HIỂU THANH HOAN

Cũng may tính tình Nhan Thanh tốt, Giang đại nhân không cần mất nước mắt cũng có thể được như mong muốn.

Giang Hiểu Hàn bị thương trên bả vai, mặc quần áo, bôi thuốc ở Ngự Sử Đài không quá tiện, Nhan Thanh phủ lên người hắn một cái áo khoác rộng, tạm như vậy đỡ người đi ra ngoài.

Mấy người bọn họ đều là người nhanh nhẹn, mà chính Giang Hiểu Hàn cũng có thể chịu đựng, giai đoạn rút xích không trì hoãn quá lâu, lúc bọn họ đi ra cổng lớn trọng ngục, tiệc mừng ở tiền viện vẫn còn chưa dừng.

Giang Hiểu Hàn bị thương nặng, lại mất nhiều máu, bước đi phù phiếm bất ổn, nửa người phải dựa vào Nhan Thanh mới có thể gắng gượng bước đi. Hình Sóc không nhìn được máu, trước khi xử lý vết thương bèn nói mình ra ngoài trước để chuẩn bị xe ngựa, lúc này đã chờ bọn họ ở cửa hông.

Bên ngoài đang đổ tuyết, khí trời lạnh giá, Giang Hiểu Hàn bị gió thổi đến rùng mình, cả người mê man.

Nhan Thanh kéo áo khoác hắn thêm kín, lại siết lấy tay hắn, truyền nội lực sưởi ấm, đỡ hắn về phía cửa hông.

Hình Sóc dọn sạch những thứ có thể làm lộ thân phận treo ngoài xe, xe ngựa lúc này thoạt nhìn vô cùng mộc mạc, dù cho trên đường có người nhìn thấy, e rằng cũng sẽ không nghĩ đến là bọn họ. Phu xe của Hình gia đã không còn ở trên xe, Hình Sóc giao xe ngựa cho Giang Ảnh, đảm bảo bọn họ vừa đi, ông sẽ khóa trọng ngục, sẽ không có người phát hiện.

Nhan Thanh nâng Giang Hiểu Hàn lên xe ngựa, sau đó quay đầu, chắp tay nói: "Đa tạ, Hình đại nhân."

"Là chuyện nên làm." Hình Sóc nghiêm túc đáp: "Giang đại nhân từng giúp ta rất nhiều ở Kinh thành, chút chuyện dễ dàng này còn chưa sánh được hai phần mười những việc trước kia."

Trang Dịch và Trình Nguyên sợ một mình Nhan Thanh ứng phó không được, cũng theo lên xe. Giang Ảnh buông cửa xe xuống, xé một mảnh vải từ tay áo để che mặt, bảo đảm không có sơ hở nào rồi mới kéo dây cương.

Giang Hiểu Hàn thả lỏng, còn chưa tới Giang phủ đã không trống đỡ nổi mà ngất đi.

Giang Mặc chờ sau Giang phủ hơn nửa đêm mới rốt cục thấy bọn họ trở về. Mấy ngày nay, Nhan Thanh không ở trong phủ, Giang Ảnh cũng không chịu nhiều lời về Giang Hiểu Hàn với cậu ta. Tim Giang Mặc cứ treo trên không trung mà đung đưa một thời gian dàu, lúc này nhìn thấy Giang Hiểu Hàn, nhất thời không nhịn được mà rơi nước mắt.

Giang Ảnh giúp Nhan Thanh đỡ Giang Hiểu Hàn từ xe ngựa xuống, thấy thế thì khẽ nạt: "Khóc cái gì, không tiền đồ."

Bọn họ luống cuống tay chân, sắc mặt Nhan Thanh xem ra không được tốt lắm. Giang Mặc cảm thấy mình không giúp được gì, bèn lau nước mắt, rầu rĩ nói: "Vậy ta... Ta đi đun chút nước nóng."

Trở về Giang phủ rồi, chuyện gì cũng dễ nói. Giang Mặc lo dọa sợ lão quản gia, không dám kinh động quá nhiều người, chỉ chọn hai hạ nhân tay chân lanh lẹ đi giúp nấu nước.

Điều kiện trong lao không được tốt, quanh vết thương của Giang Hiểu Hàn có một vòng thịt thối mỏng manh. Trình Nguyên cầm một cái dao mỏng, có chút không đành lòng nhìn Nhan Thanh: "Hay ngài ra ngoài trước?"

Nhan Thanh lắc đầu. Vết thương của Giang Hiểu Hàn xuyên từ sau ra trước, nếu không rửa sạch vết thương sẽ không thể nằm xuống. Nhan Thanh nửa ôm hắn vào lòng, dùng gắp bạc cởi lý y đã loang lổ vết máu của hắn. Vết thương dữ tợn lộ ra ngoài, vết máu khô dính lên cả ngực và bụng. Vết thương sau vai hắn bị vải áo dính vào, Nhan Thanh dùng vải mềm thấm chút nước trà, cẩn thận lau hồi lâu mới từng chút một gỡ được sợi vải ra.

Cũng may Phạm Vinh không có ý đuổi tận giết tuyệt, ngoài vết thương này ra thì không tìm thấy tổn thương khác.

Trình Nguyên và Nhan Thanh ở trong phòng lo cho Giang Hiểu Hàn, Trang Dịch thì muốn tìm phương thuốc nên đến tư kho của Giang Hiểu Hàn chọn dược, bèn quay người, tự mình đi về phía bếp nhỏ.

Bếp nhỏ tại chủ viện thường ngày không đốt lửa, cùng lắm cũng chỉ là đun ấm nước. Trang Dịch lục lọi một lúc lâu, ngay cả cây nến cũng không tìm ra, đành lần mò múc một gáo nước để ngâm dược liệu, sau đó lại tìm một vòng khác, cuối cùng thấy được nửa chậu nước đã lạnh ở góc phòng để rửa vết máu trên tay.

Vào ngày đông, nước lạnh lẽo thấu xương, nhưng Trang Dịch không muốn tay dính máu nên vẫn rửa. Sau khi rửa sạch, đôi bàn tay mềm mại đã bị đông đến đỏ bừng.

Trang tiểu công tử ngày hôm nay vậy mà không kêu khổ, y mím môi rửa sạch tay, tùy ý kéo vải bố lau khô,  xoay người, đang định bắt đầu sắp xếp những dược liệu kia, mới phát hiện có một người đứng ở cửa phòng bếp.

Giang Ảnh đi vào, cúi đầu, nhét cái gì đó vào tay Trang Dịch ___ là một cái lò sưởi tay.

Trang Dịch dựa vào ánh trăng nhìn một chút, lò sưởi tay có túi vải trùm bên ngoài, bên trong là hai khối ngân than đang cháy, lúc chạm lên thì nhiệt độ vừa vặn. Hai tay vừa ngâm nước đá dần ấm lên, đầu ngón tay có cảm giác hơi nhói như bị kim châm.

"Sao ngươi không ở lại chủ viện chăm sóc Giang Hiểu Hàn?" Trang Dịch hỏi.

Phòng bếp này không lớn, đứng hai, ba người là có cảm giác chen chúc. Giang Ảnh kéo một cái ghế gỗ nhỏ ra từ dưới kệ bếp, đặt dược liệu ban nãy Trang Dịch ngâm và lò thuốc ra trước mặt, lại lấy ra hai khối đá lửa.

"Ngân than không dễ đốt, ngươi không đốt được." Giang Ảnh đáp.

"Cho nên ngươi đến đây giúp ta?" Trang Dịch nâng lò sưởi tay, nói: "Bây giờ ta không biết nhóm lửa, ngươi làm giúp ta. Vậy sau này ta không biết những thứ khác, ngươi cũng giúp ta sao?"

Giang Ảnh im lặng, dùng sức đánh đá lửa, hỏa tinh rơi vào lò thuốc, làm cháy nhánh cây bên trong.

Trang Dịch mở miệng hỏi đã biết hắn sẽ không trả lời. Nhiều năm như vậy, người này vẫn luôn lảng tránh như thế, không có gì tiến bộ, cả một câu đánh trống lảng cũng không nói, chỉ biết giữ im lặng.

"... Những ngày ở trong lao, Giang Hiểu Hàn chịu khổ rất nhiều nhỉ?" Trang Dịch đột nhiên hỏi.

Giang Ảnh mặc dù thấy kỳ lạ khi y bỏ qua chuyện ban nãy, nhưng cũng đàng hoàng gật đầu.

"Nhan Thanh thương hắn lắm." Trang Dịch nói: "Lúc gặp phải y ở cửa thành, y dẫn theo Cảnh Trạm đến đây, thoạt nhìn phong trần mệt mỏi, nhưng cả người lại có tinh thần."

Ngân than bị lửa đốt, hỏa tinh chầm chậm hướng lên trên.

"Lúc đó ta không biết hai người họ có xích mích, cho nên lỡ miệng. Ngươi không thấy vẻ mặt y khi đó, sắc mặt lạnh như muốn kết băng vậy." Trang Dịch ngồi trên giường nhỏ, ôm lò sưởi tay vào lòng: "... Ta rất hâm mộ, hâm mộ việc Nhan Thanh nguyện ý tới tìm hắn."

Giang Ảnh vẫn trầm mặc, dùng móc sắt khơi than trong lò, mu bàn tay không cẩn thận sượt qua thân lò, khiến hắn giật mình vì nóng. Giang Ảnh mím môi, ném móc sắt sang bên, đặt bình sắc thuốc lên lò. Hắn ổn định lại tâm tình, rốt cục cũng ngẩng đầu lên, nhìn Trang Dịch một chút.

Trang tiểu công tử ngồi tựa bên cửa sổ, ánh trăng phủ lên bờ vai y, phác họa ra thân thể như ngọc của thanh niên. Vải gấm dưới ánh trăng trở nên vô cùng êm dịu, y phục, trang sức trên người y không thứ nào là không hoàn mỹ. Chỉ có tay áo là dính nước vì ban nãy y vừa rửa tay.

Đây là công tử được nuông chiều trong gấm vóc mà lớn lên, sẽ ghét bỏ máu trên tay bẩn, cũng mong ước những tháng ngày yên bình như người khác. Buồn vui sướng khổ của Trang Dịch xưa nay đều rất rõ ràng, không cần nhọc lòng đi đoán. Chỉ có người thực sự không buồn không lo, không phải lo nghĩ đến hoàn cảnh về sau, mới có thể trở nên thuần khiết như vậy.

___ hoàn toàn ngược lại so với hắn.

Trang Dịch vẫn nhìn hắn chằm chằm, đương nhiên sẽ không bỏ qua ánh mắt chợt lóe của đối phương. Trước mặt y, Giang Ảnh luôn là vẻ thuận theo như thế, cho dù là một cái liếc mắt cũng là chạm vào liền phân, như là lo lắng ánh mắt hắn lưu lại trên người y quá lâu vậy.

Lò sưởi tỏa nhiệt, xuyên qua vải bố, từ lòng bàn tay Trang Dịch truyền khắp toàn thân.

Không biết là bởi tối nay mệt nhọc hay vì duyên cớ gì khác, hôm nay Trang Dịch lại không tức giận, tâm thái ôn hòa, nói: "Cho đến bây giờ, chuyện gì cần thì cũng đã làm. Giang Hiểu Hàn có nói sau khi mọi chuyện lắng xuống sẽ có tính toán gì không?"

Tựa hồ cảm thấy vấn đề này không khó trả lời, Giang Ảnh rốt cục mở miệng: "Vẫn chưa."

Trang Dịch nhẹ vuốt lò sưởi trong tay: "Ta vẫn nói câu kia, nếu hắn muốn từ quan, nhà ta vẫn thiếu một phòng thu chi. Còn ngươi... Phụ thân ta lúc trước có nói, ta còn thiếu một hộ vệ biết võ."

Tay Giang Ảnh khựng lại, lát sau mới khẽ ừ một tiếng.

Trang Dịch biết, hắn nói vậy là vì biết y muốn nghe câu đó, không phải thực sự đáp ứng y. Nhưng dù là vậy, Trang Dịch vẫn cảm thấy an ổn trong lòng. Y đã nói xong lời muốn nói, cũng nhận được đáp án mình muốn nghe, bèn không tiếp tục nói nữa, chỉ chuyên chú chờ chuẩn bị xong chén thuốc này.

Bên ngoài, ánh trăng bị mây đen che khuất hơn nửa, Giang phủ rộng lớn một lần nữa bị yên tĩnh vùi lấp.

Giang Hiểu Hàn tỉnh lại giữa một vùng ấm áp.

Thần trí hắn mơ màng, cảm quan trở lại rất chậm, hắn chỉ có thể cảm thấy quanh thân ấm áp mà thoải mái, bồng bềnh nhưng không có cách nào gắng sức.

Bên tai có tiếng nước nhẹ lay, có một thứ ấm nóng, mềm mại cẩn thận lau qua tay hắn, dòng nước theo cánh tay, chảy xuống thân. Giang Hiểu Hàn hơi nhíu mày, cuối cùng mới coi như tỉnh lại.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Giang Hiểu Hàn nắm lấy tay Nhan Thanh, khẽ kéo.

"Huynh tỉnh rồi?" Nhan Thanh nhẹ giọng hỏi.

Giang Hiểu Hàn khẽ ừ một tiếng, chầm chậm mở mắt, nhìn về phía Nhan Thanh. Hắn hậu tri hậu giác phát hiện bây giờ mình đang ở phòng tắm trong phủ, thành ao bằng ngọc xanh, trong ao còn có một lớp cánh hoa hồng. Hắn đang ngồi ở thành ao, vết thương lộ trên mặt nước, còn đắp một lớp vải mềm để ngăn hơi nước.

Giang Hiểu Hàn hơi động đậy, mới phát hiện vết thương trên vai đã được băng bó kỹ càng, cánh tay chỉ có thể hoạt động một chút.

Nhan Thanh mặc lý y trắng, ống tay áo sắn cao, quanh thân là hơi nước, đang nửa quỳ cạnh ao, giúp hắn lau vết máu trên ngực.

Giang Hiểu Hàn khẽ đè tay y lại, thấp giọng nói: "... Những việc này, gọi hạ nhân làm là được."

"Lúc ta bệnh, huynh có thể chăm sóc ta, thế sao ta lại không thể chăm sóc huynh?" Nhan Thanh mặt mày bình thản hù dọa hắn: "Nói thêm một câu, phạt huynh chép sách."

Giang Hiểu Hàn khẽ cười, vạn phần phối hợp, như bị câu uy hiếp kia dọa lui, không nhắc tới vấn đề này nữa.

Động tác của Nhan Thanh rất nhẹ, tựa như hắn là trân bảo hiếm thấy trên đời, phải trân trọng, đối xử thật tốt, nếu dùng quá chút lực sẽ vỡ nát vậy.

Bên ngoài vang lên tiếng xào xạc không dứt, Giang Hiểu Hàn chuyên chú nghe một lúc mới nói: "Bên ngoài có tuyết rồi?"

"Vừa mới rơi xuống một lúc." Nhan Thanh đáp: "Không biết thiên tượng năm nay kiểu gì, đã có vài trận tuyết lớn rồi."

Giang Hiểu Hàn lại trở nên trầm mặc.

Nhưng loại trầm mặc này lại không khiến người cảm thấy nặng nề. Giang Hiểu Hàn nhìn gò má Nhan Thanh, biểu tình đối phương chăm chú, trong con ngươi có ánh nến nhỏ vụn đong đưa, còn phản chiếu cả lăn tăn sóng nước.

Lòng Giang Hiểu Hàn bỗng tràn đầy, có thứ gì đó đội đất chui lên, nháy mắt đã trở thành một gốc đại thụ có thể che trời.

"A Thanh." Giang Hiểu Hàn bỗng mở miệng.

Nhan Thanh tưởng hắn không thoải mái, vội hỏi: "Làm sao vậy?"

Giang Hiểu Hàn nhìn xuống tay mình ___ từ khi hắn tỉnh lại, Nhan Thanh vẫn mặc hắn nắm tay y, dù cho chỉ có một tay làm việc bất tiện nhưng y cũng không rút ra. Giang Hiểu Hàn xưa nay thích làm những động tác thân mật, tựa hồ phải chạm đến Nhan Thanh, hắn mới có thể an tâm. Mà mấy tháng nay Nhan Thanh cũng sớm thành thói quen, phần lớn thời gian đều như bây giờ, lẳng lặng mặc hắn lôi kéo.

Em ấy luôn dung túng mình như vậy, Giang Hiểu Hàn nghĩ.

Nhan Thanh tới từ Côn Luân cách đây ngàn dặm, cuối cùng cũng khiến trái tim luôn lơ lửng của Giang đại nhân trở về vị trí, khiến hắn cuối cùng cũng có chút tự tin mà nghĩ "người này là của ta".

"A Thanh." Giang Hiểu Hàn lại gọi.

Nhan Thanh phát hiện tâm tình hắn khác thường, dễ tính đáp lại: "Ừ."

Lúc ở Bình Giang, Giang Hiểu Hàn vì chướng ngại tâm lý mà luôn giấu mình sau một tấm màn, ở trọng ngục lại bị dây xích lạnh lẽo ngăn cản, tựa hồ mãi đến lúc này, hắn mới xem như thực sự thân cận cùng Nhan Thanh.

Giang Hiểu Hàn bỗng không muốn đợi thêm nữa.

"A Thanh." Giang Hiểu Hàn nhẹ kéo tay y: "Em cũng xuống đây đi."

Tuy ao này khá lớn, để mấy người xuống cũng thừa sức, nhưng Nhan Thanh lại vẫn cảm thấy không hay cho lắm.

"Ta cứ phải ngẩng đầu nhìn em như vậy, vết thương bị kéo ra, có chút khó chịu." Giang Hiểu Hàn thấp giọng: "Hình như ta đã lâu không ngắm em thật kỹ rồi."

Nhan Thanh vẫn có chút do dự: "Nhưng mà..."

"A Thanh..." Giọng Giang Hiểu Hàn trầm thấp, âm cuối hơi kéo dài: "Vết thương của ta đau."

Giang Hiểu Hàn hơi ngẩng đầu, tóc dài xõa xuống, nom vừa nhu thuận vừa đáng thương. Trong con ngươi hắn như có một vũng nước, đôi mắt hoa đào bị hơi nước phủ vây, xem đến là vô tội. 

Nhan Thanh thua trận, mơ mơ hồ hồ bị Giang Hiểu Hàn kéo xuống nước.

Giang Hiểu Hàn cơ hồ là lập tức kéo tay đối phương, dẫn y ngồi trước người mình. Chờ đến khi Nhan Thanh phản ứng lại, cả người y đã ngồi trong lòng Giang Hiểu Hàn rồi.

Hai tai Nhan Thanh bỗng đỏ bừng, muốn tách khỏi người hắn: "Hiểu Hàn, ta ___"

Đáng tiếc, Giang Hiểu Hàn giữ lấy tay y, không cho y đi. Nhan Thanh nghĩ đến vết thương trên vai hắn, cũng không dám cùng hắn phân cao thấp.

Giang Hiểu Hàn khẽ hôn lên cổ tay y. Sau khi Nhan Thanh đổ bệnh tại thôn Lưu gia, hắn tựa hồ vô cùng lưu ý nơi này, mạch đập khẽ khàng dưới da thịt, lại truyền đến bờ môi mỏng.

Lòng Nhan Thanh bỗng mềm nhũn.

Một lát sau, Giang Hiểu Hàn buông tay y, đặt tay lên eo đối phương, kéo người đến gần mình hơn.

"Em không ghét như vậy chứ?" Giang Hiểu Hàn hỏi.

Biểu hiện của Giang Hiểu Hàn vô cùng nghiêm túc, Nhan Thanh ngây người nhìn vào mắt hắn, mặc dù không biết hắn muốn nhắc đến cái gì, nhưng vẫn theo bản tâm mà lắc đầu.

Sau đó, y thấy Giang Hiểu Hàn cười nhẹ nhõm, đầu ngón tay trắng trẻo xoa lên khóe mắt y, nước ấm áp chảy xuống theo cánh tay Giang Hiểu Hàn, quần áo y đã ướt sũng, nặng trình trịch, kề sát vào da thịt.

Giang Hiểu Hàn hơi nghiêng người, ngậm đi một cánh hoa không biết dính lên cổ y từ lúc nào.

Môi lưỡi ướt át lướt qua gáy Nhan Thanh, cơ thể y cứng đờ, theo bản năng mà túm lấy tay Giang Hiểu Hàn.

Giang Hiểu Hàn động viên hôn lên mắt y, nhưng không dừng lại ở đó, mà tiếp tục ngậm lấy môi y.

Ngoài cửa, tuyết rơi càng lớn, tiếng gió xào xạc như ở bên tai, nhưng Nhan Thanh đã không còn nghe rõ nữa.

Đây có lẽ là lần làm bừa nhất của Giang Hiểu Hàn.

Lý y ướt hơn nửa nổi trên mặt nước, Giang Hiểu Hàn nhẹ đẩy chướng ngại vật trước mắt, ôm lấy tấm lưng thon gầy của Nhan Thanh. Đầu ngón tay hắn lần theo xương sống thẳng tắp của đối phương, hơi dùng sức, xoa từng chút một.

Đầu ngón tay từng chút nhóm lửa, khiến cả cánh đồng đều cháy bừng. Nhan Thanh cuối cùng hết sức, gần như ngây ngẩn mà bám chặt lấy cánh tay của Giang Hiểu Hàn.

Giang Hiểu Hàn hôn rất cẩn thạn, hắn tựa hồ dùng hết kiên nhẫn cả đời cho khoảnh khắc này. Trong vòng tay hắn, Nhan Thanh như một con cá mất nước, ngoại trừ bị ép đáp lại thì không còn chút sức đánh trả. Khóe mắt và hai tai y đều đỏ bừng, so với hồng mai bên ngoài còn diễm lệ ba phần.

"...Hoa hảo nguyệt viên nhân trường cửu." Giang Hiểu Hàn nói câu này giữa lúc môi răng gắn bó: "Lúc trước cảm thấy tục khí... Bây giờ nhìn lại, vẻ đẹp của nhân gian này có lẽ cũng chỉ đến như vậy." (*)

___

(*) Hoa hảo nguyệt viên nhân trường cửu: Hình như là "người có cuộc sống hôn nhân tốt đẹp thì sống lâu" á =))))

Hal: Mà muốn quỳ lạy quá =)))) Trời ơi, là dưỡng sinh, không phải tập song tu =)))) Sao hai vị hardcore thế =))) Trên vai còn thủng một lỗ mà đã lên lên xuống xuống rồi =))))) 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi