HIỆP NỮ KHUYNH THÀNH

Hoa Mãn Nguyệt mỉm cười gật đầu, mười ngón tay đan chặt vào nhau rồi cả hai xông thẳng vào thiên tôn, hai thân thể bùng chát dữ dội.

Khuynh Thành đang đau lòng vì Lam Tố, bỗng giật mình quay lại nhìn.

“Không!” Khuynh Thành thét lên kinh hãi, đôi mắt đỏ tràn ngập sát khí, không gian xung quanh bị sát khí khổng lồ của cô bao trùm.

“Hoa Mãn Nguyệt, Lưu Hương! Dừng lại đi!”

Hoa Mãn Nguyệt ngoảnh đầu nhìn lại, mỉm cười với Khuynh Thành nói: “Khuynh Thành, tuy em không phải em gái anh nhưng từ lâu anh đã coi em như đứa em ruột thịt của mình. Anh không có gì cho em nhưng anh và Lưu Hương Nguyệt Nhi lúc nào cũng mong em được hạnh phúc, đây coi như món quà cưới bọn anh tặng hai em!”

Không! Cô không muốn! Cô không cần mọi người hi sinh vì cô! Hạnh phúc của cô sẽ do cô đấu tranh giành lấy.

“Hoa Mãn Nguyệt, nếu anh định chết thì tôi sẽ chết trước cho anh xem!”

“Sao em phải như vậy chứ? Chúng ta không đánh nổi lão, nếu cứ tiếp tục thì tất cả chúng ta sẽ cùng phải chết!”

“Chừng nào Diệp Khuynh Thành này còn chưa nhắm mắt thì không ai được phép chết cả!”

Khuynh Thành gần như phát điên, cô không ngừng hét lớn. Họ chính là những người thân duy nhất của cô trên cõi đời này, là những người quan tâm, chăm sóc cô nhất, sẵn sàng hi sinh mạng sống vì cô. Chính vì vậy cô càng không thể ích kỷ để họ chết vì cô được.

“Sống thì cùng sống, chết cùng chết!” đôi mắt Khuynh Thành đẫm lệ, vẻ cương quyết nhìn Hoa Mãn Nguyệt cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi.

Hoa Mãn Nguyệt hiểu tính cách Khuynh Thành vốn cứng tắn, nói được nhất định sẽ làm được nên cũng hòa hoãn hơn nói: “Được! Sống cùng sống, chết cùng chết!”

Anh mỉm cười nhìn Khuynh Thành nhưng vẫn bay về phía thiên tôn. Chết? Dù có chết một trăm lần anh cũng dám chết vì cô. Anh quay sang nhìn Lưu Hương Nguyệt Nhi, cảm thấy thật tội nghiệp cho Lưu Hương của anh, anh vô cùng cắn rứt vì đã bắt cô cùng chết với mình.

“Lưu Hương, em sẽ không trách anh chứ?”

“Nam Cung Triệt, em không trách anh, nếu anh không làm thế thì em mới trách anh. Em yêu nhất chính là tính cách này của anh.”

Hoa Mãn Nguyệt vô cùng cảm động.

“Lưu Hương, cảm ơn em đã hiểu và ủng hộ anh. Nếu có kiếp sau anh nhất định sẽ bù đắp cho em thật nhiều!”

“Chỉ cần chúng ta nắm chặt tay nhau, lòng chúng ta luôn nghĩ tới nhau, mãi mãi yêu nhau thì dù có phải chết, dù có phải đi xuyên không gian, cách xa nhau cả chục triệu năm, em tin rằng không ai có thể ngăn cản chúng ta tìm đến nhau. Anh còn nhớ tối qua em đã nói gì với anh không? Chúng ta không chỉ vì Khuynh Thành và Lam Tố, chúng ta còn vì cả thế giới này!”

Hoa Mãn Nguyệt càng nắm chặt bàn tay Lưu Hương Nguyệt Nhi. Thiên tôn nhất định phải chết. Lam Tố nhất định không thể chết, thần giới không thể nào diệt vong được.

Thiên tôn nhìn tình thế trước mắt mà không khỏi kinh hãi. Không ổn, nếu hai đứa nó cho nổ nguyên anh thì chắc chắn lão sẽ bị thương. Ánh mắt lão lập tức tập trung trên người Khuynh Thành, chỉ cần giữ chặt con bé này thì bọn kia sẽ không thể tự nổ được, không những thế chúng sẽ buộc phải thu lại sức mạnh và bị chính sức mạnh ấy đả thương tâm mạch.

Khuynh Thành nhíu mày, gã Hoa Mãn Nguyệt này lại dám lừa cô! Hừ! Anh ta muốn chết nhưng cô không cho phép! Tử thanh bảo kiếm trong tay vung lên chém về phía Hoa Mãn Nguyệt và Lưu Hương Nguyệt Nhi, kiếm khí khổng lồ lập tức dập tắt lửa trên người họ.

Hoa Mãn Nguyệt cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi sửng sốt cùng kinh ngạc nhìn Diệp Khuynh Thành đang giận dữ nhìn họ.

“Lát nữa tôi sẽ tính sổ với hai người!” Khuynh Thành trợn mắt nói. Tử thanh bảo kiếm lần nữa vung lên đánh tới thiên tôn.

Thiên tôn vốn định bắt Khuynh Thành làm con tin, nào ngờ cô lại ngông cuồng tấn công lão, sức mạnh tấn công không hề thua kém Lam Tố thậm chí còn có phần vượt trội hơn rất nhiều khiến lão kinh hãi.

Động tác của Khuynh Thành không nhanh lắm, thậm chí còn chậm hơn các thần nhân bình thường khác nhưng khi thiên tôn tấn công cô, lão lại thấy động tác mình chậm đi hẳn. Đây là thứ võ công quái dị gì?

Hoa Mãn Nguyệt cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi đứng một bên, họ vốn nghĩ là lần này Khuynh Thành chết chắc rồi, nhưng hiện tại nhìn thấy chiêu thức của Khuynh Thành cũng không khỏi ngạc nhiên. Đây là võ công gì?

“Đưa Lam Tố cùng Lam Ngạn đến đỉnh Tử Cấm!” chỉ cần lên được tới đó thì thiên tôn cũng khó có thể làm gì được hai người họ. Lúc này bọn họ muốn giết thiên tôn chắc chắn là điều không thể, chỉ có thể chờ tới lúc Lam Tố bình phục, Hồng Loan cùng Chu Tước trở về thì may ra.

“Nhưng còn Khuynh Thành thì sao?”

“Mọi người yên tâm, tôi sẽ có cách chạy thoát, tôi và Lam Tố còn chưa có đãi mọi người một buổi tiệc cưới linh đình, tôi không chết được đâu!”

Lam Tố đang hôn mê, Hoa Mãn Nguyệt lập tức ôm anh lên; Lưu Hương Nguyệt Nhi cũng vội dìu Lam Ngạn đứng dậy. Hai người nhìn Khuynh Thành nói: “Nhất định phải giữ mình!”

Hoa Mãn Nguyệt rất có niềm tin ở Khuynh Thành cho nên anh yên tâm mang Lam Tố rời đi. Khuynh Thành đã hứa thì chắc chắn sẽ làm được, huống chi, những kỳ tích từ trước đến nay của Khuynh Thành bọn họ đều đã chứng kiến, thiên tôn chắc chắn không thể làm khó cô được.

Chỉ có một mình Khuynh Thành mới biết là cô đã phải dốc hết toàn lực chống đỡ với thiên tôn, hiện tại công lực của cô đã tiêu hao khá lớn. Có điều, giao chiến không phải chỉ cần công lực cao là thắng, đối với một người hiện đại như Khuynh Thành thì chiến thuật và yếu tố tâm lý là hai điều rất quan trọng.

Khuynh Thành lao đột ngột lao như bay về phía thiên tôn. Một làn côn quang ngũ sắc phóng ra từ lòng bàn tay thiên tôn bắn thẳng tới Khuynh Thành với tốc độ cùng khí thế kinh người. Làn côn quang chưa tới gần mà Khuynh Thành đã cảm nhận được uy lực ghê gớm của nó. Nếu trực tiếp đánh lại e là tự chuốc lấy tử vong.

Khuynh Thành bỗng nảy ra một kế, cô đột ngột quay người chạy như bay về phía cung Thiên Khuyết. Nếu cứ tiếp tục đánh thế này thì chuyện hoàng thành bị hủy là không tránh khỏi, cô không muốn có thần nhân vô tội bị chết oan, như thế thì có thắng trận cũng không còn ý nghĩa nữa.

Thiên tôn thấy Khuynh Thành quay người, tưởng cô bỏ chạy nên cũng vội đuổi theo.

Khuynh Thành vừa chạy vừa thấy làm lạ, tại sao đường chạy của cô vòng vèo không tuân theo qui luật nào cả mà làn côn quang phía sau vẫn bám sát theo ngay phía sau cô với tốc độ rất nhanh. Cô tăng tốc, làn côn quang dường như cũng tăng tốc theo.

- -- ---------Cung Thiên Khuyết---- ------ ----

Từ phía xa Khuynh Thành đã nhìn thấy đại điện uy nghi hoành tráng. Cô hừ lạnh một tiếng, nhủ thầm, hôm nay dù có bỏ mạng cô cũng phải phá tan sào huyệt của lão tặc này.

Khuynh Thành đột ngột bay vút lên cao theo một đường cung rồi lao thẳng xuống cung Thiên Khuyết. Làn khí lưu mạnh mẽ của cô khiến những người trong cung cảm thấy bị đè ép không thở được, trong cung nhanh chóng loạn thành một đoàn.

“Đã xảy ra chuyện gì thế?”

“Mau chạy đi!”

Các thần nhân trong cung Thiên Khuyết lập tức chạy tản đi, họ vốn không phải binh sĩ trải qua huấn luyện, trước đến nay đều là tự tu luyện mà thành.

Khuynh Thành nhìn đám đông hỗn loạn mà không nhịn được nhếch miệng cười.

“Xem ra thiên tôn ngươi cũng chỉ đến thế này mà thôi! Thần nhân của ngươi cũng chỉ là một đám tham sống sợ chết!”

Thiên tôn nổi giận đùng đùng, lão ta đã che chở cho bọn chết giẫm kia bao nhiêu năm nay, cho bọn họ cái ăn chỗ ở, điều kiện tốt để tu luyện, vậy mà khi cung Thiên Khuyết gặp nạn chúng chỉ biết chạy trốn. Lão nhất định phải giết sạch bọn ăn hại này mới được.

“Chạy đâu hả?” Hắc bào của thiên tôn phần phật trong gió, tay áo thụng khẽ phất lên, gió lớn rú rít thốc ra chẳng khác gì lốc xoáy.

Đám thần nhân đang chạy loạn bỗng bị hút khựng lại, lốc xoáy khổng lồ không ngừng hút bọn họ về phía sau, chỉ trong chốc lát cả đoàn người đã bị hút tới trước mặt thiên tôn. Thiên tôn lạnh lùng nhìn đám người rồi xuất chưởng khiến cả thân xác lẫn linh hồn của đám người phút chốc nát vụn.

Khuynh Thành chăm chú quan sát, khi thấy Tử thanh bảo kiếm của cô sắp chạm tới làn côn quang ngũ sắc, cô lập tức vận lượng tác động lên côn quang ngũ sắc, ép nó chuyển hướng nhằm vào đại điện cung Thiên Khuyết.

Một tiếng nổ vang trời, toàn bộ cung Thiên Khuyết phút chốc trở thành bình địa, hoa lửa bắn lên không trung dầy đặc như pháo hoa, một số thần nhân chưa kịp rời đi lập tức bỏ mạng bởi xung lực kinh hồn. Tử thanh bảo kiếm trực tiếp đánh tới côn quang ngũ sắc, máu tươi nhuộm đỏ cả một góc trời.

Khuynh Thành thấy thời cơ đã đến, lưu quang lập tức chớp lên, cả người dẫm lên Tử thanh bảo kiếm, nhanh chóng phi hành về phía núi Tử Cấm.

Thiên tôn thấy Khuynh Thành định chạy trốn thì không khỏi giận dữ gầm lên: “Chạy đâu cho thoát?”

Khuynh Thành đang chạy trốn, ngoảnh nhìn lại thì thấy thiên tôn đang truy đuổi gắt gao, tốc độ ấy e rằng lão sẽ sớm đuổi kịp cô mất thôi. Khuynh Thành nhìn Tử thanh bảo kiếm dưới chân, lẩm bẩm nói: “Lần này chỉ có thể trông cậy vào ngươi rồi!”

Tử thanh bảo kiếm là một thanh kiếm có linh hồn, đối thủ càng mạnh thì uy lực của nó phát ra cũng mạnh theo, lần này đối thủ là thiên tôn, Khuynh Thành thật sự không dám chắc uy lực của Tử thanh bảo kiếm sẽ phát huy được đến đâu.

“Chạy đâu cho thoát?”

Thiên tôn biết rõ chỉ cần Khuynh Thành chạy được vào núi Tử Cấm thì lão muốn giết cô thật không dễ dàng gì, lão sốt ruột nên càng phi hành nhanh hơn cả đồng thời vung côn Như Ý về phía Khuynh Thành.

Khuynh Thành khẽ nhún chân, cả người nghiêng về phía sau né tránh, rất nhanh sau đó lại nhấn mũi chân khiến Tử thanh bảo kiếm bay vọt lên, Khuynh Thành nhào lộn trong không trung nắm chặt Tử thanh bảo kiếm phạt xuống thiên tôn.

Tử thanh bảo kiếm xẹt ra những làn ánh sáng màu tím rợn người như muốn xé toạc không gian, bổ thẳng xuống đầu thiên tôn.

Khi làn tử quang ấy áp sát thiên tôn, lão bỗng nhiên cảm thấy cả người mình cứng đờ một chỗ không thể di chuyển được, lão kinh hãi nhìn làn tử quang xẹt vào cổ mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi