HIỂU CHÂU BÙI THẤT - HOA LÝ

Bùi Diệu khẽ ho hai tiếng, vừa cười vừa vuốt ve tóc mai bên má ta: "Ta từng thấy vật này trên người nàng. Nàng thích nhất hoa bảo tướng, ưa chuộng màu đỏ, lại có tài vẽ tranh, ưa thích bánh hồ máng chiên giòn người Hồ bán ở Đông Thị. Ta đều biết cả."

Ta ngây người: "Sao chàng lại biết được?"

Hắn không đáp, chỉ hỏi ngược lại ta: "Ngày hôm đó, người cứu ta trong hang động, thật sự là nàng?"

Ta chợt do dự: "Ta cũng không dám chắc đó là thực hay mộng, nhưng ta quả thật từng mơ thấy mình ở trong một hang động ven biển, dùng vỏ sò hứng nước cho chàng uống, lại còn dùng đá xếp thành tường chắn gió, rồi cởi bỏ y phục ướt đẫm trên người chàng. Hình như ta có khả năng hồn phách rời thể trong giấc mộng, lại còn... còn có thể đưa đồ vật đến cho người khác nữa."

Bùi Diệu gật đầu: "Đúng là thế rồi. Lúc trước ta gặp nạn trên biển, may nhờ Tam Bính luôn ở bên cạnh, đưa ta vượt biển, cùng ta dạt đến An Bắc đạo. Khi vào đến bờ, ta lên cơn sốt cao, Tam Bính vì đi tìm nước ngọt nên bất đắc dĩ phải rời khỏi ta, để ta một mình sốt mê man trong hang động. Trong cơn mê, hình như có một nữ tử cho ta uống nước, giúp ta cởi bỏ y phục ướt sũng, đợi đến khi Tam Bính tìm được nước ngọt quay lại, thì cơn sốt của ta đã lui, y phục được phơi bên cạnh đống lửa, chỉ còn độc một chiếc áo choàng khoác trên người. Trong đống lửa còn có mấy vỏ sò bị cháy nứt, dường như chính là thứ đã dùng để đựng nước cho ta uống."

Ta nhíu mày: "Vậy Chân Nghiên kia làm sao biết được chuyện này? 'Tiên tử y nữ' trong miệng nàng ta rốt cuộc là ai?"

Bùi Diệu bất đắc dĩ thở dài: "Sau khi chiếm được Thiên Nhạc, ở đó thường xuyên xảy ra những cuộc nổi loạn nhỏ, khiến quân ta vô cùng mệt mỏi. Chủ soái bèn quyết định thêm mắm dặm muối vào câu chuyện này của ta rồi truyền ra ngoài, nhằm làm nổi bật uy thế của quân ta là do trời ban. Ban đầu chỉ nói ta được tiên tử cứu giúp, dường như còn có chút da thịt tiếp xúc với tiên tử; sau đó lời đồn thêu dệt, lại biến thành tiên tử cứu ta, ta lấy thân báo đáp, hai người kết duyên trăm năm; rồi lại truyền thành tiên tử chữa khỏi bệnh cho ta rồi mang thai, nhưng lại bị triệu hồi về trời, chỉ mong ta lập công, được hành tiên, để có thể lên trời gặp nàng..."

Ta: "... Cho nên Chân Nghiên kia chính là nghe được những lời đồn đại này, nên cố ý đến mạo nhận?"

Bùi Diệu gật đầu: "Đúng vậy. Những gì nàng ta nói, tuy rằng khớp với lời đồn đại bên ngoài, nhưng so với thực tế thì lại có nhiều điểm khác biệt."

Ta nhíu mày trầm ngâm: "Cho nên, chàng cứ để mặc cho nàng ta như vậy, là muốn thả dây dài câu cá lớn?"


Bùi Diệu lại gật đầu: "Người ta nói y nữ tâm tĩnh, nàng xem Chân Nghiên kia, lời nói cử chỉ có chút nào giống y nữ không? Thế nhưng độc trong người ta, đích thực là do nàng giải, hơn nữa độc tính vẫn còn vương vấn mãi không dứt, nàng ta cũng luôn lấy cớ này để quanh quẩn bên cạnh ta, nếu nói nàng ta và kẻ hạ độc không có liên quan gì với nhau, ta không tin."

Ta bĩu môi, trêu chọc: "Người ta động lòng với chàng rồi, làm sao mà tâm tĩnh được."



Bùi Diệu xoa đầu ta, đột nhiên nghiêm túc hỏi: "Tam Nương, nàng ghen rồi sao?"

Ta vỗ vào người hắn một cái: "Toàn nói bậy. Hạng người như nàng ta, cũng xứng vớI chàng sao? Hừ."


Bùi Diệu sắc mặt tái nhợt, đôi mắt xanh biển vì tiều tụy mà nhuốm thêm vài phần dịu dàng khó tả, thở dài nói: "Châu Châu, ta không phải nói nàng ta xứng hay không, ta là nói, ta có xứng với nàng hay không."

Ta ngẩn người: "Lang quân nói vậy là có ý gì?"

Bùi Diệu nhìn về phương xa, ánh mắt như chứa đựng muôn vàn tâm sự: "Ta đã nhận ra nàng từ rất lâu rồi, chỉ là nàng không nhận ra ta. Tam Nương khi ấy, trong mắt chỉ có một người, những người khác, e rằng đều như không khí vậy."

Trong lòng ta lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo, ta nuốt nước miếng, hỏi: "Lang quân gặp ta khi nào, ở đâu?"

Bùi Diệu đáp: "Lần đầu tiên ta gặp nàng, là ở bãi săn hành cung hai năm trước."

Vừa nghe bốn chữ "bãi săn hành cung", ta ngẫm nghĩ một chút rồi vội vàng lấy tay che mặt.

Đó là lần duy nhất ta theo Hoàng thượng và Nương nương đi săn b.ắ.n trong cung, lúc đó ta đã nắm bắt cơ hội quý giá này, liều mình chen lên trước, đẩy tiểu đồng của Thôi Cửu sang một bên, tự mình giành lấy dây cương, dắt ngựa cho hắn ta suốt dọc đường.

Vì muốn nói chuyện với hắn ta nhiều hơn một chút, ta đã phải vươn cái cổ cao quý của mình ra, chắc cũng phải dài thêm đến hai thước.

Chuyện này năm đó đã trở thành giai thoại được truyền khắp kinh thành.

Sau đó cô mẫu không bao giờ gọi ta đến cấm viên nữa, bây giờ nghĩ lại, chắc là vì quá mất mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi