HIỂU LẦM! TÔI KHÔNG CỐ Ý BỎ TRỐN

Nhâm Nghị vừa về đến nhà, Hạ Thụ đang bưng nước rửa chân đi ra, thời gian vừa vặn.

Nhâm Nghị bất đắc dĩ nở nụ cười, cởi giày đi tới. Hạ Thụ ngồi chồm hỗm trên mặt đất thành thục cuốn ống quần của anh lên, đem chân của anh để vào trong nước ấm, nhiệt độ vừa phải.

Nhâm Nghị nhìn dáng vẻ biết vâng lời của cậu, lông mày khẽ động, thấp giọng nói: “Em không cần làm như vậy.”

Hạ Thụ dừng một chút, sau đó cúi đầu nói: “Em thích làm như vậy.”

Thanh âm cậu ôn nhuận êm tai, cậu thành thục nhấc chân Nhâm Nghị lên, xoa bóp cổ chân của anh, làm cho anh thoải mái thở ra một tiếng.

Hạ Thụ hỏi: “Ngày hôm nay khổ cực không?”

Nhâm Nghị làm quản lý cấp cao cho một công ty nổi tiếng ở địa phương, thường ngày trong công việc phiền phức, nhưng nếu bàn luận khổ cực, lại không đến nỗi.

Nhâm Nghị thấp giọng nói: “Không khổ cực.”

Hạ Thụ lại hỏi: “Chân… Còn đau không?”

Hạ Thụ mắt trái có một nốt ruồi nhỏ, cúi đầu xuống điềm đạm đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn sạch sẽ lộ ra một chút oan ức, Nhâm Nghị nhìn đôi mắt của cậu, sau đó khẽ cười một tiếng, xoa xoa tóc của cậu: “Không đau, tiểu tử thúi.”

Lông mày Hạ Thụ vẫn hơi nhíu lại không có buông ra, thần sắc thành kính mà nghiêm túc, ngón tay của cậu nhẵn nhụi, động tác xoa bóp của cậu như đang chế tác một mặt hàng mỹ nghệ tinh xảo. Nhâm Nghị nhìn mà trợn tròn mắt.

Tiếng cửa mở vang lên, một cô gái trẻ đi vào, cô gái kia nhìn thấy động tác của hai người không một chút kinh ngạc, như tập mãi thành quen. Cô thản nhiên liếc mắt một cái, để ba lô trên lưng xuống, cột tóc đi về phía nhà bếp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi