HIỆP NỮ KHUYNH THÀNH

Khuynh Thành có chút sửng sốt, đó hoàn toàn không phải là linh khí gì cả, mà chính là tiên khí! Khuynh Thành thầm cảm ơn trời đất vì Lam Tố đã để lại cho cô khá nhiều bảo bối, nếu không thì cô sớm đã chết không toàn thây dưới tay bọn người nhà họ Khương này rồi. Bàn tay Khuynh Thành nắm chặt Tử thanh bảo kiếm, không biết lúc này Lam Tố thế nào rồi? Anh có còn đang giao chiến sinh tử với kẻ địch giống như cô không? Toàn thân Khuynh Thành bỗng hóa thành một làn lưu quang, cô nhanh chóng hội tụ nội lực ở đan điền; một làn khí màu trắng bao lấy cô, toàn thân cô phát ra một sức mạnh cuồng bạo. Khuynh Thành lúc này giống như một con giao long, lưu quang đi tới đâu thì sắt khí đậm đặc lan tới đó.

“Hoành tảo thiên quân!” (Quét sạch ngàn quân)

Tiếng hét vang động bầu trời, một làn khí thế dũng mãnh từ thân thể Khương Dục tràn ra., lão ta cười khẩy nhìn Khuynh Thành, muốn đọ nội lực với lão sao? Muốn chết à?

Toàn thân Khuynh Thành bị luồng khí mạnh mẽ của Khương Dục thổi văng đi hơn chục thước mới miễn cưỡng đứng lại được. Không ngờ nội lực của lão ta thật quá mạnh. Khuynh Thành tập trung nội lực để phân tán sự chú ý của Khương Dục để thừa cơ áp sát, nhưng không ngờ lại bị nội lực của lão lần nữa đánh bật ra.

“Ranh con, ngươi thấy nội lực của lão phu thế nào?” Khương Dục lạnh lùng hỏi.

“Qủa thực lợi hại!” Khuynh Thành nhìn lão cười lạnh, cố nuốt xuống một ngụm máu tươi.

“Nếu nhà ngươi đầu hàng thì lão phu có thể châm chước mà tha chết cho ngươi!”

“Đầu hàng? Hừ! Lão coi Khuynh Thành ta là ai? Nhà họ Diệp chỉ có thể một là chết, hai là giết chết đối thủ mà thôi không bao giờ nói tới đầu hàng.” Giọng Khuynh Thành không vang dội nhưng chắc nịch vang lên, đậm nét hào hùng cứng cỏi.

Khương Dục cũng có chút kinh ngạc nhìn Khuynh Thành. Nếu cô ta là nam nhi thì vương triều Đại Cương này chắc chắn sẽ sớm đổi họ rồi!

Những biến đổi trong mắt Khương Dục, Khuynh Thành đều nhìn thấy rất rõ.

“Ai dám nói nữ không thể bằng nam? Kẻ nào dám nói con gái thì không thể chinh phục được thiên hạ? Ngày xưa có Võ Tắc Thiên thì ngày nay có Diệp Khuynh Thành ta!”

Võ Tắc Thiên là nhân vật như thế nào thì Khương Dục chưa từng nghe qua, nghe giọng điệu của Khuynh Thành thì lão cũng đoán được đó là một nhân vật không tầm thường.

“Lão già, lần này ta sẽ không sơ suất nữa đâu.”

Khương Dục nghe vậy chỉ nhếch mép cười nhìn Khuynh Thành. Một chưởng vừa này con ranh này đã hứng phần lớn xung lực, lão có thể chắc chắn cô ta đang bị nội thương rất nghiêm trọng rồi. Nhưng Khương Dục đã nhầm rồi, thể lực của Khuynh Thành thật sự không mạnh mẽ bền bỉ nhưng lại có một đặc điểm hết sức kỳ lạ là mỗi lần phải hứng chịu lực tấn công quá mạnh bị thương nặng thì thân thể cô lại xuất hiện những biến hóa kỳ diệu. Hễ gặp xung lực tấn công thì nó sẽ lấy nhu thắng cương và hóa giải được xung lực ấy một cách dễ dàng. Cho đến giờ Khuynh Thành cũng chưa biết được điều này, cô luôn nghĩ đó là do tác dụng của Tử thanh bảo kiếm mà Lam Tố tặng cho.

“Cô bé à! Ta thật không ngờ nhà họ Diệp lại sinh ra một nữ đại tướng như vậy!” Khương Dục lớn tiếng nói.

Trong lúc Khương Dục vẫn còn đang ngẫm nghĩ thì Khuynh Thành thầm vận nội công, công lực của cô không cao nên chỉ có thể đánh áp sát thì may ra mới có cơ hội chiến thắng.

‘Ùng’ một tiếng, vùng không khí giữa Khuynh Thành và Khương Dục chấn động. Khương Dục trợn mắt, một sức mạnh dời non lấp biển tràn tới Khuynh Thành. Tiên khí trong tay lão xoay tít tạo ra những làn sóng xoay tròn rạch không gian như một cơn lốc xoáy đâm thẳng vào Khuynh Thành.

Thân thể Khuynh Thành khẽ động, tay phải đang nắm giữ Tử thanh bảo kiếm phút chốc thốc ra chẳng khác gì một bộ móng vuốt bất chợt xuất hiện trong bóng tối phạt thẳng vào tiên khí trong tay Khương Dục.

Tiên khí đấu với thần khí đương nhiên là như trứng chọi với đá. Tuy nhiên, Khương Dục vẫn rất tự tin về công lực của bản thân nên không hề thu lại tiên khí.

Khương Dục hừ lạnh một tiếng rồi khẽ vận lực nơi cánh tay, tiên khí vốn đang đâm thẳng tới phút chốc chuyển hướng tạt ngang qua, chém ngang với tần số cực lớn.

Khuynh Thành vừa đánh trả vừa tìm cơ hội ra tay. Trong lúc cô đang tìm cách áp sáp lại thì tiên khí trong tay Khương Dục lại được tăng thêm sức mạnh, không ngừng chém tới khiến Khuynh Thành không tránh né kịp dính một kiếm ngay tay. Bất chấp đau đớn Khuynh Thành tiếp tục tìm cơ hội áp sáp Khương Dục.

“Ta biết con ranh nhà ngươi không sợ chết nhưng nếu đánh áp sát thì ngươi không đáng mặt đâu!” Khương Dục nhìn thấu tâm tư Khuynh Thành, lão khinh miệt nhìn cô nói.

Khuynh Thành nhìn cũng không nhìn, bắt đầu tấn công lão như vũ bão. Chỉ cần giết chết được Khương Dục thì mấy tên còn lại chẳng có gì đáng lo ngại cả.

Khương Kỳ Lạc lúc đầu còn hò reo khích tướng giờ cũng im lặng quan sát, không phải gã sợ chết mà là gã đang chờ thời cơ, gã nhất định phải giết chết được Khuynh Thành.

Khuynh Thành lại bị chém thêm vài vết trên lưng, vết thương tuy không nghiêm trọng nhưng lại khiến cô bị mất máu khá nhiều. Phòng tuyến bảo vệ của Khương Dục vẫn không mảy may suy xuyển, nếu cứ tiếp tục như thế này thì cô cũng bỏ mạng mất.

Đôi mắt Khương Kỳ Lạc Nhi bỗng lóe lên, gã quay sang ra hiệu với Khương Hằng, Khương Chiến cùng Khương Mão, cả bốn tên nhảy lên lao thẳng về phía Khuynh Thành. Bọn chúng nhất định phải giết được Khuynh Thành!

Bọn họ chưa bao giờ có khát vọng giết chết ai mạnh mẽ như lúc này, có lẽ là tại vì Khuynh Thành đã khiến cho họ cảm thấy phải chịu áp lực thật sự. Cho nên, Khuynh Thành không thể không chết.

Không khí xung quanh bỗng biến dạng, trở nên méo mó. Khuynh Thành bất giác hít thật sâu một hơi khí lạnh. Mấy gã to xác dám trơ trẽn hợp sức đối phó với một mình cô sao? Khuynh Thành vận linh thức, một viên kim đan đã nằm trong miệng cô. Đây là thứ Lam Tố để lại cho cô để hộ mệnh, nó không chỉ có công hiệu cải tử hoàn sinh mà còn có thể trị bệnh chữa vết thương và nâng cao công lực.

Lam Tố của cô. Chưa bao giờ Khuynh Thành thấy nhớ nhung ai da diết như thế này. Ngày trước cô hăng say chiến đấu giết chóc cũng chưa từng có ai chuẩn bị chu đáo cho cô như vậy, chưa từng có một ai lo lắng cho sinh tử của cô nhưng anh ấy, anh ấy đã nghĩ cho cô chu đáo tất cả mọi bề mọi chuyện. Khuynh Thành miệng ngậm kim đan mà thấy sống mũi cay cay.

Đúng thế, vẫn có một người đang chờ đợi cô. Cô và anh sẽ cùng lãng quên thiên hạ, tiếu ngạo giang hồ. Vẫn có một người đang chờ đợi cô, người ấy lúc này cũng đang đối đấu với địch như cô. Cô không thể chết, tuyệt đối không thể chết. Cô nhất định phải cùng anh sát cánh chiến đấu.

Mỗi khi tuyệt vọng, Khuynh Thành chỉ cần nghĩ đến Lam Tố thì thân thể cô lại có những biến đổi kỳ lạ, một nguồn sức mạnh thần bí trào dâng lan tỏa khắp tứ chi, lan đến từng tế bào.

Không ai có thể hại cô, và càng không ai có thể làm hại Lam Tố của cô. Bất cứ ai cũng không thể, kể cả tử thần cũng vậy. Chỉ cần Diệp Khuynh Thành này chưa bằng lòng thì bất kỳ ai cũng không làm gì nổi. Một sức mạnh kinh người bùng ra từ thân thể Khuynh Thành.

"Ngươi chết đi!" Bọn người nhà họ Khương ảo hóa thành những đạo lưu quang nhằm vào Khuynh Thành.

Chiến lực hai bên không ngừng đan vào nhau tàn sát, thiên địa vạn vật dường như đang bị thay đổi một cách dị thường. Không gian bị oằn lại, không khí lèn chặt con người.

Các đệ tử của cung U Minh đang tìm Ngũ độc Thú đều dừng lại ngẩng đầu lên nhìn lốc xoáy khủng khiếp trên bầu trời, không một ai dám ngự kiếm phi hành đến gần.

"Oàng..." một tiếng nổ phá trời, đẩy 5 người nhà họ Khương bật ra xa. Khương Dục run bần bật, lão cảm thấy miệng ngòn ngọt, lão bèn nuốt ực luôn một ngụm máu tươi trong họng.

Rõ ràng là con bé kia chẳng có nội lực gì đáng kể. Sao nó lại có thể bung ra một lực độ mạnh kinh khủng thế này?

Diệp Khuynh Thành nhanh chóng thu Tử Thanh bảo kiếm lại. Nguồn sức mạnh dồi dào vô tận trong người cô không ngớt trào dâng, cô cảm thấy dù tay không cũng thừa sức đánh gục năm gã kia. Nhưng cô không hề nhận ra những biến hóa dị thường của thân thể mình, cô vẫn cho rằng sức mạnh ghê gớm này là hiệu quả phát sinh sau khi cô nuốt một viên kim đan của Lam Tố cho cô.

Cô không tránh khỏi cảm thấy hơi bực mình. Kim đan tuyệt vời như thế này mà cô lại cho gã khốn kiếp Ba Đạt nuốt hai viên, để rồi khi cha cô đến hồ U U trị độc, gã lại giở thủ đoạn với cô! Càng nghĩ càng tức điên. May sao, ở đây sẵn có năm đối thủ để cô xả giận.

Hai tay Khuynh Thành lúc nắm lại thành quyền, lúc lại duỗi ra thành chưởng, lúc lại xỉa ngón tay xuất kích. Người cô chẳng khác gì một làn gió với tốc độ kinh người.

"Xẹt..." âm thanh không lớn, nhưng cả sáu người ở đấy đều nghe rất rõ.

Khương Mão lúc đầu đã mất một cánh tay, lão hành động không thể như trước, không ngờ tản ảnh của Khuynh Thành vừa chớp lên thì cô đã đứng ngay trước mặt lão, ngón tay bập vào cổ lão. Lão chưa hết kinh ngạc cũng chưa kịp phản kháng hồn đã lìa khỏi xác.

"Tam huynh!"

"Khương Mão!"

"Tam tổ tông!"

Những tiếng gọi đồng thời vang lên. Không sao tin nổi. Bọn họ năm người tấn công, mà Diệp Khuynh Thành vẫn cản phá được, còn giết chết Khương Mão! Đâu có thể như vậy được? Cô gái kia chẳng qua chỉ là một người tu chân Kiếm vương cấp hậu kỳ, sao có thể công phá được tuyến phòng ngự của năm người bọn họ? Đáng sợ nhất là cô ta vốn không hề dùng đến thần khí kia, có phải cô ta cố ý giấu nhẹm thực lực của mình? Hay là cô ta thực ra không phải một người tu chân?

Không! Điều này thì lại càng không phải.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi