HIỂU THANH HOAN

Trận mưa này đến vừa vội vừa nặng nề, hồ như sẽ không thể tạnh trong thời gian ngắn.

Lính gác cổng phía đông thức dậy từ sớm, trời chưa sáng đã phát hiện khí trời hôm nay không được tốt. Hắn chưa kịp về nhà lấy đồ che mưa thì đã bị dội một trận mưa lạnh thấu tim, lúc này đang lau nước trên mặt, nói một tiếng "xúi quẩy".

Vài người đàn ông trung niên cao lớn thô kệch ngồi xổm dưới cổng thành trú mưa, giáp trên người hút nước, so với ngày thường còn nặng hơn hai lần.

"Sao tự dưng lại mưa thế không biết." Một gã đàn ông trong đó cáu bẳn, thiếu kiên nhẫn oán: "Cái thời tiết chó má gì thế này, đến phiên ông đây trực lại gặp phải xúi quẩy như vậy."

Trên mặt hắn có một vết sẹo, lúc nói chuyện, nửa mặt đều rung rung, nhìn vô cùng dữ tợn. Mấy thủ vệ ngồi cạnh có chút sợ hắn, cũng không dám hó hé gì, yên lặng tựa vũ khí lên tường thành, uổng công vô ích vắt nước cho bộ giáp.

Mặt sẹo bị mất mặt, tức giận đạp lên vách tường một đạp, trường thương rơi lẻng kẻng trên mặt đất, thiếu chút nữa đã đâm vào chân một người.

"Ngươi xong chưa?" Có người không vui: "Không muốn làm thì cởi đồ đi tìm Hiệu úy mà rời binh, ở đây to mồm cái gì."

Vô cớ rời binh bị tính là đào binh, gò má mặt sẹo giật giật, nổi giận đùng đùng nói: "Ngươi nói cái gì?"

"Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau." Một thanh niên gầy gò đi tới đứng giữa hai người, cậu ta ăn nói nhỏ nhẹ, có vẻ là người tính tình rất tốt: "Nếu để Bảo trưởng biết trong lúc trông coi mà lại to tiếng, lại sẽ nhiều chuyện."

Mặt sẹo kiếm được bậc thang, cũng thuận theo đó mà xuống, hừ lạnh một tiếng, đi tới bên nhặt thương của mình.

Thanh niên kia ngại ngùng cười: "Ta thấy sắc trời còn sớm, cấp trên đại nhân tuy nói muốn ngăn người ra khỏi thành, nhưng cũng không cần quá vội. Không bằng, hai vị đại ca về đổi qua áo lót, lại mang đồ che mưa tới đây, ta thay các ngươi trông coi, sẽ không để ai phát hiện.

Tường thành Bình Giang phủ cao hơn hai trượng, trên tường còn trang bị nỏ, người không phận sự không thể vượt tường mà qua. Cho nên, nếu muốn rời thành, nhất định phải đi qua một trong sáu cổng thành. Lúc này, trời vừa rạng sáng, cơ hồ không có nhiều người phải ra khỏi thành, dù cho chỉ để lại ba, năm người cũng đủ để ứng phó.

Mặt sẹo cùng với gã đàn ông vừa tranh chấp với hắn liếc mắt nhìn nhau, đều đồng ý.

Sắc trời đen kịt dần trở nên xám trắng, ngoài cửa thành bắt đầu truyền đến tiếng người ồn ào. Ngày thường, điền trang gần đó hoặc thôn dân sẽ mang rau dưa và trái cây tươi vào thành, đưa cho các tửu lâu hoặc nhà giàu trong thành.

Cấp trên ra lệnh chỉ cần nghiêm tra người muốn ra thành, lính gác thấy có mấy người mặc quần áo cũ kĩ vá chằng vá đụp, đi giày cỏ vào thành, cũng không quá để ý mà thu hồi ánh mắt.

Thôn dân vào thành đều đội nón rộng vành, dìu nhau bước vào trong. Bước đi của bọn họ tập tễnh, phần mặt lộ ra dưới nón trắng bệch không bình thường, môi không khống chế được mà run rẩy, chảy từng giọt mồ hôi lạnh.

Chỉ lát sau, một tiếng sấm nổi lên, đánh tỉnh hơn nửa tòa thành.

Thôn dân vào thành kéo nhau đi giữa đường chính, vừa đi vừa vạch áo mình, để lộ ra những vết thương đã thối rữa tanh hôi.

"Cầu xin các lão gia cứu mạng___!"

Tiếng gào này như nhuốm đẫm máu và nước mắt, mấy người quỳ gối trên đường phố Bình Giang phủ, đau khổ khóc lên.

Có một vài sạp hàng rong nhỏ sáng sớm bày hàng bị cảnh tượng này dọa sợ đến choáng váng, luống cuống chân tay, làm đổ quầy cũng không quan tâm, loạng choạng chạy về nhà.

"Có bệnh dịch vào thành rồi____"

Mưa to nện trên nền đất, đánh lên thân thể người, bếp than đang hồng rực chỉ chốc lát đã bị mưa xối ướt, chỉ để lại một làn khói xanh.

Tiếng sấm rền vang, tia sét chói lòa chiếu lên khuôn mặt trắng bệch không chút hồng hào của thôn dân, khiến bọn họ giống như bạch cốt leo ra từ địa ngục.

Trong thành thoáng chốc rối loạn.

Khi Giang Hiểu Hàn biết tin, hắn đang ở cách phố chính không tới trăm bước, đã thay một thân quần áo sạch sẽ, đứng ở cửa tửu lâu chờ Nhan Thanh. Giang Mặc đứng bên cạnh hắn, trong tay là hai bộ áo tơi.

Một nam nhân trẻ tuổi thân mang áo giáp từ xa đến gần, sải bước tiêu sái đến trước mặt Giang Hiểu Hàn, khom người chào: "Đại nhân, ngoài thành có ôn dịch, có thôn dân tiến vào thành, hiện giờ đang náo loạn ngoài nha môn."

Giang Hiểu Hàn làm thế đỡ người, lạnh nhạt nói: "Là người từ thôn Lưu gia?"

Nam nhân ngẩn người, tựa hồ kinh ngạc vì độ linh thông tin tức của hắn: "Vâng, nghe những gì nhóm thôn dân kia nói thì quả đúng là vậy."

Giang Hiểu Hàn cũng không bất ngờ với thông tin này. Từ khi cho Giang Ảnh cùng Trang Dịch đến thôn Lưu gia, hắn đã dự kiến được kết quả ngày hôm nay. Thôn Lưu gia ở nơi xa xôi, lại bị nước lũ quấy nhiễu, nếu như không có bên ngoài đến giúp đỡ, tất phải ra ngoài cầu cứu.

Trang Dịch là người tâm tư thiện lương, thuần khiết, đi tới đó nhất định sẽ tận tâm tận lực cứu trị thôn dân. Nhưng Giang Ảnh đã đi theo hắn sáu năm, đương nhiên biết phải làm việc thế nào, cũng rõ lúc nào thêm thêm một đuốc, khiến chuyện này càng thêm to, nấu cho tới khi Ôn Túy phải ra khỏi cửa.

Chỉ là, hắn không nghĩ tới hôm nay chính là ngày đó.

Giang Hiểu Hàn rũ mắt, tự giễu cười, nghĩ thầm hôm nay đúng là ngày không may mắn.

Nhan Thanh thay xong quần áo, đi ra thì thấy Giang Hiểu Hàn đang trò chuyện cùng một nam nhân lạ mặt. Trên người nam nhân là một bộ khinh giáp giống với binh sĩ, nhưng chế tác khéo léo hơn một chút, bên hông là Hổ văn cùng một thanh trường đao sắc bén.

"A Thanh." Giang Hiểu Hàn quay đầu lại: "Vị này là Chỉ huy sứ của Thần Vệ doanh, Vệ Thâm."

Nhan Thanh tiến lên trước, chắp tay với đối phương, coi như chào hỏi.

Vệ Thâm ở trong quân lâu ngày, cũng không quan tâm nghi thức xã giao, quay đầu tiếp tục nói: "Việc này không phải chuyện nhỏ, không biết đại nhân định ứng đối thế nào."

"Những người kia đâu?" Giang Hiểu Hàn hỏi.

"Đã bị bắt đưa vào nha môn." Giữa đôi mày Vệ Thâm là hai khe nhạt, tựa hồ vì luôn cau mày mà ra, ngữ khí của hắn trầm trọng: "Với tính cách đám lính của Ôn Túy, e rằng lành ít dữ nhiều."

Nhan Thanh thấy Giang Hiểu Hàn vẫn bình tĩnh, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"À." Giang Hiểu Hàn thấy y hỏi, thấp giọng trả lời: "Lúc trước ta đã nói với ngươi. Trường Giang vỡ đê khiến lũ tràn, ngoài thành có một làng gặp tai, hiện nay xảy ra ôn dịch, thôn dân đã đến thành Bình Giang."

Nhan Thanh biến sắc mặt.

Từ xưa đến nay, ôn dịch luôn là thứ khiến người nghe sợ hãi. Đại đa số ác chứng đều dễ dàng truyền nhiễm, người dân lại không biết cách phòng bị, chỉ cần hơi bất cẩn, rất nhiều mạng người sẽ bị chôn vùi.

Giang Hiểu Hàn định tiếp tục dặn dò Vệ Thâm, chợt nghe Nhan Thanh gọi tên hắn.

"Giang Hiểu Hàn."

Hắn nghe vậy, nhìn sang: "Hả?"

Nhan Thanh vội tiến lên vài bước, lo âu không lời nào tả hết: "Ta biết chút ít y thuật, để ta đi một chuyến."

Giang Hiểu Hàn nhíu mày. Có một chớp mắt, Nhan Thanh cảm thấy hắn tựa hồ là muốn cự tuyệt.

Sự thực cũng đúng là vậy, Giang Hiểu Hàn theo bản năng muốn Nhan Thanh ở lại nơi an toàn như thành Bình Giang. Nhưng hắn lập tức cắn đầu lưỡi, nuốt lời cự tuyệt xuống, gắng ép khiến lồng ngực đau đớn.

Nhan Thanh không lệ thuộc vào hắn, cũng không phải thuộc hạ. Y chỉ là dựa vào hai tiếng đạo nghĩa mà ở bên cạnh hắn, nhưng Giang Hiểu Hàn hiểu rõ, mắt nhìn của y rộng hơn thế. Núi cao nước xa, y nên du hành nơi thiên hạ rộng khắp, chứ không nên bị bó buộc bên người hắn.

___ Giang Hiểu Hàn biết, tâm của Nhan Thanh đặt ở người trong thiên hạ.

Nhưng trong lòng, hắn vẫn không kiềm được mà phiền muộn. Cảm giác bất an buồn bực này nhồi đầy cõi lòng, khiến hắn giống như một con thú bị vây khốn, không thể chờ đợi, muốn tìm kiếm lối ra. Kinh nghiệm hai mươi bảy năm nhân sinh hoàn toàn không đủ để hắn lý giải loại phiền muộn này. Nhưng cũng may, hắn luôn là người lý trí, những tình cảm khó hiểu sẽ không ảnh hưởng đến quyết định của hắn.

Vì vậy, hắn chỉ nhận áo tơi từ Giang Mặc, tự tay phủ lên cho Nhan Thanh, lại buộc chặt dây.

"Được." Giang Hiểu Hàn nói.

"Ta phải đối phó với Ôn Túy." Hắn tiếp tục, "Ngươi đi trước, mấy ngày sau, ta sẽ đến thôn Lưu gia tìm ngươi."

Nhan Thanh có chút không biết làm thế nào, đè lên tay hắn: "Ngươi không cần ___"

Y muốn nói hắn không cần mạo hiểm, cũng muốn khuyên hắn nên ở lại thành Bình Giang để chủ trì đại cục.

Nhưng Giang Hiểu Hàn không cho y cơ hội này.

Giang Hiểu Hàn nhẹ tránh tránh tay y, cúi đầu, cởi ngọc bội bên hông, đặt vào tay Nhan Thanh: "Đây là tín vật của ta, ngươi giữ cho kỹ... Ngoài thành có ba trăm cấm quân, ngươi hãy mang theo mình. Trang Dịch cùng Giang Ảnh hiện đang ở thôn Lưu gia, sau khi đến đó, ngươi có thể tìm Giang Ảnh hỏi tình hình."

Nhan Thanh cảm thấy lời này có chút bất thường, ngọc bội trong tay như nặng nghìn cân. Y muốn cự tuyệt, nhưng Giang Hiểu Hàn cố chấp giữ cổ tay y, không cho y trả lại.

"Lần này đi, để Thần Vệ doanh đóng trại cách thôn mười dặm, trong doanh phải ngày ngày nấu rượu rải thuốc, không cho phép thôn dân đi vào." Giang Hiểu Hàn nói rất nhanh, không cho y cơ hội phản bác: "Để bọn họ dựng một lều đơn, ngươi không cần ở cùng với người khác."

Lời này của hắn như là dặn Nhan Thanh, thực chất là nói cho Vệ Thâm nghe. Đối phương thân là cận vệ Thiên tử, bản lĩnh nghe lời đoán ý luôn rất tốt, nghe vậy liền gọi một binh sĩ, sai hắn đi ra ngoài thành truyền lời.

"Ta không cần như vậy." Nhan Thanh nói.

"Thứ ngươi dùng là đặc quyền của ta, không cần cảm thấy không đúng." Giang Hiểu Hàn trầm giọng: "Chờ ta."

Hắn nhìn Nhan Thanh thật sâu, cuối cùng quay lưng, tiến vào màn mưa.

"Tiên sinh là người cao thượng." Vệ Thâm chắp tay, khom người trước Nhan Thanh: "Nếu tướng gia đã nói vậy, phải làm phiền tiên sinh."

Hắn nói xong liền phái hai binh sĩ bên cạnh đi theo Nhan Thanh, còn mình thì đuổi theo Giang Hiểu Hàn.

Nhan Thanh hiểu rõ, lần này Giang Hiểu Hàn nhất định là muốn đánh một trận chiến so với y càng thêm gian nan. Ấy là một trận đấu phải vận hết sức, chỉ cần sơ sảy một bước sẽ khiến bản thân bị ảnh hưởng. Từ nay về sau, trong triều đình có nhiều mạch nước ngầm kia, Giang Hiểu Hàn sẽ không thể chỉ lo cho thân mình nữa.

Y nắm ngọc bội trong tay, ngẩng đầu nhìn sắc trời.

"Hướng gió sắp đổi rồi."

___

Hal: Em mới sống 21 năm trên đời thôi, chả có kinh nghiệm gì, nhưng thế là anh đang yêu đấy anh Hàn ạ ;((((((((((

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi