, không rảnh luận cầm cùng tỷ đâu? Tỷ thu hồi ý này đi, kỹ nghệ Ôn tiên sinh là bậc nhất, không phải hư danh, sẽ không tùy tiện đấu khúc với một cô nương."

Tuy Khúc Phương Phỉ hiểu ý này, nhưng không cam lòng. Gần đây Ôn phủ liên tục truyền ra tiếng nhạc, khiến mọi người đi ngang Ôn phủ nhịn không được đi chậm lại lắng nghe, nàng cũng từng đi qua, giật nảy mình, vốn còn tưởng rằng do Ôn phu nhân tấu, nhưng nghe mấy người hâm mộ đến nghe xác nhận đó là do Ôn Lương đàn, chỉ có người tuyệt đỉnh tài hoa như thế mới có thể tấu ra khúc nhạc tao nhã, nghe nói là dưỡng thai cho đứa nhỏ trong bụng Ôn phu nhân. Nghe đến đó, sao nàng còn không biết năm trước đấu thơ trên thuyền, tấu khúc mở màn cũng xuất phát từ tay Ôn Lương, còn khiến người khác hiểu lầm, tưởng là Ôn phu nhân tấu.

Bên kia Ôn Ngạn Bình nói với Ôn Lương: "Cha, con không thích mấy tỷ tỷ kia, ánh mắt các nàng ấy nhìn cha giống như muốn ăn thịt cha vậy. Cha không thể gây ra chuyện có lỗi với nương nha!"

Ôn Lương cười khổ, nha đầu này cái gì cũng dám nói, nhưng mà cũng có chút thẹn thùng: "Khụ, đừng nói lung tung."

Tiểu cô nương cho là hắn không hiểu, giơ chân nói: "Thật sự á...cha phải tin con, con nhìn người rất chuẩn."

"Dạ dạ dạ, đã biết, ta sẽ cách xa mấy nàng ấy." Ôn Lương thuận miệng đáp.

Ôn Ngạn Bình thích chí cười thật tươi, cảm thấy giúp Như Thúy cô nương bảo vệ nam nhân trong sạch, rất cao hứng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi