HIỂU CHÂU BÙI THẤT - HOA LÝ

Ta lí nhí đáp: "Đến tìm lang quân."

Bùi Diệu trừng mắt: "Ngốc quá! Nàng lại không biết võ công, đến chiến trường làm gì?"

Ta kinh ngạc ngẩng đầu lên. Nói thật, ta đã nghĩ đến việc hắn sẽ phản bác, nhưng không ngờ hắn lại dùng lý do này để phản bác.

Chẳng phải nên nói "một nữ tử" thì làm sao làm sao chứ?

Ta đáp: "Tam Nương vâng mệnh lệnh bí mật của hoàng thượng, đến để ghi chú thích cho bản đồ hành quân."

Vừa nói, ta lấy từ trong tay áo ra mấy bức vẽ: "Như thế này."

Chàng nhìn qua một chút, rồi vội vàng gấp lại, nhét vào tay áo ta, nhỏ giọng giận dữ nói: "Việc nguy hiểm như vậy, sao hoàng thượng lại phái nàng đến đây!"

Ta kéo kéo tay áo hắn: "Là ta nghe nói lang quân gặp chuyện, muốn đến tìm chàng, nên tự mình đi cầu xin."

Hắn sững người một chút, nét mặt lập tức trở nên không được tự nhiên, một lúc sau mới nói: "Hoàng thượng... có ý với nàng?"

Ta giật mình kinh hãi: "Toàn nói bậy! Sao có thể nói ra những lời này chứ?"

Bùi Diệu thở dài một tiếng: "Quả nhiên bị ta đoán trúng rồi. Nàng và nương nương lúc trẻ rất giống nhau, ngài ấy có ý này cũng không lạ, chẳng trách nàng muốn trốn ra ngoài."

Ta im lặng một lát, hắn lại chuyển chủ đề: "Ta đã g.i.ế.c c.h.ế.t A Sử Na Hạ Diên, hoàng tử Đột Quyết đến đây để bí mật bàn bạc với người Đông Các, hiện tại đang giả làm hắn, chu toàn với người Đông Các, chờ thời cơ hành động. Bọn người Đông Các này đã nhắm vào đoàn người của nàng từ lâu rồi, sớm có ý định cướp nàng về làm thê tử, ta bất đắc dĩ, chỉ đành làm như vậy. Nàng đi theo ta, cần phải tiếp tục diễn trò, cũng là vô cùng nguy hiểm."



Ta cười khổ: "Chàng đã tìm được rồi, thiếp còn cầu gì hơn? Chỉ cần chàng đừng thực sự gặp nạn trên biển là tốt rồi. Hoàng thượng dặn dò thiếp phải phối hợp với chàng, tùy cơ ứng biến, bây giờ, chẳng phải là cơ hội sao?"

Bùi Diệu tỏ vẻ tốt bụng: "Được, ta nhất định sẽ phối hợp. Nàng đến đây với thân phận gì? Thương nhân?"

Ta nói: "Thương nhân bán bút mực."

Bùi Diệu thở dài: "Thời buổi loạn lạc, thương nhân bán bút mực nào lại đến chốn khỉ ho cò gáy này? Thôi vậy, dù sao người ta cũng không tin, nàng cứ cắn răng không nói là được. Còn bản vẽ nào khác không?"

Ta đáp: "Giấu trong ngăn bí mật dưới xe ngựa, có mười mấy bức."

"Xe ngựa bị lật, có bị lộ ra không?"

Ta nghĩ nghĩ, rồi gật đầu. Bùi Diệu gật đầu nói: "Được, bây giờ xe ngựa chắc đã rơi vào tay người Đông Các rồi, ta sẽ sắp xếp người đi lấy lại. Người hộ tống nàng đến đây, ngoài ám vệ ta cho, còn có những ai khác?"

Ta đáp: "Nội vệ."

"Những nội vệ đó có biết mục đích chuyến đi này của nàng không?"

Ta lắc đầu: "Không biết."

Bùi Diệu thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy thì tiếp theo, nàng hãy đóng vai nữ nhân kiên trinh, ta đóng vai kẻ ác bá, nàng hãy nắm bắt một mức độ thích hợp giữa việc thà c.h.ế.t không khuất phục và muốn từ chối nhưng lại nghênh đón, hai chúng ta cứ giữ một trạng thái vừa đấu đá vừa không làm rách mặt nhau là được."

Ta bấu vào tấm nệm da dê trải trên đất, nhỏ giọng lầm bầm: "Ác bá mà có tướng mạo như chàng, thì làm sao mong nữ nhân kiên trinh kia có thể kiên trinh được nữa..."

Bùi Diệu đầu tiên là sững người, trên mặt lặng lẽ hiện lên một tia đỏ ửng, khẽ ho hai tiếng để che giấu sự lúng túng, một lát sau, lại lộ ra vẻ mặt buồn rầu: "Vậy ta... thô bạo một chút?"



Ta lặng lẽ nuốt nước miếng: "Thô bạo thế nào?"

Hắn đưa tay nắm lấy cổ áo ta, hai tay dùng sức, xoẹt một tiếng, đã biến chiếc áo cổ tròn thành áo cổ rộng.

 Bùi Diệu nhìn làn da lộ ra bên trong áo ta, yết hầu chuyển động, ánh mắt lảng tránh: "Chỉ là kế tạm thời, thiệt cho nàng rồi."

Người này miệng thì nói khách sáo, hành động lại nhanh như chớp, đột nhiên áp sát lại.

Chờ hắn dừng động tác, ta cúi đầu nhìn dấu vết đỏ ửng loang lổ kia, mặt đỏ bừng như máu.

Ta hỏi hắn, được rồi chứ?

Hắn chăm chú nhìn ta, suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu.

Ta nghĩ ngợi, bới tung mái tóc, cố gắng làm ra vẻ đáng thương, hỏi hắn: "Như thế nào?"

Hắn vẫn lắc đầu, nhưng không nói gì nữa, chỉ nâng mặt ta lên, rồi bất ngờ hôn xuống.

Đợi đến khi hai người tách ra, ta lập tức mềm nhũn trong vòng tay hắn, một ngón tay cũng không nhấc nổi, chỉ có thể thở dốc khó nhọc, môi nóng ran, chắc hẳn đã sưng vù lên rồi.

Hắn buông ta ra, đột ngột đứng dậy chạy đến cửa, vén một góc màn che lên, gió lạnh thổi vào.

Ta do dự hồi lâu, cuối cùng lí nhí nói: "Chàng và thiếp vốn là phu thê, trò giả vờ này... làm thật thì có gì không được?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi