HIỆP KHÁCH VƯƠNG PHI

Ngưng Sắc phường

Vài năm này trong kinh thành hình thành một nơi cho các tiểu thư khuê các, phu nhân quyền quý vung tiền mua sắm, đó là Ngưng Sắc phường. Nơi đây không chỉ có lăng la tơ lụa, váy áo mỹ miều mà còn có ngọc ngà trang sức, khuyên tai vòng cổ, trâm cài châu báu, chạm khắc tinh tế, là nơi các nữ phụ nhân không ai không mơ ước.

Thanh nhi nhìn chằm chằm một bộ trâm cài mã não, nổi bật cao sang yêu thích không buông tay, lại nhìn vải lụa lưu vân mềm mịn như nước, hận không thể đem toàn bộ chúng về nhà, đôi mắt lượn quanh một vòng.

- Tiểu thư, sau này ta nhất định phải thu Ngưng Sắc phường này vào trong túi. Ừm, như vậy giá trị con người của ta sẽ cao hơn một bậc.

Doanh Mai lắc đầu, Thanh nhi người này a, nhìn thấy tiền bạc liền không phân biệt được đông tây nam bắc. Nhưng là người ta có vốn liếng để tự đại, là thiên tài kinh doanh đấy, bàn về giấy tờ sổ sách buôn bán, nàng quả thật chưa gặp ai qua được Thanh nhi.

- Ngưng Sắc phương vài năm liền phát triển như vậy, thế lực sau lưng hẳn là không nhỏ đâu.

Thanh nhi bĩu môi:

- Không nhỏ thì sao? Chưa thử sao biết.

Doanh Mai gật đầu, người này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đã quen cao ngạo tùy hứng, trước giờ chỉ có đi chèn ép người khác làm gì có ai gây khó dễ được cho nàng ấy?

- Được rồi, gói hết chúng lại đi.

Doanh Mai nhìn đống đồ lớn nhỏ mà ảo não, có nên gọi cả ám vệ ra xách chúng về hay không?

- Khoan đã, bộ y phục này là ta chọn trước cơ mà.

Giọng nói thanh thúy vang lên, Doanh Mai nhìn vị cô nương đang giữ chặt bộ váy hải đường màu lam nhạt, thân hình nhỏ bé, mặt mày lanh lợi đầy sức sống. Cô nương ấy như một hài tử không buông tay món đồ yêu thích. Doanh Mai cười nhạt.

- Nếu ta cứ nhất quyết muốn lấy thì sao?

Cô nương đó bĩu môi lườm nàng:

- Ta chọn trước ngươi cũng không thể lấy đi được. Ngươi mà còn cố tình chống đối, ta sẽ đổ thuốc xổ vào đồ ăn của ngươi, cho ngươi đi ba ngày ba đêm mới thôi.

Ha, cô nương này cũng thú vị lắm.

- Ngươi còn không biết ta là ai thì làm sao mà đổ thuốc xổ đây?

- Ai bảo ta không biết, ngươi chính là Thất vương phi, Diệp ca ca thế nhưng lấy phải một người lòng dạ hẹp hòi như ngươi.

Doanh Mai nhướn mày ngạc nhiên, thế nhưng biết nàng cơ đấy, hài tử này cũng thẳng thắn lắm.

- Ta không có hẹp hòi, ta là người tốt, sẽ nhường lại cho ngươi.

Nghe vậy, cô nương đó liền vui mừng hớn hở, vô cùng sảng khoái nói:

- Thật sao? Ngươi thật là tốt bụng, rất xứng đôi với Diệp ca ca.

Doanh Mai hơi xấu hổ, như vậy liền vui? Nàng trêu chọc hài tử ngây thơ đơn thuần sao? Nhưng câu nói xứng đôi nghe thuận tai lắm. Cô nương đó sau khi có chiến lợi phẩm liền thân thiết với nàng.

- Ta tên là Bạch Thiên Thiên, ta vẫn gọi Diệp ca ca là Diệp ca ca, sau này sẽ gọi ngươi là Thất tẩu tẩu, có được hay không?

Vừa nghe tên nàng ta, đôi mắt Doanh Mai chợt trầm xuống. Bạch Thiên Thiên, nữ nhi Bạch Thừa tướng, mẫu tộc Nam Cung Thành, tính ra chính là biểu muội của Nam Cung Thành rồi. Nghe giọng điệu có vẻ rất thân thiết với Nam Cung Diệp? Vì sao lại thế? Cô nương này rất hào sảng, chỉ tiếc, không cùng phe với nàng, đạo bất đồng, bất tương vi mưu, vẫn không nên có quen biết là tốt nhất.

- Sao vậy? Ngươi không muốn làm bằng hữu với ta?

- Không phải, chỉ là...

- Không phải là tốt rồi, đi, ta dẫn ngươi đi dạo phố.

Không đợi nàng kịp phản ứng đã nắm lấy cánh tay kéo nàng ra phía ngoài, đồ đạc mua được thì kêu lão bản mang về vương phủ. Cô nương này ngây thơ nhiệt tình, Doanh Mai quả thật không biết làm sao, lại nhớ đến kế hoạch với Nam Cung Diệp, vì thế kéo tay nàng ta lại:

- Dạo phố ta cũng đi thấy mệt rồi, hay là chúng ta đến phía tây đình nghỉ mát nói chuyện phiếm?

- Được.- Bạch Thiên Thiên rất sảng khoái gật đầu.

Vì thế hai người dắt tay nhau đến đình nghỉ mát, nơi đây nhìn thẳng ra hồ Nguyệt Thủy, phong cảnh rất đẹp, bây giờ sắp sang mùa hè, hoa sen trong hồ đã có không ít nụ, mùi thơm nhàn nhạt bay vào đình, thư thái thoải mái. Trong đình, hai cô nương đang ngồi trên ghế nói chuyện phiếm, dường như rất vui vẻ, thi thoảng lại vang lên tiếng cười thanh thúy, vài nô tỳ, thị vệ đứng bên cạnh, trong đó có một nô tỳ áo xanh và một thị vệ bạch y nổi bật hơn cả. Bỗng, không khí chợt dao động, ba ám khí xé gió mà đến, thị vệ bạch y võ công không tồi rút kiếm ngăn chặn, ba ám khí chệch hướng ghim sâu vào cột, phát ra một tiếng "phập", phần lộ ra ngoài còn hơi rung rung.

- Ám vệ, đuổi theo.

Bạch y thị vệ lớn giọng phân phó, lập tức hai bóng đen theo hướng ám khí phát ra lao đi. Bạch Thiên Thiên nhìn ba ám khí xếp thẳng hàng trên cột, nhịn không được ngồi xuống run sợ, tay trắng bệch nắm chặt tay Doanh Mai, môi hơi run run lại cố cắn chặt, ngăn nước mắt không được rơi xuống. Doanh Mai nhìn hài tử bị dọa sợ thật không đành lòng, nhẹ nhàng vỗ về:

- Không sao nữa rồi, để ta đưa ngươi về phủ Thừa tướng.

Ngồi trên xe ngựa, ánh mắt Bạch Thiên Thiên chưa hết hoảng loạn, vẫn nắm chặt tay nàng. Bạch Thiên Thiên từ nhỏ là thiên kim tiểu thư Thừa tướng phủ, dù ngày thường có tùy hứng quậy phá nhưng đã bao giờ gặp cảnh ám sát như vậy đâu, ám khí kia còn dừng ngay trước mặt nàng nữa. Doanh Mai dùng tay còn lại vỗ nhẹ, cô nương này cũng được lắm, dù sợ hãi lại không hề kêu la một câu. Xe ngựa đang đi thì dừng lại, Doanh Mai nghi hoặc, nhanh như vậy đã tới phủ Thừa tướng rồi sao?

- Vương phi, Bạch Hạo công tử ở bên ngoài.

Vừa nghe thấy nhắc tên Bạch Hạo, Bạch Thiên Thiên như nhìn thấy bùa cứu mạng, vội vàng vén rèm ra ngoài.

- Đại ca.

Khi nàng xuống xe, thấy Bạch Thiên Thiên đang ôm lấy không buông một nam tử. Doanh Mai cười cười, cũng may giờ này vắng vẻ, người qua đường không có mấy, nếu không để người ngoài nhìn được giữa thanh thiên bạch nhật nữ nhi phủ Thừa tướng ôm riết một nam tử quả thật không hay. Nam tử này bộ dáng hào hoa phong nhã, ôn hòa trấn định, nhìn thấy nàng liền thi lễ:

- Đa tạ Thất vương phi chăm sóc muội muội ta, ngày khác Bạch Hạo sẽ đến Thất phủ cảm tạ sau.

Doanh Mai lắc đầu:

- Đi cùng ta mới khiến Thiên Thiên hoảng sợ như vậy. Bạch công tử mau đưa nàng ấy về nghỉ ngơi đi.

Bạch Hạo gật đầu cảm tạ rồi mới đưa muội muội mình lên xe. Doanh Mai thở dài trong lòng, người này là một quý công tử hiểu thư lễ, cũng coi là nhân tài, chỉ tiếc không cùng đường, không thể làm bằng hữu. Đáng tiếc, đáng tiếc a.

Doanh Mai lên xe ngựa về phủ, hôm nay cũng mệt mỏi rồi. Bỗng nàng cảm thấy có sát khí, Thanh nhi kéo nàng sang một bên, một ám khí xuyên qua cửa sổ, bay ngay chóp mũi nàng, hàn khí tỏa ra lạnh lẽo rồi cắm "phập" một tiếng vào thành xe đối diện. Nếu không phải Thanh nhi phản ứng nhanh thì bây giờ nàng không chỉ đổ mồ hôi thế này thôi đâu.

- Vương phi, ngài không sao chứ?

Tiếng Hắc Ảnh bên ngoài vang lên, nàng vén rèm.

- Không sao.

Liền sau đó, có một thích khách hướng nàng phóng tới, mang theo sát khí dày đặc. Hắc Ảnh rút kiếm giao chiến, hai người phi thân lên không, chiêu đối chiêu. Đối phương cũng rất lợi hại, không thua kém Hắc Ảnh chút nào. Chợt trong ngõ nhỏ, một bóng dáng màu đen lướt qua, Doanh Mai ngước mắt, người đó đang nhìn chằm chằm vào nàng rồi rất nhanh biến mất. Ánh mắt đó là muốn nàng đi theo. Dù biết là cố ý nhưng không vào hang hùm sao bắt được cọp con.

Doanh Mai nhíu mày, tiến lên xem xét, Thanh nhi cũng theo sát phía sau. Trong ngõ nhỏ không một bóng người, im ắng lạ thường. Sau đó đột nhiên ba bóng dáng toàn thân màu đen, mặt che khăn cũng màu đen hiện ra, chưa đợi nàng phản ứng liền rút kiếm tấn công. Ngay tức thì, Thanh nhi che nàng ở phía sau, rút nhuyễn kiếm bên hông ra. Còn chưa động thủ, ba tên thích khách đã lần lượt ngã xuống, tên nào cũng là một chiêu mất mạng, chưa kịp hiểu chuyện gì đã bỏ mình, phía sau chúng là một bóng dáng màu tím, thiết huyết sát phạt, dù mang khăn bịt mặt, Doanh Mai vẫn nhận ra đó là Nam Cung Diệp. Nam Cung Diệp giải quyết ba tên thích khách xong liền phi thân rời đi, một câu cũng không nói, nếu không phải mùi máu tươi nhàn nhạt bay tới thì thật giống như chưa từng xuất hiện.

- Vương phi.

Hắc Ảnh tiến tới, nhìn thấy ba thi thể trong ngõ nhỏ thì xấu hổ cúi đầu. Doanh Mai đi lướt qua hắn, để lại một câu:

- Dương đông kích tây.

Hắn càng cúi đầu thấp hơn, phân phó ám vệ xử lý thi thể. Doanh Mai quay lại xe ngựa, rút ám khí ra ngắm nghía một hồi rồi mới cất đi.

Tối

Doanh Mai ăn tối do Thanh nhi mang đến, đạm bạc a, quá đạm bạc, trong lòng lại thấy buồn bực. Từ khi nàng trúng độc đến nay, rất nhiều đồ ăn đều không được động đến, hôm nay ra ngoài vốn định dụ dỗ Thanh nhi mua cho nàng gà nướng bó sen của Minh Hạc lâu, thịt mềm, da béo ngậy cộng với hương thơm ngào ngạt của lá sen, đúng là mỹ vị, rất lâu rồi nàng chưa được động đến, thật là nhớ a. Thế mà Thanh nhi quả quyết phản đối, bữa tối như thường lệ mang lên đạm bạc thế này. Trong lòng một trận ảo não, lại ngửi thấy mùi hương tử đàn, Nam Cung Diệp tới. Rất nhanh, hắn đã bước vào phòng.

- Vương phi ăn tối muộn như vậy.

- Đúng thế.

Nàng trả lời qua loa, nhanh chóng ăn hết để Thanh nhi thu dọn, nàng mới không nói đang nhớ tới món gà nướng của nàng đâu. Nam Cung Diệp thấy nàng ăn xong liền tới bên cạnh rót một chén nước.

- Hôm nay để vương phi phải hoảng sợ rồi. Nàng yên tâm, dám ám sát nàng trước mặt ta, ta sẽ không tha cho hắn.

Doanh Mai uống xong chén nước thấy tâm tình tốt hơn nhiều, nhiêu đó sao đủ để nàng sợ hãi?

- Vậy vương gia đã tìm ra kẻ nào chưa?

Nam Cung Diệp vuốt nhẹ mái tóc nàng, mỉm cười, đưa khăn lên lau khóe môi cho nàng, động tác chậm rãi mà tao nhã.

- Mai nhi, nàng nên gọi ta là "Thất gia".

Khuôn mặt hắn góc cạnh hoàn mỹ, cánh môi nhấc lên một độ cong câu hồn, đôi mắt tràn đầy tình ý khiến người ta say mê.

- Thất gia đã tìm ra hung thủ chưa?

- Vẫn đang điều tra.

Doanh Mai co giật khóe môi, đang điều tra thì có cần phải dụ dỗ nàng như thế hay không? Còn tưởng hắn nắm chắc rồi đấy, xem gia người triều đình không quan tâm đến nhân sĩ giang hồ là sự thật.

- Chi bằng Thất gia giao cho ta thì sao?

Nam Cung Diệp nhướn mày nhìn nàng. Doanh Mai lấy ra ám khí được lấy trên xe ngựa, ba cạnh sắc nhọn, ở giữa còn khắc một hình tròn.

- Có một tổ chức trên giang hồ được gọi là Thất Vũ các.- Doanh Mai nhếch môi.- Chỉ là tổ chức sát thủ hạng ba mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi