HIỆN TRƯỜNG NGÃ NGỰA CỦA BẠCH LIÊN HOA

Hạ Minh Nguyệt vừa uống đã ngất khiến Cố Minh Diệp trở tay không kịp, suýt nữa thì anh bật cả dậy.

Anh nhìn xung quanh một, tất cả đều là sói đói, đến cả Chu Đại Hổ cũng đỏ hoe mắt rồi, không đáng tin!

Cố Minh Diệp ôm Hạ Minh Nguyệt, gọi nữ trợ lý qua đây: “Đưa cô ấy về nhà.”

Nữ trợ lý nhận người, nhìn Cố Minh Diệp: Làm sao tôi biết nhà cô ấy ở đâu?

Cố Minh Diệp trầm mắt.

Nữ trợ lý: Fine, I know.

Mười hai giờ tối, Cố Minh Diệp về đến nhà, vừa vào phòng ngủ đã cởi quần áo, sau đó mới bật đèn ______ Hạ Minh Nguyệt nằm trên giường, mắt sáng rực, “Ú òa!”

Cố Minh Diệp lao qua che mắt cô lại. Tại sao! Tại sao cô lại ở đây!

Người dưới chăn bông vặn vẹo khó chịu rên rỉ. Cố Minh Diệp lạnh mặt, mạnh mẽ quấn người kia thành con nhộng, rồi nhanh chóng bước vào phòng thay đồ, thay nhanh bộ quần áo. Lúc anh đi ra thì con nhộng vẫn nằm yên tại chỗ.

Không ổn! Cố Minh Diệp vội vàng kéo người ra ______ Hạ Minh Nguyệt mặt đỏ bừng, đôi mắt khép hờ. Cố Minh Diệp cẩn thận nhìn – say mèm, mất hết khả năng vận động. Anh nhẹ nhõm buông tay.

Anh gọi điện thoại cho trợ lý, nghiêm khắc chỉ trích cô nàng: “Tôi bảo cô đưa cô ấy về nhà cơ mà, cô đưa đến đây làm gì!”

Nữ trợ lý vô cùng ấm ức: “Tôi có biết nhà cô ấy đâu. Với cả…” Đây là lần đầu tiên anh kêu tôi đưa con gái về, không phải ý “về nhà” của mấy sếp lớn đều thế này à?

Cố Minh Diệp cúp điện thoại. Anh đau đầu nhìn người trên giường.

Cố Minh Diệp bế người sang phòng dành cho khách. Thế này đã ổn chưa? Anh liếc nhìn Hạ Minh Nguyệt.

Cô gái nhỏ cau mày khó chịu, đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt trắng bệch, giữa đôi lông mày còn giấu vài nét trẻ con.

Cố Minh Diệp thở dài một hơi, gọi dì giúp việc lên: “Dì nấu bát canh giải rượu rồi thay quần áo cho cô ấy nhé.”

Hôm sau Hạ Minh Nguyệt mới dậy, suy nghĩ đầu tiên trong đầu là _____ Mình đã ngủ với Cố tổng chưa? Cô cảm nhận tình trạng cơ thể một chút, tiếc ghê, chưa ngủ được rồi.

Cô ngồi dậy, thấy mình đã thay quần áo mới, lại thở dài một hơi, cởi cả quần áo rồi mà vẫn không mần ăn được gì.

Đầu giường có bát nước mật ong ấm, Hạ Minh Nguyệt vừa uống vừa nghĩ lại chuyện hôm qua. Kết quả là cô không nghĩ ra được gì, chỉ nhớ mình bị uống cạn một ly rượu vang đỏ, rồi đầu óc choáng váng, lúc đầu còn giả vờ mấy phút, sau đó hai mắt tối sầm lại, hoàn toàn bất tỉnh. Tiếp đó… là tỉnh dậy.

Trong một căn phòng xa lạ, đồ ngủ mới, cảm thấy hơi chóng mặt. Cô vào được nhà Cố tổng, nhưng không nằm trên giường Cố tổng.

Hạ Minh Nguyệt cầm bộ quần áo đã ủi phẳng bên cạnh, đang định mặc vào thì một dì đứng tuổi bước vào phòng, thấy cô tỉnh thì vui vẻ nói: “Cố tổng đang ăn sáng ở dưới. Tiểu thư muốn nghỉ tiếp hay xuống ăn cơm?”

“Dì đừng gọi cháu là tiểu thư, cháu tên Hạ Minh Nguyệt, dì cứ gọi là Minh Nguyệt được rồi.” Hạ Minh Nguyệt cười ngọt ngào, “Cháu không ăn cơm đâu, cháu thay xong bộ quần áo rồi xuống cám ơn luôn. Làm phiền dì rồi ạ, tối qua dì thay quần áo giúp cháu phải không?” Cô hơi xấu hổ, “Cháu không ngờ tửu lượng của mình kém thế, phiền cho mọi người quá ạ.”

Dì lắc đầu, “Không phiền, sau này ra ngoài nhớ cẩn thận. May mà lần này gặp Cố tổng, nhỡ gặp kẻ xấu thì biết tính sao!”

Hạ Minh Nguyệt vô cùng biết ơn, “Cố tổng đúng là người tốt!”

Dì cười tủm tỉm, “Cháu thay quần áo đi, dì đi xuống đây.”

Hạ Minh Nguyệt mỉm cười đáp lễ.

Cô thay quần áo rồi đi xuống cầu thang, mặt như sống qua đại nạn, kích động cám ơn Cố tổng: “Cám ơn anh ạ!”

Câu chỉ trích nghẹn trong cổ họng Cố Minh Diệp.

“Em bất cẩn quá, đúng là ngu mà.” Hạ Minh Nguyệt tự trách bản thân, “Em uống rượu như coca ý, trời ơi, nếu không có Cố tổng thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa!” Giọng cô run run, như thể giây tiếp theo sẽ òa khóc ngay.

Mặc dù Cố Minh Diệp cảm thấy cô đã ăn năn nhưng anh vẫn răn dạy: “Sau này không được uống rượu nữa, rất nguy hiểm.”

Cô gái nhỏ gật đầu như bổ tỏ, đáng thương nhìn anh: “Em sẽ nghe lời, sau này không động vào rượu nữa.” Cô ngập ngừng hỏi, “Hôm qua em có làm phiền anh không ạ? Em say quá sợ là nói linh tinh…”

Cố Minh Diệp đứng hình, sâu kín nhìn cô.

Hạ Minh Nguyệt giật thót ______ không phải chứ, lộ nguyên hình rồi? Cô đảo mắt, nói:

“Em không nhớ được gì cả, nếu có nói điều gì xúc phạm, mong anh bỏ quá cho…”

“Không có.”

“À, vậy thì tốt.” Hạ Minh Nguyệt thở phào, cười tủm tỉm, “Không xúc phạm Cố tổng là tốt rồi.”

Cố Minh Diệp nhìn cô chằm chằm, đầu nóng lên, anh buột miệng nói: “Không phải ngôn ngữ, mà là hành vi.”

Hạ Minh Nguyệt, làm tốt lắm! Cô kinh ngạc mở to mắt: “Em đã làm gì?”

Cố Minh Diệp mím môi, có chút hối hận. Anh liếc mắt nhìn ngang, giọng trầm thấp: “Không có gì.”

Trong mắt Hạ Minh Nguyệt, dáng vẻ này nghĩa là rất có gì, làm ruột gan cô cồn cào, tò mò chết đi được. Ôm? Hôn? Sờ soạng? Sờ chỗ nào? Hạ Minh Nguyệt, tao ra lệnh cho mày nhớ ra ngay!

“Cố tổng.” Cô gái nhỏ sợ đến chực khóc, “Anh nói cho em biết đi.”

Cố Minh Diệp không trả lời, nói: “Ăn đi.”

Hạ Minh Nguyệt lắc đầu thì thầm: “Không ăn.” Cô giả vờ xấu hổ, hận không thể trốn khỏi đây ngay.

“Cơm nước xong rồi nói.” Chậc chậc, con gái bây giờ đều bỏ bữa à? Không biết yêu quý thân thể hả!

Hạ Minh Nguyệt ngồi xuống, sốt sắng: “Cố tổng, em hoàn toàn không có ý định xúc phạm anh. Nếu em làm sai gì thì em sẽ sửa đó.”

“Ăn cháo đi.”

Hạ Minh Nguyệt ăn hết bát cháo, nói: “Em chưa uống rượu bao giờ nên cũng không biết mình say sẽ thế nào.”

“Ăn trứng chiên.”

Hạ Minh Nguyệt ăn hết đĩa trứng chiên, nói: “Anh phải nói cho em thì em mới biết đường sửa chứ, em xin lỗi mà.”

Cố Minh nhìn về phía Cô: “Ăn cơm không được nói chuyện.”

Trong phút chốc, Hạ Minh Nguyệt đã im như gà ngậm thóc. Ôi, cái thói lắm mồm của mình!

Cố Minh Diệp ăn miếng sandwich, thấy cô thật sự rất yên lặng, anh lặng lẽ liếc nhìn, Hạ Minh Nguyệt đang nhìn anh, vô cùng đáng thương, lo lắng và bất lực.

Rất nghe lời, ngoan! Cố Minh Diệp cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó quét qua, tay anh ngứa ngáy, chỉ muốn chạm vào cô.

Nhưng tổng tài bá đạo có tùy tiện chạm vào người khác không?

Cố Minh Diệp lau miệng sạch sẽ rồi nói, “Tối qua thực sự không có chuyện gì xảy ra. Để tôi bảo tài xế đưa em đến công ty.”

Hạ Minh Nguyệt cúi đầu buồn bã, hừ, không được hiếp, cũng không được ăn no.

Cái đầu tròn thế, huhu, muốn sờ quá.

“Em không cần biết, hành vi sai trái lúc say, biết cũng không ích gì, cứ coi như không biết đi.” Cố Minh Diệp nghiêm túc, mắt thấy khuôn mặt cô gái nhỏ lại sáng lên, nói: “Về sau đừng ra ngoài uống rượu đấy.”

Cố ý! Lòng Hạ Minh Nguyệt điên rồi!

Khóe miệng Cố Minh Diệp giấu nụ cười nhẹ. Rõ ràng là để giải tỏa cơn ngứa ngáy khó chịu trong lòng, sao bây giờ lại càng ngứa hơn?

“Anh đang bắt nạt em.” Hạ Minh Nguyệt thì thào, tỏ vẻ bất bình.

Xấu hổ mang oán giận, một cái liếc thoáng qua như gió xuân ngàn dặm. Trái tim Cố Minh Diệp bỗng lỡ nhịp.

Hạ Minh Nguyệt nói xong liền bỏ đi, tim đập thình thịch, hành động vô thức siết chặt cổ tay để lộ sự căng thẳng trong cô.

Làm nũng thành công chưa? Làm nũng thành công chưa? Làm nũng thành công chưa?

Mẹ kiếp, kích thích quá!

Cố Minh Diệp đi phía sau cô, lúc lâu sau anh mới ho khụ khụ, lắp bắp: “Không, không có.” Anh hơi bối rối, “Tôi không ngờ cô trợ lý lại đưa em về nhà tôi. Lúc vào phòng tôi không để ý nên…”

Ngủ chung hả! Sờ soạng? Ôm hôn? Ôi trái tim bé bỏng của tôi!

Hạ Minh Nguyệt đỏ bừng mặt. Cố Minh Diệp thấy vậy lập tức câm mồm, im lặng nửa ngày, lỗ tai cũng đỏ lên rồi, anh cố hết sức bình tĩnh lại: “Xin lỗi.”

Hạ Minh Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh xin lỗi cái gì, là lỗi của em, em có làm phiền gì anh không?”

Cố Minh Diệp mím môi, “Không có, chỉ là, chỉ là— ”

Hạ Minh Nguyệt nhìn anh đăm đăm.

Một bầu không khí xa lạ, quyến rũ lặng lẽ lan tỏa, Cố Minh Diệp cảm thấy nhịp tim của mình hơi nhanh, “Huýt sáo.”

Hạ Minh Nguyệt:???

Cố Minh Diệp mở to mắt: “Tôi cởi quần áo xong mới phát hiện em ở trong phòng, rồi em huýt sáo trêu tôi.”

Hạ Minh Nguyệt nhìn người đàn ông gợi cảm này, cao 1m85, dáng người rắn rỏi, khuôn mặt lạnh lùng, vành tai từ từ đỏ lên.

Tim Hạ Minh Nguyệt cũng đập nhanh theo, mẹ ơi, người đàn ông này thuần khiết như vậy sao? Xấu hổ vì một tiếng huýt sáo? Cô thở phào nhẹ nhõm: Sao bảo bối thần tiên này lại độc thân lâu thế nhỉ? Đám phụ nữ bên cạnh anh mù hết rồi à???

Cố Minh Diệp nói xong liền thấy hối hận ______ Mẹ ơi! Con vừa nói gì thế? Anh vội vàng điều chỉnh nét mặt, cố tỏ ra nghiêm nghị: “Tài xế sẽ đưa em đến công ty, tôi đang có việc, không tiễn.” Rồi vội vàng sải bước rời đi.

Hạ Minh Nguyệt nhìn bóng lưng của người đàn ông, trong lòng lại thầm xuýt xoa.

Úi chà, mông Cố tổng cong quá, vừa cong vừa tròn.

Úi chà, chân Cố tổng dài quá, vừa dài vừa thẳng.

Úi chà, tóc Cố tổng đen quá, vừa đen vừa bóng.

Úi chà, dáng Cố tổng cao quá, vừa cao vừa khỏe.

Hóa ra tối qua mình đã thấy Cố tổng trần truồng, còn huýt sáo trêu nữa. Chắc người Cố tổng đẹp lắm. Thỏa mãn-ing.

Hạ Minh Nguyệt lấy điện thoại ra, gửi vào nhóm chat: “Hí hí, chuyến du ngoạn trên giường Cố tổng, hoàn thành.”

Ba dấu chấm than xuất hiện.

Kha Nhất Ức: “Tình huống thế nào!”

Dư Tử Hảo: “Rượu say làm loạn?”

Hứa Thu Hạnh: “Unbelievable!”

Hạ Minh Nguyệt cảm thấy rất ngọt ngào, đáp: “Tài xế già lái xe (*), hãy mua vé lên xe nào!”

(*) Tài xế già ở đây mang nghĩa tay chơi lão luyện tình trường nhé.

Kha Nhất Ức: “Tớ có thẻ sinh viên.”

Dư Tử Hảo: “Tớ có thẻ tình yêu.”

Hứa Thu Hạnh: “Tớ có thẻ hội viên.”

Hạ Minh Nguyệt: “Cảm ơn mọi người đã lên xe của tài xế già Hạ Minh Nguyệt, nhưng tiếc qué, đây là chiếc xe trống, hehehe.”

Kha Nhất Ức: “Học sinh lấy trong cặp ra một con dao gọt hoa quả, kề vào cổ tài xế, hóa ra là một cô em gái thích động thủ hơn động khẩu.”

Dư Tử Hảo: “Bà cố nội quất cây quải trượng qua, tài xế khuỵu hai chân, quỳ xuống mặt đất, hóa ra bà là hậu duệ của phái Long Môn.”

Hứa Thu Hạnh: “Cậu nghĩ cho kỹ vào.”

“Xin lỗi, tớ sai rồi.” Hạ Minh Nguyệt lập tức nhận thua, “Không có chuyện gì xảy ra cả. Hôm qua tớ uống say, được nam thân đỡ đi, nghe nói tối qua tớ thấy nam thần trần như nhộng, tiếc là tớ không nhớ được gì cả.”

Ba người hỏi: “Chỉ thế thôi à?”

“Chỉ thế thôi.”

“Bẻ tay.”

“Chán nản.”

“Tiếc hận.”

Hạ Minh Nguyệt gật đầu như bổ tỏi: “Tớ cũng tiếc lắmmm!”

Cố Minh Diệp bên kia —— Trời ơi, phiền quá đi mất. Cô ấy thực sự rất dễ thươn

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi