HIỆP ƯỚC TÌNH NHÂN ĐỂ CỨU CHA MẸ

Đến khách sạn, Phàm Ngự nghiêm mặt, An Tuyết Thần không dám nói lời nào, bởi vì cô sợ. Cô sợ kế tiếp hắn sẽ thương tổn cô.

Ra khỏi thang máy, Phàm Ngự kéo cổ tay cô về phòng, cũng không quan tâm hắn có làm cô đau không.

“A, anh buông tay, anh làm tôi đau, nhanh buông tay ra.” An Tuyết Thần lôi kéo, cố thoát khỏi hắn.

Vào phòng, Phàm Ngự đem cô áp sát lên cửa, nâng cằm cô lên, tiến tới gần cô, mặt của hắn chỉ cách cô một cm khoảng cách. Cô có thể ngửi được mùi thuốc lá từ trên cơ thể hắn tán ra.

“Thế nào, muốn rời xa tôi? Muốn ngã vào lòng của người đàn ông khác sao?” Phàm Ngự dùng ánh mắt có thể gi3t chết người ép hỏi.

“Đừng quên, cô có lập hợp đồng, đem chính cô bán cho tôi. Cô tốt nhất nên nhớ điểm này.” Hắn ngay sau đó lại nói.

Nghe hắn nói như vậy, sắc mặt An Tuyết Thần càng trắng hơn. Mặc dù cô biết thân phận bây giờ của mình là gì, nhưng khi nghe những lời nhục mạ của hắn, cô rất không thoải mái.

“Thật xin lỗi, tôi không nên nói như vậy, xin anh tha thứ cho tôi.” Lần này cô không trốn tránh ánh mắt lạnh lùng ấy nữa, cô nhìn thẳng vào đôi mắt đó và chân thành nói. Nhưng trong mắt Phàm Ngự, đó lại là ánh mắt khiêu khích. Các ngón tay đang giữ chặt cằm của cô hơi dùng sức, đủ để cô cảm thấy đau, nhưng cô vẫn dũng cảm nhìn thẳng vào mắt hắn.

Nhìn ánh mắt quật cường ấy, khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười âm trầm. Hắn buông cô ra, đi về phía tủ rượu, rót một ly rượu đỏ, nhẹ nhàng nhấp một hớp.

Nhìn Phàm Ngự đột nhiên buông tay, nhất là một nụ cười kia, làm An Tuyết Thần cảm thấy hơi thở của sự nguy hiểm, cách cô càng ngày càng gần, khiến cô cảm giác rất bất an.

“Tới đây.” Chỉ nhàn nhạt hai chữ, không nhìn ra được bất kỳ dấu hiệu gì, càng bình tĩnh càng nguy hiểm.

An Tuyết Thần chậm rãi bước từng bước đi về phía hắn. Đôi tay rất khẩn trương xoắn chặt vào nhau, đây là tật xấu trước sau không đổi của cô.

Phàm Ngự nhìn ly rượu, nhờ ánh trăng nên ly rượu trong tay hắn có vẻ đỏ tươi.

“Làm sao để cô biết nghe lời đây? Tôi thích phụ nữ biết nghe lời hơn. Tôi đã nói cô không nên chọc giận tôi, hậu quả cô không thể gánh nổi, sao cô lại không biết nghe lời như vậy? Hử?” Hắn giống như chúa tể của cả thế giới này, cả người hắn tản ra khí chất vương giả, những lời này từ trong miệng hắn nói ra êm tai biết dường nào.

Hắn nắm tóc của cô, cố gắng rót rượu vào trong miệng cô.

“Anh làm gì đấy, buông tay.” Cô ngẩng đầu nhìn hắn, cảm thấy hắn thật cao quý, cao đến không thể chạm đến được.

“Buông tay? Bảo bối, hiện tại lửa giận trong lòng tôi đã bị cô đốt cháy, cô nói tôi nên làm thế nào để hạ hỏa đây?” Hắn hôn môi cô, thật dịu dàng.

“Thật xin lỗi, anh còn muốn tôi làm thế nào nữa?.” Cô che tóc mình, đau đớn nói.

“Lấy lòng tôi.”

“Nếu tôi vui vẻ, có lẽ sẽ bỏ qua cho cô.”

“Tôi không làm được.”

Nghe cô cự tuyệt, hắn tức giận, giật mạnh tóc cô, sau đó lại cười: “Không sao, cô nói xem nếu cha mẹ cùng bạn học của cô biết cô là tình nhân của tôi, sẽ nghĩ cô như thế nào, còn có anh Giản của cô nữa.” Hắn cười rất tà mị.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của An Tuyết Thần, hắn tiếp tục nói: “Nhất là anh Giản, biết cô mỗi ngày mỗi đêm đều ở dưới thân của tôi truy hoan, hắn sẽ nghĩ sao. Hử?”

Lúc này, An Tuyết Thần thật hận, hận người đàn ông đã phá hủy cuộc đời cô. Nước mắt cứ thế rơi xuống, cô che chính lỗ tai mình, lớn tiếng van xin: “Van anh, đừng nói nữa. Tôi sẽ lấy lòng anh, muốn tôi làm cái gì cũng được, chỉ cần anh không nói cho anh Giản biết là được.”

Nghe An Tuyết Thần cầu xin, Phàm Ngự cau mày. “Vậy thì lấy lòng tôi, tôi vui vẻ, sẽ bỏ qua cho cô.” Hắn đang rất mất hứng, cái gì anh Giản, hắn ta có quan trọng như vậy không? Cần phải để cho hắn ta xem một chút bộ dáng của tiểu yêu tinh này khi ở dưới thân hắn.

“Cởi.”

Cắn chặt môi của mình, An Tuyết Thần đưa đôi tay run rẩy cởi từng mảnh vải trên người. Khi thân thể hoàn mỹ hiện ra trước mắt, con ngươi thâm thúy của hắn dần thay đổi, đó là ánh mắt nồng đậm d*c vọng.

“Ngồi lên người tôi.” Thanh âm khàn đục như nói cho cô biết, máu nóng trong hắn đã sục sôi rồi, không chờ nổi.

Cô đần độn đi tới, đôi tay run run đẩy quần hắn xuống, khẩn trương ngồi lên, khuôn mặt xấu hổ, nhưng cô chỉ có thể nhịn.

Mà hắn sớm đã mất khống chế. Nhẹ nhàng nâng cái mông nhỏ của cô. Đưa phân thân cứng rắn của mình tiến vào nơi ấm áp.

“Nha.”

“Ừ, không.”

Phàm Ngự chăm chú nhìn khuôn mặt cô, eo hắn chợt ưỡn lên trên thật mạnh.

Trên phi cơ tư nhân của Phàm Ngự ——

An Tuyết Thần nghiêng người dựa vào cửa sổ, nhìn quê hương càng ngày càng gần, nghĩ đến cha mẹ, tâm đã sớm bay đến bệnh viện. Mặc dù được Phàm Ngự đặc biệt chăm sóc, cha mẹ cô khôi phục rất nhanh, nhưng cô vẫn luôn lo lắng, khi họ tỉnh lại, sẽ hỏi cô rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, cô làm sao nói thật đây.

An Tuyết Thần thu hồi suy nghĩ của mình, nhìn Phàm Ngự, lại suy nghĩ: Hắn bất luận ở nơi nào đều làm việc. Bộ dáng làm việc của hắn vừa nghiêm túc lại mị người. Tại sao lại là cô, nếu hắn cần một người phụ nữ đầy đặn gợi cảm chủ động dán chặt lên người, tại sao lại chọn cô, cô là một người rất bình thường mà.

Phàm Ngự hơi cong môi một cái, thả tư liệu trong tay ra, nhìn dáng vẻ mê mẫn của An Tuyết Thần, khóe miệng không tự giác giơ lên.

An Tuyết Thần thấy bộ mặt cười xấu xa của hắn nhìn mình, cô vội vàng ngó sang chỗ khác, trên mặt còn lưu lại hai đóa hoa đỏ ửng nở rộ.

Nhìn An Tuyết Thần như vậy, Phàm Ngự đột nhiên có ý trêu đùa cô.

“Thế nào, hiện tại mới phát hiện tôi rất đẹp trai sao? Ban đầu chẳng phải rất chán ghét tôi sao? A, là vì câu cá lớn?” Phàm Ngự tựa lưng vào ghế, hai chân bắt chéo, rất tự nhiên khoác hai tay lên ghế sa lon.

An Tuyết Thần nghe hắn hỏi mình như vậy, lập tức quay đầu tức giận nói: “Không phải, vừa mới bắt đầu tôi thật chán ghét anh, nhìn thấy anh là tôi muốn ói, sao lại thấy anh đẹp trai được. Anh cũng quá tự mình đa tình rồi.” Bị chọc tức, An Tuyết Thần nói mà không suy nghĩ. Một hơi nói thật nhiều, mặt cô càng đỏ hơn, thở từng ngụm từng ngụm. Nhưng mặt người kế bên cô thì hắc tới cực điểm.

Phàm Ngự vốn rất tự nhiên nhưng trong nháy mắt đã hóa thành báo đen. Nhìn biểu tình trên gương mặt của Phàm Ngự, An Tuyết Thần biết cô lại nói sai, hơn nữa còn là cực sai.

Nhìn vẻ mặt vốn đang rất đắc ý của An Tuyết Thần, nhưng khi nhìn thấy lửa giận của mình liền có biểu hiện ăn năn tự trách, Phàm Ngự đột nhiên bật cười.

“Bây giờ sợ, lúc nói sao lại không động não suy nghĩ?” Giọng nói cực kỳ dịu dàng. Chính hắn cũng không biết tại sao khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm của cô, đột nhiên lửa giận liền bị dập tắt, ngược lại rất muốn cười.

“Không có, không có, tôi chỉ là... chỉ là...” Hỏng bét, cô thế nhưng lại hết ý kiến.

Nghe lời nói không mạch lạc của An Tuyết Thần, Phàm Ngự lại càng muốn trêu đùa.

“Ừ? Chỉ là cái gì?”

“Chỉ là tôi đang nghĩ tại sao anh lại chọn tôi, mỹ nữ xinh đẹp có rất nhiều, trong khi tôi đây rất bình thường. Dựa vào điều kiện của hắn, muốn cái gì mà không được.” An Tuyết Thần nói thật lòng, thay vì lãng phí thời gian nói láo không bằng nói thật sẽ tốt hơn.

Nghe cô nói hắn cũng không có giật mình, chỉ nói một câu: “Bảo bối, tôi nói rồi, không cần cố gắng xem xét lòng tôi, hậu quả cô không thể gánh được đâu.”

Đúng vậy, Phàm Ngự không phải người bình thường, hắn có năng lực rất lớn, chỉ bề ngoài thôi cũng đủ khiến người ta hít thở không thông, huống chi là sau lưng.

Ong ong—— điện thoại di động rung lên, là của Phàm Ngự.

Liếc mắt nhìn An Tuyết Thần một cái rồi mới cầm điện thoại lên.

“Mị Ảnh, chuyện gì?”

“Phàm thiếu, hàng của chúng ta bị cướp rồi. Hình như là Bạch Lang bang tiếp tay, còn đả thương hơn mười huynh đệ của chúng ta.” Người trong điện thoại chính là Mị Ảnh, là một trong bốn thuộc hạ trung thành của Phàm Ngự. Ba người còn lại là Hoa Ảnh, Khôi Ảnh, Lăng Ảnh.

Ánh mắt Phàm Ngự như muốn giết người, hướng về phía điện thoại nói: “Xem ra, định cho bọn họ tồn tại lâu thêm một chút, nay tự mình dâng mạng, có lý nào lại không nhận. Mị Ảnh, ngươi biết nên làm như thế nào rồi chứ.”

Cúp điện thoại, lần đầu tiên ánh mắt của Phàm Ngự xuất hiện sát khí, hắn cười rất thoải mái không giống thường ngày.

An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, hắn rốt cuộc là người như thế nào, sao lại làm cho người ta cảm thấy khó hiểu và bí hiểm.

Cảm giác được ánh mắt của An Tuyết Thần, Phàm Ngự để điện thoại di động xuống, khôi phục bộ dạng ph óng đãng trêu đùa.

“Bảo bối, lại quên những lời tôi vừa nói.” Hắn cười tà.

An Tuyết Thần giật mình, hắn biết cô đang nghĩ cái gì. Chỉ một cái lắc đầu, cô như nói cho hắn biết rằng cô không có quên.

Phàm Ngự hài lòng cười cười, sau đó liền lộ ra biểu tình đáng sợ làm người ta phải sởn tóc gáy.

Trời ạ, hắn rốt cuộc là người như thế nào? Hắn tuyệt đối không phải là người bình thường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi