HIỆP NỮ KHUYNH THÀNH

Ngự kiếm phi hành năm ngày, Khuynh Thành rốt cuộc đã tiến vào vùng đất không người. Gọi là không người vậy thôi, thực ra chỉ là dân cư quá thưa thớt. Nếu không tận mắt nhìn thấy thì cô cũng không dám tin nơi này vẫn có người sống.

Đã nửa tháng nay Khuynh Thành không ăn không uống, đối với người tu chân đó chỉ là chuyện nhỏ, nhưng khi nhìn thấy căn nhà tranh nhỏ, cô vẫn không kìm được ý nghĩ phải bay đến đó. Không phải vì cô đã mệt mà là tính tò mò thúc giục không để cô được yên.

Là người như thế nào mà dám sống ở khu vực vắng tanh vắng ngắt này? Tuy Khuynh Thành đã gắng che giấu kỹ làn khí ở thân thể rồi nhưng hình như những người sống trong nhà này vẫn nhận ra. Ngay khoảnh khắc mà Khuynh Thành vừa tiếp đất, cửa đã mở "két..." một tiếng.

"Võ công của cô nương thật lợi hại!"

Người bước ra là một chàng trai trẻ tuổi chỉ chừng 20 đổ lại. Không hiểu tại sao khi vừa nhìn thấy anh ta, Khuynh Thành liền có cảm giác hình như mình đã từng quen. Khuynh Thành kiếp trước là sát thủ nên có một trực giác rất nhạy bén tinh tường, tuy dáng người, khuôn mặt anh ta rất khác với người ấy nhưng đôi mắt anh ta với vẻ lạnh nhạt khinh thường tất cả thì lại quá giống đôi mắt người ấy.

“Cô…”. Anh ta mất tự nhiên trước cái nhìn của Khuynh thành. Tự biết mình là người rất đẹp trai, mỗi lần vào nội thành đều có không ít thiếu nữ ngắm nhìn anh trầm trồ. Nhưng cô gái đang đứng trước mặt anh đây…có phần hơi thô lỗ thì phải?

“Xin lỗi anh, vì tôi cảm thấy anh rất giống một người tôi quen…” Khuynh Thành cũng cảm nhận ra mình vụng về, cô vội giải thích.Cô không muốn bị coi là một thiếu nữ háu sắc.

“Thì ra là thế!” Tuy nói thế nhưng ánh mắt anh ta dường như có ý nói rằng, “Cô đừng chối nữa, một chàng trai như tôi, bất cứ cô gái nào nhìn thấy cũng để ý.”

Anh chàng này tự đề cao mình rồi, dù đẹp trai cũng chưa đến mức ấy! Thêm nữa, Khuynh Thành giờ đây cũng là một mỹ nhân rồi, cô đâu có háu sắc đến mức ấy được!

“Tôi trông cô có vẻ như cô vừa đi đường xa đến đây? Cô đang định đi đâu thế?”

Anh chàng này có thể nói là yêu nghiệt! Bộ áo dài trắng ôm lấy thân hình cao ráo, mái tóc rất dài buông xõa trên vai, đôi mắt dường như chứa đựng trăm núi ngàn sông. Một người như thế mà lại sống ở nơi này có còn là người nữa không? Khuynh Thành bất giác liên tưởng tiên bọn yêu tinh trong truyện Tây du ký – Một anh chàng đẹp trai ngây ngất mê hồn sống ở chốn sơn lâm hầu như không một bóng người. Hay anh ta là yêu thú biến thành?

"Cô đang nghĩ ngợi gì vậy?"

"Không... không có gì..."

"Cô cứ vào đây nghỉ một lát đã. Tiếp theo cô định đi đâu?”

Đúng thế! Đã bước đến cửa nhà người ta rồi, có lý gì lại không vào? Chỉ tại cái tính tò mò khôn kiếp của mình! Vẫn cần thận trọng chút là được.

"Tôi định đến Hồng Hoang."

Anh ta hơi kinh ngạc, mỉm cười: "Cô đi một mình à?"

"Có vấn đề gì không?"

“Cô nên biết, Hồng Hoanh là nơi cực kỳ nguy hiểm. Tôi khuyên cô nên quay về thì hơn."

“Tôi vất vả lắm mới đến được đây, giờ quay về? Đâu có thể như vậy được chứ!"

Anh ta nhìn Khuynh Thành, rồi lại nói: "Cô quyết chí, nhất định phải đến đó à?"

"Vâng, đương nhiên rồi."

"Lúc nãy tại hạ cũng đang định đi Hồng Hoang, đã thế thì... chỉ hai chúng ta cùng đi!"

Cùng đi? Xem ra anh chàng này có ý đồ không tử tế gì. Liệu có phải anh ta định bắt mình làm áp trại phu nhân không? Nhưng Khuynh Thành cô đâu phải là hạng dễ bắt nạt. Khuynh Thành nhìn anh ta chằm chú như muốn nói, “Ta khuyên anh đừng nên rắp tâm lợi dụng ta, coi chừng anh mất mạng như chơi!”

Anh ta cười hì hì, vẻ thông hiểu tâm lý nói: "Cô... nghĩ xa xôi thì phải? Tại hạ không có ý gì khác cả."

Ma lanh già đời gian giảo, nhìn biết ngay là chẳng tử tế gì. Khuynh Thành tuy nghĩ thế nhưng cô vẫn guợng mỉm cười.

“Được! Tôi cũng đang mong có bạn đồng hành dọc đường trò chuyện cho đỡ buồn!"

"Cô đã bằng lòng thì chúng ta nghỉ một lát, sau đó sẽ lên đường."

“À, tôi còn chưa biết quý danh của công tử?"

"Cứ gọi tôi Lạc Kỳ là được. Còn cô, cô là..."

“Tôi là Diệp Khuynh Thành."

"Cô là người nhà họ Diệp à?"

Khuynh Thành hơi ngạc nhiên, không ngờ anh ta lại biết nhà họ Diệp.

“Đúng thế?"

"Không ngờ nhà họ Diệp lại có một cô gái như thế này. Cô Khuynh Thành, có thể nói chúng ta rất có duyên với nhau.

"Ý anh là?"

"Ngày xưa chúng tôi cũng sống ở thành phố nhưng về sau có viên quan địa phương phải lòng mẹ tôi, hắn hãm hại cha tôi, ép mẹ tôi phải lấy hắn, làm thiếp của hắn. Mẹ tôi không chịu. Đế trốn tránh bọn họ, chúng tôi bèn chạy đến vùng này. Cha mẹ tôi đã mất cả rồi nay chỉ còn mình tôi." Đôi mắt anh ta nhìn xuống đất.

Khuynh Thành bỗng có một cảm giác đồng cảm, ái ngại. Cảm giác này rất không hay, nó sẽ cản trở cô bình tĩnh tư duy, cân nhắc.

"Không ngờ mẹ anh cũng là một liệt nữ trung trinh như thế!" Khuynh Thành cũng không biết nên nói gì khác.

Tuy nhiên bầu không khí này khiến cô rất bức bối cho nên cô tìm cách nói quấy quá một câu cho bớt nặng nề.

"Đúng thế!”

Anh ta lại ngước mắt nhìn lên rồi mỉm cười với Khuynh Thành giống như mọi chuyện chưa từng xảy ra mà chỉ là cảm giác sai lệch của Khuynh Thành vậy!

"Cô Khuynh Thành chờ tôi một lát, tôi thu xếp các thứ, rồi chúng ta sẽ lên đường."

Khuynh Thành ngắm căn nhà tranh một lượt nhưng không phát hiện ra chỉ tiết gì lạ. Hay là tại cô đã cả nghĩ quá?

Được một lúc thì Lạc Kỳ từ gian nhà trong bước ra.

"Tôi đã để cô Khuynh Thành phải chờ lâu quá. Nào, chúng ta xuất phát!"

Hệt như lúc anh ta quay vào, anh ta không cầm thêm bất cứ thứ gì. Khuynh Thành nhìn chiếc nhẫn đeo ở ngón tay cái của anh ta, và cô hiểu rằng anh ta đã cất mọi thứ cần thiết vào nhẫn không gian rồi. Khuynh Thành nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn...

Cái nhẫn này... hoàng đế! Lúc trước khi ngẩng lên nhìn hoàng đế, bộ não cô đã ghi nhớ tất cả mọi chỉ tiết trong đó có cả hình ảnh chiếc nhẫn này. Nhưng, hình như công lực của ông ta không cao bằng chàng trai đang đứng trước mặt cô?

Khi Khuynh Thành và Lạc Kỳ trên đường vào Hồng Hoang, thì đang có những đợt sóng ngầm tràn về nhà họ Diệp. Bằng mọi phương thức khác nhau, ba mươi sáu Bóng Mờ đang nghe ngóng về hành tung của người nhà họ Diệp.

"Cô Khuynh Thành, sau một ngày nữa chúng ta sẽ đến Hồng Hoang."

Xem ra, Lạc Kỳ có vẻ rất thông thuộc hồng hoang thì phải?

"Lạc Kỳ, anh thường xuyên vào Hồng Hoang à?"

Anh ta mỉm cười khiêm tốn nói, "Cũng không gọi là thường xuyên. Chỉ khi nào rỗi rãi, tôi có vào đó bắn vài con yêu thú đem vào nội thành bán."

"Thế thì, anh vào Hồng Hoang chẳng khác gì như cá gặp nước đi?"

"Cũng chẳng thể nói vậy. Tôi chỉ vây bắt một số yêu thú ở vành ngoài Hồng Hoang, chứ chưa bao giờ đi vào sâu."

Khuynh Thành cười nhìn anh ta nói đùa: "Anh có hứng tiến vào vùng sâu tìm hiểu thật kỹ không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi