HIỆP NỮ KHUYNH THÀNH

Diệp Khuynh Thành chỉ im lặng nhìn nó, con chim này cũng rất thạo tính toán so bì.

“Được! Coi như ta mắc nợ ngươi một lần."

Cô nguýt nó rồi vẫy tay gọi!

"Nào, hạ xuống đây đã?"

"Cô tự lên đi!"

Nó là thần thú oai phong tôn quý, cho Khuynh Thành cưỡi đã là rất nể cô rồi, lại còn bắt nó hạ xuống thấp à? Đừng hòng!

Khuynh Thành đành lắc đầu, tung người nhảy lên lưng nó. Cô nói với Hồng Y: "Vú em lên đi!"

Một tiếng kêu vang động bầu trời suýt nữa khiến khuynh Thành bật khỏi lưng nó rơi xuống, Kim Bằng càu nhàu: "Tôi chở cô là nể cô lắm rồi, tôi không thể chở ai khác!"

"Con chim phải gió!" Cô cốc mạnh vào đầu nó một cái.

"Sao ngươi rắc rối thế? Ngươi không nghe nói cứu người như cứu hỏa à?"

"Không biết! Mặc kệ! Nếu không, các vị cứ tự bay đi!"

Nhìn con chim hoành tráng khổng lổ Hồng Y cảm thấy hết sức kính nể. Nó là thần thú kia mà!

"Khuynh Thành, hay là cháu cứ đi cùng Kim Bằng đi! Cô sẽ đi theo sau."

Khuynh Thành nhìn Kim Bằng rồi đành gật đầu vội, cô gõ vào đầu nó một cái nói: "Con chim phải gió, bây giờ ngươi đã bằng lòng rồi chứ?"

"Cấm đánh vào đầu tôi, tôi sẽ ngu đi đấy!"

"Đi nào! Ngu cái con khỉ!"

Khuynh Thành đập một cái vào đầu nó, nó rất không thoải mái lắc lắc thân mình làm cho Khuynh Thành suýt rớt xuống, còn dọa thêm: "Nếu cô còn dám đánh vào đầu tôi, tôi sẽ không chở cô lên thiên giới nữa."

Tức thật! Bàn tay đã giơ lên, cô đành thu về vậy. Lẽ ra phải đi vài ngày đường, thì lần này chỉ cần già nửa ngày là đã đến nơi.

Kim Bằng vừa bay vào thung lũng Diệp Viễn liền cảm thấy ngực mình bị nén căng tức. Liệu có phải Khương Kỳ Lạc lại cử cao thủ đến? Bọn họ cao siêu đến đâu mà lại khiến ông có cảm giác như thế này? Chỉ e ông không chịu nổi một chiêu của bọn họ.

"Diệp Bái, cháu mau bảo Nhị thúc của cháu và Diệp Thành ẩn nấp cho kỹ!" Vừa nói xong, ông đã nghe thấy tiếng Diệp Khuynh gọi vang khắp thung lũng.

"Cha ơi! Cha! Lão tổ tông! Diệp Bái, Diệp Thành..."

"Lão tổ tông, Khuynh Thành đến!" Diệp Bái nở nụ cười mừng rỡ, khuôn mặt Diệp Viễn đang lấm tấm mồ hôi cũng dãn ra, tươi tỉnh hẳn lên.

"Khuynh Thành, Khuynh Thành…"

Diệp Bái vội chạy vụt ra, nơm nớp lo lắng sợ hãi suốt ngần ấy hôm, nay đã có thể nhẹ nhõm thở phào. Khi cậu nhìn thấy một con cự điểu hoành tráng đang từ từ hạ xuống, cậu phát hoảng, mồm miệng há hốc. Không chỉ Diệp Bái, mà cả Diệp Viễn cũng ngỡ ngàng.

Thần thú!

Trời đất ạ! Là thần thú! Và lại là thần thú đẳng cấp Nguyên anh đại viên mãn! Điều kỳ lạ không chỉ vì nó là thần thú mà là nó trở thành cái ngai để cho Diệp Khuynh Thành ngồ chễm chệ.

"Diệp Bái! Lão tổ tông và mọi người không sao chứ?

Khuynh Thành nhảy từ trên lưng Kim Bằng xuống. "Mọi người đều không sao cả."

"Cha, em Diệp Thành đâu? Sao không thấy ra?"

Ánh mắt Diệp Bái chợt có nét u buồn, "Nhị thúc và Diệp Thành..

"Hai người ấy sao rồi?" Khuynh Thành rất xúc động giật giật cánh tay Diệp Bái khiến các khớp xương kêu lục cục.

"Cả hai bị trúng độc."

Nghe được câu này, ruột gan Khuynh Thành mới chùng xuống, không phải đã chết, là được rồi.

"Hai người ấy đang ở đâu, dẫn em vào thăm đi!" Khuynh Thành kiếp trước là cao thủ sử dụng chất độc, cô biết điều chế bất kỳ chất độc nào và cũng có thể giải độc được hết.

Diệp Bái đưa Khuynh Thành vào sơn động, vì sơn động không rộng lắm mà vóc dáng Kim Bằng thì cao to, nên nó không thể bước vào. Khuynh Thành nhìn nó nói, "Chim ơi, cái đầu ngươi quá to, nếu vào thì e sơn động bị sập mất! Ngươi cứ ở ngoài mà dạo chơi thoải mái vậy!"

Kim Bằng kêu một tiếng vang trời, một đạo kim quang nháng lên đã không còn thấy bóng dáng nó đâu nữa. Khi mọi người định thần nhìn lại thì Kim Bằng đã đứng trước cửa sơn động rồi. Nếu không nhìn thấy bộ lông vũ ánh kim và ánh mắt cao ngạo kiêu hùng của nó thì Khuynh Thành không dám tin nó chính là con Kim Bằng lúc nãy, kích cỡ của nó đã nhỏ hơn lúc trước cả chục lần.

“Hì hì…nhìn cái gì? Đi vào thôi!”

Lúc này Khuynh Thành và mọi người mới trở lại bình thường, liệu con Đại Bàng này còn có bao nhiêu bản lĩnh nữa? Khuynh Thành cảm thấy ngày càng yêu mến nó hơn. Nó không chỉ bay nhanh mà mọi nơi trên thân mình nó đều cứng mạnh như thép, lại còn biết phun lửa. Lần này lại thấy nó biết biến hình, có lẽ không có việc gì là nó không làm nổi.

Diệp Viễn dẫn mọi người đi vào bên trong. Khuynh Thành nhìn thấy cha mình, Diệp Chấn Thiên nằm bất động trên giường, cô rất xúc động.

"Cha ơi! Cha!"

Diệp Chấn Thiên không hề có một phản ứng gì.

"Lão tổ tông, cha cháu sao thế ạ?" Khuynh Thành vận linh thức quan sát, cô liền hiểu ra ngay. Cha cô không chỉ bị trúng chất kỳ độc, mà còn bị mất một tay. Với một người tập võ như thế này thì sống còn khổ hơn chết. Nghĩ đến hình ảnh người cha cao lớn uy nghi đường bệ, Khuynh Thành buồn bã vô cùng. Cha cô chưa bao giờ khốn khổ như thế này. Điều khiến cô rất băn khoăn là mình chưa nhận ra chất độc gì đang ngấm trong người ông, ánh mắt cô nhìn sang Kim Bằng.

Nó vỗ đôi cánh, như có ý hỏi cô nhìn tôi làm gì? Tôi đâu phải chuyên gia về giải độc?

Diệp Viễn nhìn cả hai, thở dài nói: "Khuynh Thành à, cha cháu bị trúng độc bách Nhật Tán. Chất độc này rất đặc biệt, chỉ có kẻ hạ độc mới có thể giải độc."

"Kẻ nào đã ra tay? Cháu sẽ đi bắt hắn đưa thuốc giải ra!"

Vẻ mặt Diệp Viễn nghi hoặc nhìn sang Diệp Bái.

"Thế này là chuyện gì? Mọi người mau nói đi chứ?"

"Kẻ hạ độc đã kích nổ tự sát, chúng ta không thể lấy được thuốc giải nữa rồi."

"Gì cơ? Không có thuốc giải độc nữa?" Khuynh Thành mặt tái nhợt nắm chặt nắm đấm. Cô từng nói, không thể để cho bất cứ ai của nhà họ Diệp bị hại nữa. Hiện nay nhà họ Diệp chỉ còn sót vài người, thì hai người đã liệt giường, và coi như đã bị tuyên án tử hình.

"Không thể thế này! Trên đời này không có thứ thuốc độc nào không thể bị vô hiệu hóa. Tuyệt đốì không có chuyện đó."

Kim Bằng nhìn thấy Khuynh Thành đau khổ cũng vươn dài cái cổ ngồi bên, nhìn cô tỏ ý thông cảm.

"Lão tổ tông hãy cho cháu biết có cách gì có thể cứu cha cháu không? Không thể để cha cháu chết được! Không thể!" Trên đời này, Diệp Chấn Thiên là người thân nhất của cô, ông cũng là người thương cô nhất trên đời. Và chính ông là người cho cô biết rằng, dù xảy ra bất cứ chuyện gì thì vẫn luôn có một người luôn quan tâm yêu mến cô.

"Cha ơi cha! Cha không thể ra đi! Tuyệt đối không thế! Cha từng nói, sau này chúng ta sẽ sát cánh xông pha giết địch. Cha từng nói, muốn nhìn thấy con gái của cha trở thành người quyền khuynh thiên hạ, cha không thể ra đi. Lão tổ tông, cháu xin người hãy nghĩ cách đi. Nhất định phải có cách giải độc, cháu tin rằng nhất định sẽ có cách.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi