HIỆP KHÁCH VƯƠNG PHI

Năm ngày sau

Tin tức Doanh tướng quân muốn mưu hại tứ vương tử Đông Lăng quả thật đã truyền đến kinh thành. Khắp ngõ lớn ngõ nhỏ kinh thành đều đang sôi nổi bàn tán, quán trà, tửu lâu, ngoài đường lớn, trong hẻm nhỏ không nơi đâu là không có người nói tới chuyện này. Doanh tướng quân với nhiều trận đánh lớn nhỏ, ít nhiều có một địa vị nhất định trong lòng dân chúng. Đại Sở và Đông Lăng vốn bằng mặt mà không bằng lòng đã lâu. Chuyện xảy ra, trong dân chúng cũng tồn tại nhiều dị bản, chính là, chuyện phiếm cho bọn họ nói nơi tửu lâu.

Trái ngược với bên ngoài, trong Thất vương phủ dường như tin tức không được tinh thông, nô tài, thị vệ đều nghiêm cẩn làm việc, người nào nên làm gì thì vẫn làm nấy. Có điều, không khí cũng có chút quỷ dị, là cẩn thận quá mức rồi đi? Doanh Mai ở Linh Hà các hẻo lánh, dù thấy không khí trong phủ có chút khác lạ, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc trồng cây, đọc sách của nàng.

Thư phòng

- Chủ tử, tin tức đã xác nhận: Doanh tướng quân được áp giải vào đại lý tự rồi.

Nam Cung Diệp yên lặng lật giở mật báo. Những việc làm của Doanh tướng cùng Đông Phương Hoài đều được ghi lại chi tiết. Không quá rõ ràng nhưng người xem vẫn hiểu một tháng qua Doanh tướng cố tình theo dõi, tiếp cận Đông Phương Hoài. Hơn nữa, hôm trước đã có người báo hành tung hai người họ lên. Đây chính là có nhân chứng, vật chứng rồi. Nam Cung Diệp đau đầu suy nghĩ, phân tích lợi hại, cách tốt nhất hiện nay là kéo dài thời gian, tranh thủ điều tra.

- Bên phía Linh Hà các sao rồi?

- Lưu quản gia đã dặn dò mọi người trong phủ, tuyệt đối không tiết lộ điều gì ra.- Hắc Ảnh cẩn mật bẩm báo.

- Tăng gấp đôi số ám vệ coi chừng.

Vị vương phi của hắn, nhìn như hiền lành vô hại, nhưng sau vài lần tiếp xúc, hắn nhận ra nàng vốn không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, không thể lơ là được. 

- Rõ.

Hắc Ảnh hơi sửng sốt một chút rồi mới nhận mệnh. Hắn vẫn không hiểu, một vương phi hữu danh vô thực, chủ tử lại để tâm như vậy làm gì?

Linh Hà các

Doanh Mai ngồi trên ghế êm, trên tay là cuốn binh pháp đang đọc dở. Đây đều là sách phụ thân để lại. Phụ thân nàng, Doanh tướng quân, cũng được coi như tướng quân hàng đầu của Đại Sở, mấy năm này đều đóng quân ở biên cương, vì vậy số sách này đều theo nàng tới vương phủ. Cũng được thừa hưởng tính khẳng khái của phụ thân, mấy năm trước còn được ông chỉ dạy tận tình nên từng cuốn từng cuốn binh pháp, đối với nàng cũng là hứng thú. Chỉ tiếc, tình trạng hiện giờ của nàng chỉ có thể ngồi đọc như vậy mà thôi.

Đang chăm chú đọc sách, nàng phát hiện có người tới. Cước bộ trầm ổn, một thân bạch y, thân như ngọc diệp, từng cái nhấc chân đều cao quý ôn nhã, ai có thể ngờ vài năm trước hắn từng tung hoành ngang dọc trên chiến trường, cùng cha nàng trải qua bao trận chiến sinh tử? Nam Cung Diệp. Chỉ liếc nhìn một cái rồi nàng lẳng lặng quay lại sách của mình. Mấy tháng trước, ngay đến nàng trông như thế nào hắn còn chẳng quan tâm, giờ lại tích cực như thế?

Dường như đã quen với thái độ của nàng, Nam Cung Diệp tự nhiên ngồi xuống, rót cho mình một chén trà. Mùi trà xanh thoang thoảng, hòa với huân hương tử đàn trên người hắn phảng phất lưu chuyển trong không khí, như muốn mỗi ngóc nghách Linh Hà các đều lưu lại.

- Hôm trước dùng trà dưỡng tâm của vương phi, cảm giác không tệ.

- Ừ.- Nàng không để tâm lắm.

- Lát sai người mang thêm cho ta một ít. 

Không đọc sách nữa, nàng chuyển đôi mắt linh lung như nước của mình nhìn hắn. Người này, lông mày hơi đậm, khuôn mặt góc cạnh, ngũ quan tinh tế. Quả là một mỹ nam tử! Hắn mặc một bộ bạch y, yên lặng ngồi đó thưởng thức trà, gió nhẹ làm lay động mái tóc của hắn, cả người hiện lên một vẻ ôn nhuận, nho nhã. Thật hợp với câu:

"Mạch tương nhân như ngọc

Công tử thế vô song"

Doanh Mai không khỏi cảm khái. Công tử đẹp như thế lại là người như vậy a.

- Vương gia, ngài muốn nữa thì phải trả tiền.

Nam Cung Diệp hơi sửng sốt, nhìn thái độ đương nhiên của nàng lại thấy buồn cười. Nàng tuy là vương phi, nhưng lại hữu danh vô thực, hàng tháng sẽ được cấp một số bạc, có điều với mức sống của nàng, hẳn là không quan tâm tới số bạc đó đi? Mà nàng sống dư thừa như thế là do có của hồi môn vô cùng phong phú. Doanh tướng quân gần như chuyển hết tài sản phủ tướng quân vào của hồi môn này. Ông ấy suy nghĩ quả là chu đáo, để lại đường lui cho nữ nhi duy nhất của mình. Sau này, Doanh Mai dù không trong vương phủ cũng có thể sống an nhàn sung sướng?

Doanh Mai thấy hắn sửng sốt rồi lại im lặng liền tốt bụng giải thích:

- Trà dưỡng tâm đó là trà của Mộ Dung gia, mỗi năm cũng không có nhiều. Vừa vặn, ta có một cửa hàng bán trà. Vương gia, nếu ngài lấy, ta sẽ ưu đãi cho ngài.

- Vương phi, nói vậy, nàng ăn ngủ nghỉ trong vương phủ cũng nên tính toán rõ ràng đi?

Nàng quăng cho hắn ánh mắt: "Chúng ta là phu thê thật sao?". A, xem ra nàng cũng rất thức thời. Hắn đột nhiên nổi ý trêu trọc, đáp lại nàng một ánh mắt:" Nàng nói xem?".

Nàng mới không cần quan tâm hắn phát điên cái gì. Người này trông thì ôn nhu nhưng thực chất lạnh nhạt lạnh tình. Nàng cũng không cần vì hắn mà phải chịu thiệt. Không có tiền thì cũng đừng nghĩ đến trà.

Nam Cung Diệp nhàm chán, trêu trọc nàng chẳng khác nào đánh vào đám bông, chẳng lẽ sức thu hút của hắn giảm sút. Vài lần gặp mặt hắn, nàng chỉ nhàn nhạt liếc qua, cũng không lộ ra cảm xúc gì. Lại còn biết rõ gả cho hắn chỉ để trang trí. Hắn cảm giác, mọi thứ nàng đều rất minh bạch.

- Biết rõ, tại sao nàng còn gả cho ta?

Với độ yêu thương nữ nhi của Doanh tướng, hẳn là không ép nàng đi?

- Azz... Cha ta là không yên tâm về ta a. Lão già đó luôn nghĩ ta vô dụng như vậy.

Nhắc tới phụ thân, giọng điệu nàng thoải mái hẳn lên, đôi mắt cũng đong đầy tưởng niệm. Xem ra, nàng và Doanh tướng vô cùng thân thiết. Đôi mắt sắc bén của hắn hơi lóe lên. Một tướng quân vẫn luôn đóng tại quân doanh cùng nữ nhi bệnh tật không ra khỏi phủ có thể thân thiết như thế? Tức là nói, vị tướng quân này vẫn thường gặp mặt nữ nhi của mình?

Doanh Mai dĩ nhiên không biết suy nghĩ của Nam Cung Diệp, nàng còn đang chìm trong tưởng niệm của chính mình. Tướng quân, thời gian lâu như vậy cũng có chút nhớ lão già ấy rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi