HIỆP NỮ KHUYNH THÀNH

Tàn ảnh chớp lên, trong nháy mắt nó đã xông vào đánh gã Nghiêm Vũ.

Nghiêm Vũ phải đối mặt với sáu người tấn công, gã tuy cảm thấy áp lực nhưng vẫn chống đỡ được.

“Định giết ta, không dễ thế đâu!”

Nghiêm Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, chuỳ ngàn cân của gã bỗng phát ra mấy làn ánh sáng ngũ sắc rồi vụt vào Diệp Khuynh Thành. Khuynh Thành vội giơ Tử Thanh bảo kiếm ra đỡ, không ngờ chuỳ ngàn cân của Nghiêm Vũ lợi hại đến thế! Cô đã vận ra toàn lực mà vẫn bị quả chuỳ đánh bị thương.

“Khuynh Thành!” Lam Tố thét vang, tàn ảnh chớp lên lướt đến bên cô.

“Em có sao không?”

“Không sao.” Khuynh Thành chùi vết máu rỉ ra ở mép rồi nhìn ba viên linh châu, cô chợt nảy ra một ý. “Đã có cách rồi. Linh châu Biến Địa Thủ!”

Lam Tố trợn mắt, lớn tiếng quát: “Dám đánh bị thương phu nhân của ta, hãy nộp mạng!” Tam xoa họa kích trong tay anh vung lên đâm thẳng vào Nghiêm Vũ.

“Không ngờ kẻ hậu sinh nhà ngươi cũng có chút thành tựu đấy! Tốt nhất là hãy về làm việc cho ta!”

Nghiêm Vũ thoáng nhìn đã nhận ra Lam Tố không phải hạng tầm thường.Nhìn khắp thần giới này, tuyệt đối không tìm ra người thứ hai có nền tảng vững vàng như anh chàng này.

“Ngươi đang ngủ mê chắc?”

Nghiêm Vũ cảm thấy tiếc, lắc đầu nói: “Tiểu sinh! Ta không có ý định giết ngươi, không ngờ ngươi lại tự dẫn xác đến, vậy thì chớ trách ta.”

“Chớ dài dòng! Nhìn chiêu đây!”

Nghiêm Vũ chỉ hừ một tiếng, khinh thường. Tay áo thụng khẽ phất, Lam Tố lập tức bị lật ngã nhào.vKhi anh đứng dậy định bước lên thì thấy toàn thân bị lực cản rất mạnh, dù dốc hết sức cũng không thể nhích nửa bước lên phía trước.

Thanh Thanh mặt biến sắc. Không gian đông đặc!!!

Trong chớp mắt, trong phạm vi trăm dặm, toàn bộ không gian cứng đơ tĩnh lặng. Bọn Diệp Khuynh Thành không ai nhúc nhích gì được, mặt mũi mọi người thảy đều nhăn nhó khổ sở.

Khuynh Thành hô lên: “Thanh Thanh!”

Thanh Thanh hiểu ý cần giải trừ không gian đông đặc, cô lập tức chạy lại chỗ Khuynh Thành. Khuynh Thành nhảy vọt, ngồi lên lưng dài rộng của Thanh Thanh. Được ngồi lên lưng Thanh Thanh, lại có linh châu Biến Địa Thủ trong tay, cô không tin mình không thể đối phó nổi thằng cha chết giẫm này.

Quả nhiên, Nghiêm Vũ thấy thế sắc mặt gã cũng hơi ngán ngẩm.

“Các ngươi cho rằng như thế là sẽ giết được ta ư? Ngây thơ quá!”

Nghiêm Vũ khom người, áo dài của gã bỗng lộng gió, toàn thân gã căng phồng.

“Linh châu – thần nhân hợp nhất!”

Trong chớp mắt, hào quang toả khắp, một sức mạnh khủng khiếp bùng phát từ thân thể Nghiêm Vũ.

“Oàng” một tiếng. Khuynh Thành và Thanh Thanh đều bị bắn ra xa.

Lam Tố lăng không bay vọt lên, đưa tay đỡ Khuynh Thành đang rơi xuống.

“Em thế nào rồi?”

“Em không sao.”

“Anh không tin không thể giết nổi hắn!” Lam Tố hừ hừ, tay nắm chặt cứng, lao vào tấn công Nghiêm Vũ.

Khuynh Thành vội kéo tay anh lại, nói: “Không ăn thua đâu!”

“Nhưng chúng ta không thể đứng chờ chết.”

“Vườn Vạn Thú!”

Đôi mắt Lam Tố bỗng loé sáng. Đúng! Thế mà anh lại quên béng không nghĩ ra vườn Vạn Thú! Khuynh Thành điều khiển ý nghĩ. Toàn bộ yêu vương cấp chín của vườn Vạn Thú đã có mặt.

“Chủ nhân!”

“Giết hắn đi!”

Nhìn đám yêu vương cấp chín đứng trước mặt, Nghiêm Vũ hơi nhăn nhó những gã vẫn cười ha hả, nói: “Nhờ vào mấy con yêu vương mà đòi giết ta ư?”

Khuynh Thành không thèm phí lời với gã, cô lại nhảy lên lưng Thanh Thanh. Lam Tố cùng Hồng Loan và các yêu vương cấp chín đều nhất tề xông vào tấn công Nghiêm Vũ. Nhưng Nghiêm Vũ lúc này chẳng khác gì được thành đồng vách sắt bao bọc, bọn họ ra sức tấn công mà vẫn chỉ là đánh vào bề ngoài vùng hào quang của gã chứ thân thể gã không mảy may suy suyển.

“Ha ha ha ha… như thế này mà cũng đòi giết ta ư?”

Bỗng nhiên nét cười trên mặt gã cứng đơ, gã nhận ra vùng hào quang quanh gã có một đường nứt do bị họ đánh. Xem ra, không thể coi thường bọn người này.

“Cả lũ chúng bay chết đi!” Gã không còn bụng dạ nào tiếp tục dờn dứ nữa.

Cũng đồng thời với lúc này, Thanh Thanh há miệng phun ra vô số lưỡi huyết nhẫn cùng với những tia hồng quang phóng vào khe nứt kia. Tử Thanh bảo kiếm trong tay Khuynh Thành cũng “vù vù” phát ra âm thanh.

Vô số tia sáng màu tím bùng nổ phóng ra. Chói lọi đến nỗi khiến ai ai cũng phải nhắm tịt mắt.

“Kim Bằng của ta!!!” Khuynh Thành thét vang, lao vào Nghiêm Vũ nhanh như tên bắn.

Lam Tố, Hồng Loan và các yêu vương cấp chín cũng tức khắc xông vào Nghiêm Vũ.

“Hừ…” Mồm Nghiêm Vũ bỗng hộc ra một đám máu tươi, sắc mặt gã trắng bệch như đám vôi tôi. Tuy nhiên, bắt gã khuất phục thực không dễ gì.

Mũi kiếm của Khuynh Thành đã thọc vào người Nghiêm Vũ, mũi kiếm của Lam Tố cũng lạnh lùng đâm vào người gã. Hai người rút kiếm ra thật mạnh. Bọn Hồng Loan và các yêu vương cấp chín lập tức xông vào đánh gã luôn.

Nhưng thuỷ tổ của thần giới quả là đáng mặt thuỷ tổ, thân thể tuy đã bị trọng thương nhưng vẫn còn đó chứ không tan thành bột mịn.

“Ta sẽ cho các ngươi thấy thuỷ tổ của thần giới lợi hại đến đâu.”

Nghiêm Vũ thét lên một tiếng, chuỳ ngàn cân trong tay gã lia ra thật mạnh. Quả chuỳ ngàn cân quét thành đường cung bằng một nửa đường tròn, táng vào Khuynh Thành. Những tia sáng chói mắt từ quả chuỳ bắn ra khắp chốn, tia sáng bắn vào đâu, nơi ấy tan hoang, mọi sinh vật đều bị nát nhừ. Đó… đó là tuyệt kỹ kinh hồn gì vậy?

Lam Tố nhìn thấy, mặt biến sắc. Người khác không hiểu, chứ anh thì rất hiểu. Đó gọi là – giảo sát.

“Lùi lại! Mọi người mau lùi lại!!!”

Uy lực của giảo sát, người bình thường không thể chống đỡ nổi. Nếu mọi ngày Lam Tố không ham đọc sách thì anh cũng không biết giảo sát lợi hại ra sao. Đồng đội của anh dù nhanh đến mấy cũng không thể nhanh hơn ánh sáng!

“Phập! Phập! Phập!”

Lập tức, máu tươi phun khắp nơi.

Hoa Mãn Nguyệt che chở bảo vệ Lưu Hương Nguyệt Nhi nên thân thể anh đã bị cắt đôi. May sao linh hồn và nguyên anh của anh đã kịp chạy thoát, nếu không sẽ là chấm hết! Một bên cổ tay của Lưu Hương Nguyệt Nhi cũng bị cưa đứt. Lông đuôi Hồng Loan bị xén phẳng. Các yêu vương đều sứt đầu mẻ trán. Chỉ riêng Thanh Thanh là không bị thương.

Nghiêm Vũ cười ha hả.

“Thế nào? Sợ chưa? Chu Tước, ta muốn xem xem ngươi còn gì để đấu với ta không?”

Thanh Thanh tay nắm chặt quyền, bất thình lình lao vào Nghiêm Vũ nhanh như một mũi dùi vừa xoay tít vừa cấp tốc phóng vào gã. Trong chớp mắt cuồng phong nổi lên, toàn thân Thanh Thanh quay tít như lốc xoáy vòi rồng lao vào Nghiêm Vũ với sức mạnh huỷ thiên diệt địa.

Nghiêm Vũ bất giác sửng sốt. Thế này là…

“Huỵch, huỵch, huỵch!”

Thân thể của gã bị Thanh Thanh đánh thủng ba hốc to tướng.

Nghiêm Vũ dựa vào sức mạnh của linh châu rồi vận sức mạnh của linh châu triệt tiêu quá nửa uy lực của Thanh Thanh. Nếu không, hậu quả sẽ không chỉ là ba lỗ thủng ấy. Nghiêm Vũ đã liên tiếp chặn được ba chiêu tấn công, nhưng sau mỗi lần chặn được, sắc mặt của gã càng nhợt nhạt thêm. Sau ba lần chống đỡ, mặt gã bỗng biến thành xám xịt.

Mọi người thấy vậy lại càng hăng hái nhất tề xông vào tấn công Nghiêm Vũ.

Khuynh Thành vung Tử Thanh bảo kiếm, một làn kiếm khí màu tím xẹt vào đúng cổ Nghiêm Vũ.

Rất nhanh, máu phun bốn bể.

Nghiêm Vũ nhìn Khuynh Thành, gã không sao tưởng tượng nổi. Cái đầu gã rơi “khục” xuống đất. Khi chạm mặt đất, đôi mắt Nghiêm Vũ vẫn đảo tròn.

Cũng đúng vào lúc này, năm thứ binh khí nhanh chóng cắm ngập vào thân thể gã. Cái đầu rơi xuống đất, mắt vẫn thao láo. Chết không thể nhắm mắt là thế. Nó còn trợn mắt nhìn Khuynh Thành.

Lam Tố nhìn thấy bèn co chân đá văng ra xa. Đầu Nghiêm vũ bỗng hoá thành một bãi máu bắn tung lên bầu trời, thân xác của gã cũng phân rã. Nhìn Nghiêm Vũ chết mất xác, ai cũng im lặng không nói một câu.

Kim Bằng, Kim Bằng của họ đã không còn nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi