HIỂU THANH HOAN

Khi xe ngựa dần tiến vào Bình Giang thành, sắc trời đã gần tối.

Giang Hiểu Hàn uể oải ngáp một cái, vén rèm nhìn ra bên ngoài, thuận miệng hỏi: "Giờ gì rồi?"

"Đã là giờ dậu." Nhan Thanh tựa hồ đã làm xong chuyện, lúc này nâng quyển sách, nhìn về phía hắn: "Huynh ngủ say thật, dọc đường mấy lần xóc nảy cũng không đánh thức được huynh."

Giang Hiểu Hàn ngồi dạy, sửa lại vạt áo một chút: "Sao lại mất nhiều thời gian như vậy?"

Nhan Thanh khép sách lại, đặt vào rương rồi mới trả lời: "Hai đứa nhỏ không quen ngồi xe ngựa, khóc đôi lần, cho nên phải dừng lại nghỉ ngơi."

Cũng may lực lượng canh phòng khắp thành Bình Giang đã được Vệ Thâm tiếp nhận, dù là trễ mất hai canh giờ thì cũng có thể vào thành như thường.

Ôn Túy ngã xuống tựa hồ không gây ra ảnh hưởng gì cho sinh hoạt của bách tính. Đối với đại đa số người mà nói, cái vị quan "phủ doãn" to lớn kia có khi cả đời này cũng không liên quan gì đến bọn họ, ấn tượng lớn nhất đối với Ôn Túy có lẽ chỉ là hình ảnh xe ngựa đi ra khỏi Bình Giang phủ doãn, người dân phải dạt ra hai bên đường mà thôi.

Chợ đêm thành Bình Giang so với nơi khác thì náo nhiệt hơn một chút, chỗ nào cũng có hàng bán đồ ngọt, chè, kẹo hồ lô, kẹo đường đủ cả, khiến thành Bình Giang vốn dĩ rộng lớn trở nên chật chội.

Giang Hiểu Hàn gõ gõ cửa: "Dừng xe."

Giang Ảnh theo tiếng kéo dây cương, tuấn mã hí lên một tiếng, ngoan ngoãn dừng tại chỗ.

Giang Ảnh quay đầu, mở cửa xe: "Công tử?"

Nhan Thanh cũng nhìn về phía Giang Hiểu Hàn. Giang Hiểu Hàn cười với y, khom lưng xuống xe, quay đầu, đưa tay về phía y: "Đường phố Tây chật hẹp, xe ngựa không dễ đi. Ta cũng nằm đến mềm cả xương, không bằng bây giờ dẫn hai đứa nhỏ đi dạo."

Nhan Thanh nghĩ cũng phải, bèn không từ chối, vịn tay hắn xuống xe.

Giang Mặc thấy hai người đi tới cũng hiểu, xoay người mở cửa xe, lần lượt ôm hai đứa nhỏ xuống.

Hai đứa bé sống ở thôn Lưu gia, nào từng chứng kiến cảnh phồn hoa bực này, nhất thời sáng cả mắt.

Giang Lăng không bình tĩnh như anh trai bé, thấy thể thì vui vẻ chạy về trước vài bước, ôm lấy chân Giang Hiểu Hàn.

"Cha."

"Ôi chà." Giang Hiểu Hàn cũng vui, khom lưng bế cô bé lên.

Nhan Thanh không kịp ngăn: "Tay huynh..."

"Không sao." Giang Hiểu Hàn bế Giang Lăng bằng tay phải, dùng tay trái xoa xoa lưng bé: "Bé con nhẹ bẫng, không ảnh hưởng đến vết thương."

"Con biết." Giang Lăng bi bô ôm cổ hắn, cả người bò lên vai, tránh khỏi tay trái của hắn: "Tay cha đau, không được đụng vào."

"Ồ?" Giang Hiểu Hàn nhướn mày: "Sao con biết?"

Giang Lăng nghiêng đầu: "Ca ca nói ạ."

Giang Hiểu Hàn không khỏi cười nhéo mặt bé: "Ca ca thật thông minh."

Cảnh Trạm sẽ không làm nũng như Giang Lăng, cậu bé quy củ đứng, chắp tay hành lễ với Nhan Thanh: "Sư phụ."

Nhan Thanh gật đầu, Cảnh Trạm quay đầu, định hành lễ với Giang Hiểu Hàn, nhưng cong eo rồi mới nhớ ra không biết nên xưng hô với hắn thế nào.

Cuối cùng, do dự một chút, vẫn gọi như thường ngày: "... Giang đại nhân."

"Nhóc gọi y là sư phụ, gọi ta là đại nhân, không khỏi quá mức xa lạ." Giang Hiểu Hàn dúi cho Giang Lăng một khối hoa quế mật đường, nói với Cảnh Trạm: "Chỉ là, nhóc không phải họ Giang, không thể theo A Lăng gọi cha... Vậy thì gọi ta một tiếng nghĩa phụ đi."

Cảnh Trạm thấy Nhan Thanh không phản đối thì ngoan ngoãn gọi: "Nghĩa phụ."

"Con ngoan." Giang Hiểu Hàn cười cười: "Đi, hôm nay về nhà, đặt mua chút đồ ăn ngon, vui chơi một buổi."

Nhan Thanh và Giang Hiểu Hàn quả thật là hai vị không dính khói bụi trần gian; một người không có khái niệm gì với giá trị vàng bạc, người kia thì tiêu tiền như nước, gì cũng dám mua.

Chỉ khổ Giang Mặc phải đi theo thiếu gia dạo phố.

Hai chiếc xe ngựa đều đã vòng về trong phủ, Giang Mặc không có võ công, một người không điều khiển được bốn con ngựa, bèn để Giang Ảnh đi, còn mình thì ở lại cùng mấy người Giang Hiểu Hàn dạo phố.

Hai đứa bé cũng khiến người ta bớt lo, Giang Lăng ôm cổ Giang Hiểu Hàn, không hề quấy khóc, Cảnh Trạm thì đàng hoàng dắt tay Nhan Thanh, muốn xem món đồ gì cũng sẽ hỏi ý kiến Nhan Thanh trước rồi cả hai cùng đi, không xuất hiện tình huống chạy loạn gì.

Chỉ là, hai người lớn vậy mà không làm cho người ta bớt lo.

Giang Hiểu Hàn sống được hai mươi tám năm mới làm cha lần đầu, huống hồ còn là cha của hai bé con ngoan ngoãn, thế là không thu được cái tâm cha hiền, mua đồ từ đầu phố đến góc đường, kẹo ngọt ba túi, cũng không sợ trẻ con ăn nhiều đau răng.

Nhan Thanh thì càng không cần phải nói, không biết lúc Nhan công tử đổ bệnh, công tử nhà cậu ta đã cho y thuốc mê gì, Giang Hiểu Hàn hỏi gì y cũng nói "Được", "Theo ý huynh", "Đẹp lắm", "Có thể".

Ngọt ngào đau cả răng.

Đi được nửa cái phố, Giang Mặc đã ôm một đống bao lớn bao nhỏ trên tay. Nếu cho cậu ta thêm cái đòn gánh, chỉ sợ cậu ta đứng ra rìa đường, tùy tiện tìm một khu đất trống cũng đủ để bày một cái sạp nhỏ rồi.

Nhưng Giang Hiểu Hàn vẫn chưa có vẻ gì là muốn thu tay, dắt Nhan Thanh đi tới tiệm tơ lụa bên đường.

Tiệm tơ lụa này là một tòa nhà cao ba tầng, tầng hai và ba đèn đuốc sáng choang, chỉ nhìn vải vóc treo trên tường tầng một liền biết đây không phải thứ mà người thường có thể mua nổi.

Nữ chủ hiểu từng gặp qua vô số người, rất có chiêu trò, thấy Giang Hiểu Hàn liền biết hôm nay có chuyện làm ăn tốt rồi.

Tuy Nhan Thanh không để ý đến tiền bạc, nhưng cũng không phải không biết tí gì, thấy tình cảnh này không khỏi kéo Giang Hiểu Hàn: "Có phải hôm nay mua hơi nhiều rồi không..."

"Thế này có là gì." Giang Hiểu Hàn tỉnh bơ vung tay, đến gần nói nhỏ với y: "Tuy rằng chi tiêu hàng tháng của tại hạ có định mức, nhưng tặng phẩm tích góp nhiều năm như vậy, cũng đủ để một nhà bốn người chúng ta tiêu xài mấy đời."

Hắn vừa dứt lời, nữ chủ hiệu kia đã ôm bàn tính đến đón: "Hai vị công tử đến hôm nay thật đúng dịp, nhà chúng ta mới nhập đến một nhóm gấm Tứ Xuyên cùng sa Giảo Nguyệt thượng phẩm, dùng để cắt may trang phục hè thì không gì có thể tốt hơn."

"Ta không cần." Nhan Thanh nói: "Huynh chọn món mình thích là được."

"Cũng đã đến rồi, cứ lên xem một chút." Giang Hiểu Hàn đặt bé con xuống đất, vung vung cánh tay tê mỏi.

Nữ chủ tiệm kia rất có ánh mắt, vội gọi hai nha hoàn tiểu nhị đến trông hai đứa bé.

"Công tử." Giang Mặc vẻ mặt đau khổ: "Hay là ta ở dưới lầu chờ ngài thôi."

Chỉ cách một tầng lầu, cũng không thực sự cần người theo hầu hạ, Giang Hiểu Hàn gật đầu đồng ý.

Đồ trong tay Giang Mặc rất nặng, cậu ta đặt đồ dưới đất, ngồi trên ghế mây cạnh cửa, đập đập cánh tay đau nhức.

Từ chợ đêm đến tòa nhà ở phố Tây còn cách một đoạn, cũng không biết lát nữa xách về kiểu gì.

Cậu ta đang buồn rầu thì thấy Giang Ảnh từ đầu phố đi tới, vừa đi vừa nhìn xung quanh, như là đang tìm người.

"Này, Giang Ảnh." Giang Mặc vội đứng lên, ra trước cửa tiệm vải vẫy vẫy tay với hắn: "Ở đây."

Giang Ảnh thấy cậu ta liền đi tới.

"Sao ngươi lại tới đây?" Giang Mặc hỏi: "Không phải là muốn về nhà sao?"

"Trời tối không an toàn, ta sắp xếp xong xe ngựa rồi tới đón các ngươi." Giang Ảnh đáp.

"Huynh đệ tốt!" Giang Mặc vỗ vai hắn, cảm động đến lệ nóng doanh tròng: "Ngươi đến đúng lúc, mau đưa công tử về đi, van ngươi."

Giang Ảnh: "..."

Giang Ảnh vừa nghe Giang Mặc tố khổ, vừa im lặng bước vào tiệm, hỏi xem trong tiệm có dây thừng không, rồi buộc những túi đồ kia vào với nhau.

Giang Hiểu Hàn mua không ít đồ vụn vặt, Giang Ảnh nửa quỳ trong góc tiệm, buộc rất cẩn thận.

Lát sau, ngoài cửa bỗng truyền tới một giọng thiếu niên trong trẻo.

"Lúc nào tiệm tơ lụa Liễu gia mới mở?"

Thanh âm kia quá quen thuộc, Giang Ảnh hơi mất tập trung, hộp gỗ chứa còi trong trượt khỏi tay, rơi xuống đất, phát ra tiếng vang nhỏ.

Một khi đã chú ý tiếng bước chân bên ngoài thì không thể làm như không thấy, Giang Ảnh lấy lại bình tĩnh, nhét hộp gỗ lại vào trong túi rồi mới đứng dậy.

Tiếng bước chân dần đến gần, sau đó là tiếng Giang Mặc bắt chuyện: "Trang công tử."

Trang Dịch dẫn theo hai gia đinh ra ngoài đi dạo, thấy Giang Mặc cũng cười: "Giang Mặc? Sao ngươi lại ở đây, Giang Hiểu Hàn ở trên lầu sao?"

"Dạ vâng." Giang Mặc nói: "Ngài ấy đi cùng Nhan công tử."

"Cũng là hiếm thấy." Trang Dịch đóng chiết phiến, gõ gõ lòng bàn tay: "Hắn chú ý tới một người như vậy, còn dẫn người đi xem vải."

"Trong nhà mới có thêm hai vị thiếu gia tiểu thư, có lẽ là muốn chọn giúp bọn họ." Giang Mặc cười nói: "Tâm tư của công tử ra sao, tiểu nhân thật không dám đoán."

"Ồ, vậy sao?" Trang Dịch nói.

Giang Ảnh xoay người, mới phát hiện hôm nay Trang Dịch mặc một bộ áo mỏng, tay áo bó, ngoại sam hồng lựu làm bật lên màu da trắng tuyết cùng vòng eo nhỏ của y.

Không biết có phải ảo giác của Giang Ảnh hay không, luôn cảm thấy hình như y gầy hơn một chút.

Nhưng hắn nghĩ một hồi, lại bật cười vì lo lắng của mình. Trang tiểu công tử cơm ngon áo đẹp, ngày thường ăn ít một chút, Trang phu nhân đã lo sốt vó, sao có thể gầy gò cho được.

Hắn nghĩ như thế, Trang Dịch ngoài cửa đã nhấc chân bước vào rồi: "Vậy ta cũng phải lên xem xem, thiếu gia tiểu thư Giang gia trông ra làm sao."

Giang Ảnh thấy Trang Dịch quay lại, theo bản năng quay đi, muốn tránh ánh mắt của y, lại phát hiện Trang Dịch như là không nhìn thấy hắn, ánh mắt như nhìn qua hắn vậy.

Giang Ảnh mím môi, nghĩ thầm, như vậy cũng tốt.

Nhưng trong lòng vẫn không khỏi có chút thương tâm.

Trang Dịch để gia đinh ở lại dưới lầu, tự mình bước lên, đã thấy Nhan Thanh ngồi ngoài bức bình phong thưởng trà.

Nhan Thanh thấy y lên, cũng có chút bất ngờ: "Trang công tử."

Trang Dịch vung tay với y, không khách khí ngồi xuống bên cạnh: "Giang Hiểu Hàn đâu?"

"Đang ở trong đó." Nhan Thanh bất đắc dĩ nói: "Mới vừa chọn xong mẫu áo, bây giờ đã xem chất vải."

Trước khi Trang Dịch tới một khắc, Nhan Thanh mới có thể trốn khỏi ma trảo của Giang Hiểu Hàn. Không biết vì sao hôm nay Giang đại nhân lại phấn khởi như thế, bắt y thử sáu, bảy loại vải rồi cũng không bỏ qua. Thử cũng thôi đi, chủ tiệm và tiểu nhị đứng cạnh còn phải đổi các biện pháp mà khen, làm y chỉ muốn chạy. Cuối cùng, khuyên can đủ đường, Giang đại nhân mới vung tay, thả y đi uống trà.

Khi nhắc tới Giang Hiểu Hàn, vẻ mặt Nhan Thanh lại nhu hòa hơn không ít, thân mật trong lời nói cũng rõ ràng. Chính y không tự biết, nhưng Trang Dịch lại có thể nhìn ra.

Có tiểu nhị bưng trà đến cho Trang Dịch, y mở nắp trà, ngửi hương rồi ghét bỏ đặt sang bên.

"Không biết thân thể tiên sinh đã khỏe chưa?" Trang Dịch hỏi.

Nhan Thanh gật đầu: "Đã khỏe lại rồi."

"Vậy thì tốt." Trang Dịch dựa vào ghế, tiện tay lắc lắc quạt: "Ngày sau tiên sinh cần phải chú ý giữ gìn sức khỏe, cho Giang Hiểu Hàn khỏi phát điên đến không nhận người."

Tuy nói chuyện sau lưng người khác không hay lắm, nhưng giọng điệu này của Trang Dịch thật kỳ quái, Nhan Thanh nhịn một chút, vẫn mở miệng hỏi: "Lúc ta bệnh... Huynh ấy làm sao vậy?"

"Muốn biết sao?" Trang Dịch bộp một tiếng, khép lại chiết phiến, vẫy vẫy tay với Nhan Thanh: "Lại đây, ta kể chi tiết lại cho."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi