HIỂU THANH HOAN

Trời khuya thắp đuốc sáng, cảnh cứ ngỡ là mơ.

Không biết những ngọn đèn này có thật sự dẫn được hồn hay không, nhưng lại đưa tới một người mà y muốn gặp.

Nhan Thanh kinh ngạc nhìn Giang Hiểu Hàn đang bước về phía y, lại có một loại cảm giác như đang ở trong mộng.

Hôm nay, Giang Hiểu Hàn không mặc đồ như lúc trước; hắn không mang mão, chỉ dùng dây buộc tóc cao lên, người mặc huyền y, sợi bạc thêu bạch hạc, còn có vài được bạc cong cong, theo động tác cất bước mà lấp lóa, như ẩn như hiện. Nếu không nhìn kỹ, còn tưởng rằng hạc đang giương cánh bay.

Trên cổ tay hắn là bao cổ tay bằng bạc, thắt lưng vòng quanh eo thon. Nhìn qua, tuy rằng tinh thần không kém nhưng dáng người gầy đi trông thấy.

Trường kiếm bên người, thân kiếm đen tuyền như hòa một thể với xiêm y, khí thế người nọ hiên ngang, lộ vẻ oai hùng, nhìn từ xa, còn thấy nhanh nhẹn hơn Giang Ảnh mấy phần.

Giang Hiểu Hàn như là chạy về trước, tóc dài buông trên vai, có chút ẩm ướt.

Nhan Thanh tựa hồ vẫn chưa kịp phản ứng lại, không biết vì sao Giang Hiểu Hàn lại bỗng nhiên xuất hiện tại nơi sơn thôn cách Bình Giang phủ trăm dặm thế này, đứng sững ở cửa, hiếm có khi mà ngây người.

Giang Hiểu Hàn đi tới, quơ quơ tay trước mặt y: "Hoàn hồn."

Người Nhan Thanh cứng đờ, hậu tri hậu giác phát hiện ra nãy giờ mình cứ nhìn Giang Hiểu Hàn chằm chằm, tránh ánh mắt theo bản năng, tai hơi ửng hồng.

Giang Hiểu Hàn buồn cười nhìn y: "Sao vậy? Nửa tháng không gặp, đã không quen ta rồi?"

"Sao ngươi... khụ." Nhan Thanh thanh cổ họng, mới coi như tìm về thanh âm của mình: "Sao ngươi lại tới đây?"

Chuyện này thực không thể trách y thất thố. Một người cho đến sáng nay còn là từ nơi cách xa trăm dặm gửi thư cho y, giờ bỗng nhiên xuất hiện ở đây, phản ứng này của y cũng là bình thường.

Thêm nữa, Giang Hiểu Hàn tựa hồ đi đến đâu cũng vô cùng hút mắt, lại dùng Ngọc Sư Tử uy phong lẫm liệt không hề đè ép, khiến hắn càng thêm nổi bật. 

"Ta nhớ ngươi." Giang Hiểu Hàn tự nhiên nói, hắn cong mắt cười nhìn Nhan Thanh, lại thêm một câu: "Cho nên mới tới đây."

Dựa vào ánh đèn, Nhan Thanh thấy quầng thâm dưới mắt Giang Hiểu Hàn, y khẽ nhíu mày: "Ngươi ngày ngày gởi thư, dặn ta ăn ngon, sớm nghỉ ngươi. Chính ngươi lại mấy ngày không nghỉ ngơi rồi?"

Giang Hiểu Hàn sững sờ, hiển nhiên cũng không phát hiện sơ hở của mình. Hắn xoa xoa mũi, xoay người, bịt tai trộm chuông, đi dắt con ngựa mình bỏ ở ngoài lại đây.

Ngọc Sư Tử tinh thông nhân tính, không buộc dây cương cũng không chạy, ngoan ngoãn đứng tại chỗ, thấy Giang Hiểu Hàn bước tới, còn khá là thân mật, đụng đụng đầu lên vai hắn.

"Bình Giang thành xảy ra nhiều chuyện, lão Ôn Túy kia gây cho ta không ít phiền phức." Giang Hiểu Hàn tự thấy đuối lý, dắt ngựa tới, lấy lòng cười hai tiếng: "Quan viên lớn bé trong phủ nha tố chất vàng thau lẫn lộn, Vệ Thâm lại là một võ tướng, khó tránh khỏi có chút rối ren."

Nhan Thanh một mặt không đồng tình, tiếc là Giang đại nhân đây quả là người lắm mưu kế, Nhan Thanh chưa kịp nói gì, hắn đã tự mình thừa nhận, vô cùng nể mặt người ta.

Ngọc Sư Tử đạp đạp móng lên đất, nghiêng đầu nhìn chủ nhân, tựa hồ hiểu được tình thế, bèn hiền lành cúi đầu, cọ cọ tay Nhan Thanh.

Nhan Thanh bị một chủ một tớ ồn ào như vậy, rốt cục không còn giận, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, khóe môi nhẹ cong.

"Cuối cùng ngươi cũng cười." Giang Hiểu Hàn khoa trương thở phào, vỗ vỗ cổ Ngọc Sư Tử: "Quả nhiên vẫn là nể mặt mi."

"Nói bậy." Nhan Thanh mím môi, nỗ lực làm ra vẻ mặt nghiêm túc. Đáng tiếc, từ khi nhìn thấy Giang Hiểu Hàn, ánh mắt y đã hóa thành một vũng nước, dù cho cố tình tỏ vẻ nghiêm khắc cũng không làm ra chút lực sát thương nào.

Giang Hiểu Hàn nhìn y, chỉ cảm thấy, hắn không ngủ mấy đêm, tựa hồ chính là vì giây phút này, uể oải đều đã bị quét sạch sành sanh.

Sau khi Ôn Túy gặp chuyện, Bình Giang phủ hoàn toàn hỗn loạn. Hắn phải đăng thông cáo cho những huyện xung quanh, điều hành công việc thường ngày, cũng cần nói rõ tình huống cho người trong Kinh. Dù biết rõ đây là cạm bẫy Ninh Dục ném cho mình, hắn cũng phải làm bộ không biết, cắn răng nghiến lợi nhảy vào, còn phải giả bộ tái mặt thỉnh tội, lao lực biết bao nhiêu.

Suốt những đêm dài ấy, dưới ánh nến nhập nhòa, hắn luôn nhớ tới cái đêm mình nhất định kéo Nhan Thanh đến Vọng Xuân Các điều tra, nhớ tới lúc hai người cùng nhau ăn mì ở quán nhỏ đầu ngõ. Trước đó đã có vài ngày đêm không ngủ, Giang Hiểu Hàn còn tự đi đến quán mì đó đôi lần, nhưng thứ hắn cảm thấy như sơn hào hải vị giờ lại chẳng có chút tư vị gì. Sau đó hắn mới bừng tỉnh phát hiện, cái quan trọng không phải là mỳ, mà là bởi bên hắn thiếu mất một người.

Giang Hiểu Hàn sống hai mươi bảy năm, dù vì vướng phải chuyện triều đình cùng tang sự trong nhà nên đến giờ vẫn chưa từng kết hôn cưới vợ, nhưng tự nhận mình cũng không phải kẻ ngu si.

Trong đêm mưa tại Bình Giang thành, lần đầu tiên bất tri bất giác nhớ tới Nhan Thanh, hắn đã rõ ràng, mình đã đặt Nhan Thanh vào trong lòng mất rồi. Mà cũng có lẽ là sớm hơn, vào cái khắc hắn tự mình tháo xuống ngọc bội đeo bên hông nhiều năm, khả năng tâm đã động từ ấy.

Bình Giang phủ cách xa Kinh thành, dù cho dùng con ngựa nhanh nhất, ngày đêm không nghỉ cũng phải mất ba ngày đường. Giang Hiểu Hàn gửi ba phong thư khẩn về Kinh, lại không khắc nào nghỉ ngơi mà sắp xếp sự vụ trong ngoài Bình Giang phủ cho thỏa đáng. Cuối cùng, vào chiều ngày thứ sáu, hắn nhận được hồi âm từ trong Kinh.

Như trong dự đoán, hồi âm là do Ninh Dục đáp, bên trong là một tràng giọng điệu chính thức, đầu tiên là biểu thị tiếc hận với tình huống hiện tại, lại tán thưởng Giang Hiểu Hàn lâm nguy không loạn, cuối cùng bán cho hắn một cái nhân tình, chỉ coi việc của Ôn Túy là "bất ngờ", vậy coi như xong.

Thu được hồi âm, chuyện tại Bình Giang phủ có thể tạm coi là kết thúc. Giang Mặc khuyên hắn đêm khuya dày sương, ngày hôm sau đi cũng không muộn. Thế nhưng Giang Hiểu Hàn lại một khắc cũng không chờ được, ném sự vụ còn lại trong thành cho Vệ Thâm, tự mình phóng ngựa ra khỏi thành.

Lúc hắn rời thành, trời còn chưa tối hẳn, Bình Giang phủ có mưa nhỏ tí tách, hắn khoác hoàng hôn, chạy vụt đi, mưa bụi đánh lên người, lại khiến hắn cảm thấy một nỗi vui sướng hiếm thấy.

Nhưng Giang Hiểu Hàn cũng không ngốc đến nỗi gấp gáp bày hết tâm tư của mình ra. Giang đại nhân trước giờ luôn biết bày mưu tính kế, nhận ra tâm ý của mình, đương nhiên muốn dần tiến lên, từ từ tính toán.

Ngọc Sư Tử thấy hay người tự nhiên im lặng, có chút cuống lên, lại dùng đầu đụng đụng Nhan Thanh.

Giang Hiểu Hàn kéo dây cương, quát khẽ một tiếng, Ngọc Sư Tử oan ức cúi đầu, giẫm giẫm móng ngựa.

Nhan Thanh cảm thấy buồn cười: "Ngươi mắng nó làm gì?"

"Nó như vậy là muốn tìm ăn thôi." Giang Hiểu Hàn buộc Ngọc Sư Tử lại, rồi vỗ nhẹ cổ nó, coi như an ủi: "Nơi này cỏ dành cho ngựa không tươi, mai về doanh rồi ăn."

Đây là ngựa của Giang Hiểu Hàn, đương nhiên là do hắn quyết định, Nhan Thanh không có dị nghị gì. Chỉ là Ngọc Sư Tử dùng một đôi mắt long lanh nhìn y, cũng có chút tội nghiệp.

Giang Hiểu Hàn buộc ngựa xong lại đi về phía Nhan Thanh, cứ thế để người và ngựa cách xa nhau.

"Ngựa đã vậy." Giang Hiểu Hàn giả vờ giả vịt xoa xoa bụng: "Ta một đường tới đây, còn chưa ăn uống gì. Có thứ gì ăn không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi