HIỂU THANH HOAN

Giang phủ ít người, chỉ có vài nha hoàn bà tử, nhưng vì để tránh hiềm nghi, Giang Hiểu Hàn cũng chỉ cho các nàng hầu hạ Giang Lăng. Vào ngày thường, ngoài tiểu nha hoàn gác đêm thì bà tử cùng các đại nha hoàn đều ngủ trong phòng ở ngoại viện.

Mưa to khiến đèn lồng trong viện ướt nhẹp, nguồn sáng bị mất đi một nửa. Nhan Thanh vốn tưởng rằng hai đứa bé đã đi ngủ, nhưng không ngờ, vừa bước một bước vào viện đã thấy Cảnh Trạm đang ôm kiếm, ngồi dựa dưới mái hiên Tà Vũ lâu, nhìn như tinh thần mười phần, không có buồn ngủ.

Sau khi thông nội viện, Tam Vị đường là nơi cho Cảnh Trạm ở, Tà Vũ lâu thì có chỗ cho Giang Lăng. Hai gian phòng tuy đều ở trong một đại viện, nhưng ở giữa có cách một ao nuôi cá và hành lang cửu khúc, tính ra cũng không phải là gần.

"Sao con lại ở đây?" Nhan Thanh hỏi: "Đêm đã khuya, không về ngủ sao?"

Cảnh Trạm vừa mới tập võ không lâu, nhĩ lực có hạn, lại thêm bước chân của Nhan Thanh và Giang Hiểu Hàn đều nhẹ, cho nên khi Nhan Thanh mở miệng nói, cậu bé mới phát hiện hai người đã đứng trong sân rồi.

Cảnh Trạm vội vàng đứng dậy, cúi chào hai người: "Sư phụ, cha nuôi."

Giang Hiểu Hàn ừ một tiếng, Cảnh Trạm nhìn hắn, không khỏi lo lắng hỏi: "Cha nuôi, ngài mắc mưa sao ạ?"

"Không có chuyện gì." Y phục trên người Giang Hiểu Hàn đã khô phân nửa, nếu Cảnh Trạm không đề cập tới, chính hắn cũng đã quên chuyện này. Hắn lắc đầu, ra hiệu mình không có chuyện gì, lại hỏi: "Con ở đây làm gì?"

Nói đến đây, Cảnh Trạm bỗng nghiêm mặt: "Con nghi ngờ có người ngoài lẻn vào trong nhà."

Giang Hiểu Hàn không vì Cảnh Trạm còn nhỏ tuổi mà coi đây là câu nói đùa, hắn không chút biến sắc, cùng Nhan Thanh liếc mắt nhìn nhau. Nhan Thanh hiểu ý, đi tới hỏi: "Con có nhìn ra là ai không?"

"Sắc trời quá tối, đồ nhi không thấy rõ." Cảnh Trạm cau mày, chăm chú hồi tưởng một lúc, còn nói: "Tốc độ của hắn rất nhanh, con chỉ vô tình nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, chờ đến khi con đuổi ra thì đã không còn nghe thấy bước chân của hắn nữa. Con sợ hắn là kẻ thù, cho nên mới tới đây bảo vệ A Lăng, cũng chờ sư phụ và cha nuôi về."

Cậu bé bình tĩnh nói, nhưng Giang Hiểu Hàn lại thấy tay siết kiếm của nhóc hơi run.

Cũng phải, cậu bé mới chỉ học võ mấy ngày, kiếm còn cao gần bằng người, mà tuổi cũng không lớn, làm được đến độ này đã tính là không tồi rồi.

Giang Hiểu Hàn khom người, lấy kiếm từ tay cậu bé, lại xoa xoa tay cậu, thấp giọng dỗ: "Trở lại ngủ đi, cha nuôi biết rồi."

Cảnh Trạm quay đầu nhìn tiểu lâu một chút, tựa hồ có hơi lo lắng cho Giang Lăng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ cúi chào rồi rời đi theo hành lang uốn khúc.

Dù sao Tà Vũ lâu cũng là nơi ở của Giang Lăng, phía trên đã tắt đèn, cô bé đã sớm ngủ say. Giang Hiểu Hàn là phụ thân, không tiện đi gõ cửa, chỉ vòng quanh tiểu lâu xem xét, thấy mái hiên không có dấy vết bị dẫm lên mới xác nhận cô bé vẫn bình an.

Nhan Thanh nhìn Giang Hiểu Hàn một chút, chỉ thấy người sau cười với y, lại dửng dưng như không mà ôm vai y, quay đầu đi về phía chính đường.

Đây là một tư thế cực kỳ thân mật, hai người làm cũng không có vẻ khó khăn gượng gạo, tựa như đã từng làm vậy trăm ngàn lần rồi.

"A Thanh." Giang Hiểu Hàn kề sát bên tai y, thì thầm nói: "Em cũng nghe thấy đi."

Nhan Thanh hơi gật đầu.

"Ta vốn tưởng tối nay Hạ Lưu Vân đến đây đã là bất ngờ, không ngờ còn có một người khác." Giang Hiểu Hàn nửa thật nửa giả oán trách: "Trà Bình Giang phủ uống ngon như vậy sao/ Giá Bích Loa Xuân đắt như vậy, sau này ta phải thu bạc thôi."

Nhan Thanh cố gắng ngăn ý cười bên khóe môi, nói: "Lại nói linh tinh."

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới chính đường. Vốn dĩ, chính đường của Tà Vũ lâu chỉ để Giang Hiểu Hàn nghỉ ngơi, sau khi Nhan Thanh chuyển vào lại sửa chữa thêm một lần, ngoài thư phòng, còn có một phòng tiếp khách.

Giang Hiểu Hàn cùng Nhan Thanh hiểu ngầm, dừng lại cách chính đường năm bước. Nhan Thanh đặt tay lên kiếm, Giang Hiểu Hàn bước lên trước, cười vang nói: "Khách đường xa mà tới, không bằng vào nhà nói chuyện."

Chưa dứt lời, từ mái hiên chính đường đã có một bóng đen xuất hiện, bóng người này dẻo dai linh hoạt, cơ hồ là theo mái trượt xuống dưới.

"Lạc thiếu hiệp." Giang Hiểu Hàn nói.

Lạc Tùy Phong ngẩng đầu, không biết hắn đã đợi trong mưa bao lâu, xem ra còn muốn nhếch nhác hơn Giang Hiểu Hàn rất nhiều; y phục dạ hành trên người đã ướt đẫm, nặng trình trịch dán lên người, tóc tai rối bù, bết trên trán, che đi vẻ sắc bén của hắn.

Hắn trầm mặc không nói, nhìn chằm chằm Giang Hiểu Hàn, giống như là muốn dùng ánh mắt khoét một khối thịt từ trên người đối phương.

Lạc Tùy Phong xưa nay vẫn vậy, Giang Hiểu Hàn hiểu rõ. Muốn giao thiệp với hắn, trừ phi tự giấu đầu óc của bản thân đi trước, bằng không, sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn làm cho tức chết.

"Bên ngoài mưa lớn, đi vào rồi nói." Giang Hiểu Hàn bước vào phòng khách trước: "Tối nay trong nhà không có hạ nhân, miễn trà bánh đi."

Nhan Thanh đi bên cạnh hắn, nghĩ đến Giang Hiểu Hàn vừa than tiền trà đắt ban nãy, suýt chút nữa đã bật cười không đúng lúc.

Có lẽ bởi vì đồ đang nằm trong tay Giang Hiểu Hàn, Lạc Tùy Phong cân nhắc một hồi, xác định mình không có năng lực cướp đồ từ tay hai người, lúc này mới nuốt giận vào bụng, mím môi, theo Giang Hiểu Hàn vào phòng khách.

Giang Hiểu Hàn và Nhan Thanh ngồi ở chính tọa, Lạc Tùy Phong bước vào cửa cũng không ngồi xuống, chỉ đứng bên, lạnh lùng nhìn Giang Hiểu Hàn: "Đồ vật."

"Hạ Lưu Vân đổi ý, phải vậy không?" Giang Hiểu Hàn hỏi.

Lạc Tùy Phong gật đầu, lại nói: "Đưa đồ cho ta."

Giang Hiểu Hàn không theo hắn, sâu xa nói: "Lạc thiếu hiệp, Lạc lão trang chủ không dạy ngài, lúc cầu người nên có thái độ gì sao?"

Lạc Tùy Phong cắn răng, khó khăn nói: "... Ta có thể giúp ngươi làm việc, giết người phóng hỏa gì cũng được, hoặc là muốn ta đi lấy đồ như người kia, ta đều có thể làm."

Có vẻ như hắn rất ít khi chịu thua người khác. Lúc nói câu này cứ lắp ba lắp bắp, mắt nhìn chân bàn trà, không chịu nhìn Giang Hiểu Hàn.

Giang Hiểu Hàn nghe vậy thì cười: "Ta bảo ngươi giết người phóng hỏa làm gì, dù gì ta cũng là lương dân."

Lạc Tùy Phong nghẹn lời. Giang Hiểu Hàn không như Hạ Lưu Vân, lúc đó, Hạ Lưu Vân dứt khoát bày điều kiện trước mặt hắn, yêu cầu hắn đưa ra lựa chọn. Mà Giang Hiểu Hàn lại trơn như con cá chạch, hắn tựa hồ có mưu đồ, lại tựa như căn bản không để chút năng lực ấy của Lạc Tùy Phong vào trong mắt.

___ Nhưng ngoài những việc này, Lạc Tùy Phong không biết làm gì khác.

Trên mặt hắn không khỏi lộ ra mấy phần lo lắng. Nhan Thanh nhìn Giang Hiểu Hàn, lắc lắc đầu, ra hiệu hắn đừng trêu người quá mức.

"Ta không cần ngươi đi giết người phóng hỏa, cũng không cần ngươi bán mạng. Vì một bộ xương, không đáng." Giang Hiểu Hàn lấy ra một chìa khóa đồng, ném về phía Lạc Tùy Phong: "Đây là chìa khóa kho, phòng bên phải tiền viện, tự ngươi đi lấy đi."

Lạc Tùy Phong bắt được chìa khóa, sững sờ nhìn Giang Hiểu Hàn, tựa hồ không ngờ mình có thể dễ dàng đạt được mong muốn như vậy. Trên đường đến Bình Giang, hắn thậm chí đã chuẩn bị kỹ càng ___ dù Giang Hiểu Hàn có làm khó dễ thế nào, hắn cũng sẽ chịu đựng được.

"Còn không đi?" Giang Hiểu Hàn cười khẽ: "Ngươi không vội sao?"

Lạc Tùy Phong bị hắn trào phúng thì có chút lúng túng. Hắn lui về sau một bước, cũng không biết vì sao mình ở lại chứ không quay lưng rời đi.

"... Vì sao không bắt ta làm việc?" Lạc Tùy Phong hỏi: "Vì nó, gì ta cũng có thể làm."

Giang Hiểu Hàn nhíu mày: "Bộ xương rắn này không đáng để ngươi bán mạng."

"Đáng." Lạc Tùy Phong cố chấp nói.

Nhan Thanh thật muốn đỡ trán.

Lúc này, phàm là người có chút đầu óc đều sẽ theo bậc thang mà xuống, nhanh chóng đi lấy đồ chứ không muốn dính líu gì đến Giang Hiểu Hàn ___ tiếc là, Lạc Tùy Phong cũng không phải người bình thường.

"Ta nói không đáng, là đối với ta, thứ này cũng chỉ là đồ chơi mà thôi, không có tác dụng gì." Giang Hiểu Hàn hời hợt nói: "Còn đối với ngươi, nó là gì cũng không có quan hệ gì với ta. Ta không cần chiếm lợi từ ngươi, ngươi đưa nó về, muốn an táng hay gì cũng được, đều là chuyện của ngươi."

Lạc Tùy Phong trừng mắt nhìn, không biết là có nghe hiểu hay không.

Giang Hiểu Hàn không muốn dây dưa nhiều với hắn: "Từ trước đến giờ, ta luôn nhất ngôn cửu đỉnh, bảo đảm sẽ không đổi ý, đi lấy đi."

Lạc Tùy Phong vẫn chưa đi.

Giang Hiểu Hàn còn muốn nói thêm, lại bị Nhan Thanh ngăn cản.

"Ngươi còn lời muốn nói sao?" Nhan Thanh hỏi.

"... Thứ lấy từ Bình Giang lúc trước, ta đã giao cho người kia rồi." Lạc Tùy Phong thấp giọng nói: "Cho nên không đưa cho ngươi được."

Giang Hiểu Hàn nghe hiểu.

Hạ Lưu Vân bày trò với vị Lạc thiếu hiệp không rành thế sự này như vậy, bây giờ hắn thoải mái đưa đồ cho Lạc Tùy Phong, người sau mới không dám dễ dàng cầm đồ đi.

Nhan Thanh dịu giọng hỏi: "Ngươi đưa đồ cho ông ta, ông ta lại không trả xương rắn cho ngươi mà đổi ý, phải vậy không?"

Lạc Tùy Phong gật đầu.

Giang Hiểu Hàn cảm thấy giọng điệu này của Nhan Thanh thực quen tai, giờ mới phát hiện, y thường dùng loại giọng này để dỗ Giang Lăng. Nhận thức này không khỏi khiến Giang đại nhân cảm thấy có chút buồn cười.

Nhan Thanh vô cùng kiên trì, còn nói: "Hiểu Hàn sẽ không đổi ý... Ngươi không tin người trong quan trường, nhưng lần này có ta đảm bảo, ngươi có thể yên tâm."

"Không phải." Lạc Tùy Phong có chút cuống, hắn bước lên vài bước, vội vàng nói: "... Ta muốn nói, ta từng xem qua những thứ đó, đã nhớ kỹ. Nếu ngươi muốn, ta có thể vẽ lại cho ngươi."

Giang Hiểu Hàn bỗng tỉnh táo tinh thần: "Vẽ? Thứ kia là đồ họa sao?"

"Không phải." Lạc Tùy Phong lắc đầu: "Ta không biết chữ, thế nhưng nhớ được hình dáng. Vẽ lại cho ngươi, tự ngươi xem."

Giang Hiểu Hàn cùng Nhan Thanh liếc mắt nhìn nhau, lập tức gật đầu: "Được."

Lạc Tùy Phong thở phào nhẹ nhõm.

Cho dù Giang Hiểu Hàn có vì lý do gì mà dễ dàng trả lại đồ cho hắn như vậy, Lạc Tùy Phong vẫn sẽ trả lại đối phương một thứ, vậy coi như sẽ không mắc nợ ai.

"Tiền viện có nhiều gian phòng nhỏ, ngươi có thể tùy ý chọn một gian dừng chân, hẳn là có giấy và bút mực trong phòng." Giang Hiểu Hàn dừng một chút, nhớ tới hắn không biết chữ, có lẽ cũng không biết cách mài mực, bèn bồi thêm một câu: "Ta sẽ gọi người đến giúp ngươi mài mực sau."

Đang ở dưới mái hiên của người khác, hơn nữa là tự hắn nói ra yêu cầu, Lạc Tùy Phong cũng không biểu thị bất mãn gì.

Giang Hiểu Hàn thấy Lạc Tùy Phong nắm chặt cái chìa khóa kia không buông tay thì mở miệng nói: "Vật này ở trong tay ngươi, nếu như ngươi không nhớ ra được thứ gì cũng không sao, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi