HIỂU THANH HOAN

"A Thanh __!"

Giang Hiểu Hàn choàng tỉnh mở mắt, trước mắt là trần xe ngựa chạm trổ hoa văn, xe ngựa không biết đã dừng xóc nảy tử lúc nào, sắc trời bên ngoài đã tối.

Hắn vẫn còn chìm trong cảm giác sợ hãi mà cơn ác mộng gây ra, tay chân mềm nhũn.

Hắn đặt tay lên ngực theo bản năng, nắm chặt bình thuốc "triêu tịch", định lấy ra nhưng rồi lại chần chờ ___ thuốc không còn dư lại bao nhiêu, nếu như cứ dùng hết, sau này đến thứ dùng để nhớ nhung cũng không có.

Giang Hiểu Hàn nghĩ vậy, không nỡ lấy ra. Hắn buông tay, dùng sức ấn huyệt hợp cốc để hóa giải cơn đau đầu mà ác mộng mang đến.

"Phụ thân!"

Giang Lăng đang nằm ngủ bị động tĩnh của hắn đánh thức, vội vàng đi đến bên cạnh hắn, sờ trán hắn.

Cô bé con sợ hết hồi, lo lắng khẽ lắc vai hắn: "Phụ thân, người chảy nhiều mồ hôi quá."

"... Không có chuyện gì." Giang Hiểu Hàn miễn cưỡng lấy lại tinh thần, nắn nắn mặt Giang Lăng, cười với bé: "Chỉ là ta mơ thấy ác mộng thôi."

"Chẳng trách." Giang Lăng ngồi cạnh hắn, học tư thế của người lớn, làm bộ an ủi: "Phụ thân đừng sợ, trước đây con cũng mơ thấy ác mộng, thế nhưng đó đều là giả hết đó. Ăn một viên kẹo, sẽ không sợ nữa."

Nói rồi, Giang Lăng bắt đầu tìm trên người. Giang Hiểu Hàn mua cho cô bé một hầu bao nho nhỏ, dùng để chứa kẹo, nhưng ban nãy nằm ngủ, không biết đã để lăn đi đâu rồi.

Sự chú ý của trẻ con chỉ có thể dồn vào một chuyện, Giang Lăng vừa lầm bầm vừa tìm hầu bao trong xe ngựa. Giang Hiểu Hàn ngồi dậy, sờ tay sau lưng, mới phát hiện vải áo đã ướt sũng mồ hôi lạnh.

Vào cuối cơn ác mộng, hắn kéo bộ thi thể cháy xém tựa như của Nhan Thanh kia ra khỏi biển lửa, cảm giác khủng hoảng khi đó bây giờ vẫn còn khắc vào đầu hắn. Dù biết ác mộng đều là thứ giả tạo do ngày đêm suy nghĩ quá nhiều, thế nhưng hắn vẫn thấy lạnh cả người.

Tựa hồ cũng bởi vì điều này, hắn từ tình tiết trong mộng mà nhớ tới một điều quen thuộc.

"... Thân ngã vực sâu mà không tự biết." Giang Hiểu Hàn lẩm bẩm.

Giang Hiểu Hàn bỗng nhớ tới, vào ngày hạ trước khi Tạ Lưu Y tạ thế kia, dưới ánh nắng chói chang tại thành cung, đối phương cùng hắn nói bốn chữ "bo bo giữ mình", lúc này nghĩ lại, có khi nào còn một tầng nghĩa khác?

"Chậm rãi vẽ đường ___" Giang Hiểu Hàn đăm chiêu.

Tứ chí hắn dần lấy lại tri giác, đầu óc cũng tỉnh táo thêm một chút. Hắn không biết thế gian này đến tột cùng có tồn tại chuyện linh hồn báo mộng hay không, cũng không cách nào xác nhận cơn ác mộng này là Tạ Lưu Y đường xá xa xôi đến chỉ điểm sai lầm cho hắn, hay vì chính hắn muốn vẽ lại giới hạn trong lòng, lo rằng sau này bước nhầm.

Nhưng vô luận thế nào, cảnh mộng cũng coi như đã gõ tỉnh hắn.

Giang Hiểu Hàn vẫn chưa hối hận về quyết định của mình lần này, nhưng chuyện đó cũng không ngăn hắn muốn vẽ lại giới hạn trong lòng.

Giang Lăng cuối cùng cũng tìm được túi kẹo của mình dưới đáy giường, bé con vui vẻ nhảy lên, quay đầu nhào vào lòng Giang Hiểu Hàn.

"Phụ thân ăn kẹo này." Giang Lăng đưa bánh đường đến bên miệng hắn: "Ăn kẹo xong sẽ không sợ nữa."

Giang Hiểu Hàn không muốn phật ý tốt của đứa nhỏ, ngậm lấy khối bánh. Trong bánh đường có hạt thông, vị ngọt thanh, cũng coi như giúp nâng cao tinh thần.

"A Lăng thật ngoan." Giang Hiểu Hàn xoa đầu bé: "Phụ thân đã khỏe rồi ___ Giang Mặc."

Giang Mặc nghe tiếng, đẩy cửa xe ra: "Công tử tỉnh rồi ạ?"

Giang Hiểu Hàn hỏi: "Giờ gì, hiện tại đang ở nơi nào?"

"Sắp đến giờ tý." Giang Mặc đáp: "Còn cách xa thành trấn, cho nên hôm nay đành ngủ ở bên ngoài một đêm. Lúc dừng lại, thuộc hạ thấy ngài đang ngủ nên không đánh thức."

"Ồ..." Giang Hiểu Hàn gật gật đầu, đưa Giang Lăng cho đối phương: "Ngươi ở trong xe trông Giang Lăng, ta xuống hóng mát một chút."

Cắm trại không thể so với ở lại trong thành, có khả năng thú hoang đến quấy nhiễu, cuối thu trời lại lạnh, vì vậy luôn phải giữ sáng lửa trại.

Lúc xuống xe, Giang Hiểu Hàn mới phát hiện Tạ Giác đang ngồi bên đống lửa cách đó không xa để gác đêm.

Thần Vệ doanh dẫn theo ba trăm binh sĩ, nếu muốn gác đêm cũng không tới phiên cậu ta và Vệ Thâm. Giang Hiểu Hàn không cần nghĩ cũng biết, tối nay chắc hẳn tâm tư cậu nhóc không yên, ngủ không yên ổn.

Đêm thu lạnh, Giang Hiểu Hàn khoác một chiếc áo hơi dày, vòng qua nhóm binh sĩ đang ngủ, đi về phía lửa trại.

Tạ Giác dùng mộc côn vun tro dưới đáy, lại ném thêm hai thanh củi, bảo đảm lửa trại sẽ không tắt. Bên cạnh có bóng người, Tạ Giác nghiêng đầu, phát hiện Giang Hiểu Hàn đang ngồi cạnh mình.

"Sao ngươi cũng tới?" Tạ Giác hỏi.

"Ta mới mơ thấy tổ phụ ngươi." Giang Hiểu Hàn nói.

Tạ Giác nghe vậy, rốt cục có chút phản ứng, nghiêng đầu nhìn hắn.

Giang Hiểu Hàn đạp một thanh củi bị lệch, lại cầm gà rừng trên vỉ nướng. Gà rừng hình như là đồ bọn họ ăn còn thừa lại lúc trước, giờ đã nguội.

Giang Hiểu Hàn vừa hơ gà lên lửa vừa nói: "Tổ phụ ngươi sợ ngươi chết đói, dặn ta nhắc ngươi nhớ ăn cơm đúng giờ."

Tạ Giác phát hiện đối phương chẳng nói một câu nghiêm túc, bực mình hừ một tiếng, lại quay đầu đi.

"Không đùa ngươi." Giang Hiểu Hàn lấy từ người Tạ Giác một cái đao nhỏ để róc xương, nhanh chóng cắt cánh gà đưa cho cậu ta: "Nghe lời hiểu chuyện cũng phải có mức độ, chờ vì để ta bớt lo mà khiến bản thân chết đói."

Lúc trẻ con ngã, nếu bên cạnh không có người lớn nhìn thấy, có thể phủi phủi ống quần, tự mình đứng lên. Nhưng nếu bên người có ai an ủi hai câu, vậy thì tủi thân trong lòng không phải có thể dùng hai câu là tan hết.

Tạ Giác chần chờ nhận cánh gà, thẫn thờ nhét vào trong miệng. Nuốt một miếng thịt gà đã khét không ra vị gì, cuối cùng nước mắt Tạ Giác cũng rơi xuống.

Giang Hiểu Hàn lại cắt chân gà, thấy thế cười nói: "Sao vậy, chê khó ăn, muốn ăn cái khác?"

Con gà rừng này bị mổ bụng vặt lông nước không, vị đúng là chẳng ngon chút nào. Nhưng Tạ Giác đương nhiên sẽ không vì chút chuyện ấy mà rơi nước mắt, Giang Hiểu Hàn chỉ là giúp cậu ta giữ lại chút thể diện thiếu niên mà thôi.

"Ừ đấy." Tạ Giác quệt nước mắt, mạnh miệng nói: "Con gà này quá khó ăn, còn chẳng bằng một nửa đồ ở Nhạn Giang."

Vừa nhắc tới Nhạn Giang, bi thương bị thiếu niên cố gắng lãng quên lại bị khơi ra. Tạ Giác hít hít mũi, nhất thời càng không ngừng khóc đưuọc.

Tạ Giác cắn cánh gà, nước mắt theo gương mặt chảy xuống, dính đầy mặt và tay, nom rất nhếch nhác.

"Minh Viễn." Tạ Giác cắn một miếng thịt cháy, lúng búng nói: "... Chuyện của cha và huynh ta còn có thể cứu vớt được không?"

"Khó nói." Giang Hiểu Hàn không muốn lừa cậu: "Chưa trở về Kinh thành, ta không thể chắc chắn."

Tạ Giác biết hắn là kiểu người nếu không chắc chắn chuyện gì sẽ không quyết định, nhưng không nghe được khẳng định của hắn lại luôn cảm thấy trong lòng bất an.

Cậu ta vội nuốt miếng thịt vị nước mắt này xuống: "Ta cảm thấy chuyện này không đúng. Thánh chỉ khác với thư thông thường, nếu là thánh chỉ, vì sao không có thông báo. A tỷ nói, thánh chỉ bị kẹp trong thành ẩn của hộp gỗ, vậy rốt cục là do có kẻ trong cung động tay chân, hay là có chuyện xảy ra trên đường... Đến cùng thì ai là kẻ muốn mạng Tạ gia?"

Những lời Tạ Giác nói, Giang Hiểu Hàn đều hiểu, nhưng nếu muốn tra cứu, cũng không dễ dàng như Tạ Giác nghĩ.

Trước tiên, đừng nói thánh chỉ là do tự tay Ninh Tông Nguyên viết, người vấn tội Tạ Vĩnh Minh chính là Ninh Tranh, mà Ninh Dục lại cùng giám quốc với hắn. Chuyện lớn như vậy, thật sự một chút tin tức truyền ra cũng không có sao?

Chẳng lẽ thực sự như Tạ Giác nói, hiện nay vài vị chí cao vô thượng trong Kinh đều có mưu đồ đối với Tạ gia?

Giang Hiểu Hàn trầm mặc khiến Tạ Giác càng nặng nề, lùi lại mà hỏi việc khác: "... Ngươi nói cho ta, ta nên làm thế nào?"

"Chờ." Giang Hiểu Hàn nói: "Tình thế trong Kinh không rõ, tùy tiện ra tay chỉ có thể để lộ sơ hở, ngươi cần phải đợi."

"Vậy còn cha và huynh của ta ___"

"Sau khi hồi Kinh, ta sẽ đến gặp Bệ hạ, thăm dò thái độ của ngài ấy." Giang Hiểu Hàn lấy gà rừng cháy khét xuống, dùng đao róc xương tách phần da thịt bị cháy: "Nếu như Bệ hạ cũng không biết chuyện này, ta sẽ dâng thư kêu oan cho Tạ gia ___"

Tạ Giác hỏi: "Vậy nếu Bệ hạ biết thì sao?"

Giang Hiểu Hàn mím môi: "Vậy ta cũng sẽ dâng thư, nói ngươi bị ta bắt ở lại An Khánh phủ trông coi sinh từ, vẫn chưa hồi Kinh... Lần vấn tội này không có ngươi, vô luận thế nào, ta cũng phải bảo vệ ngươi trước, sau đó lại tìm cách khác."

Tạ Giác muốn phản bác theo bản năng, nhưng cũng rõ, trong chuyện này, cậu ta chỉ có thể nghe Giang Hiểu Hàn an bài.

"... Được." Tạ Giác cụp mắt: "A tỷ nói tin ngươi, vậy ta sẽ tin."

"Ta sẽ cố hết sức." Giang Hiểu Hàn nói.

Lời hứa của Giang đại nhân trước giờ đáng giá ngàn vàng.

Nửa bên mặt của Giang Hiểu Hàn chìm vào bóng tối, môi mím lại, lông mi dài rũ xuống, dáng vẻ đăm chiêu. Gần đây hắn có chút gầy, các biến cố kéo nhau mà tới khiến hắn không rảnh để ngụy trang thành bộ dáng của một tên công tử hư hỏng bừa bãi nữa, lại vô tình lộ ra cái cốt kiên nghị quả quyết bên trong.

Từ góc độ của Tạ Giác nhìn sang, chỉ cảm thấy đôi mắt Giang Hiểu Hàn như tỏa sáng. Tạ Giác nhìn hắn, cũng dần quyết tâm.

Giang Hiểu Hàn tách xong phần da cháy đen, bên trong là thịt trắng lẫn chút tơ máu, hình ảnh này khiến hắn nhớ đến cái tay tóm lấy mắt cá chân mình trong mộng, chợt mất hết khẩu vị.

Tạ Giác thấy hắn ném cả gà và dao vào đống lửa, không khỏi hỏi: "Ngươi không ăn?"

"Không ăn." Giang Hiểu Hàn lắc đầu: "Không thấy ngon miệng."

Tạ Giác được hắn an ủi, trong lòng dễ chịu hơn nhiều, cũng có thể phân ra chút tinh thần để lo cho chuyện khác. Cậu ta nhìn quanh một chút, thấy binh sĩ quanh đó đều đã ngủ, mới thì thầm hỏi Giang Hiểu Hàn: "Nhan tiên sinh đâu? Sao ta không thấy y? Y không theo chúng ta hồi Kinh sao?"

Tay Giang Hiểu Hàn khựng lại, vẻ mặt lạnh nhạt thêm mấy phần.

"Có lẽ em ấy về Côn Luân rồi." Giang Hiểu Hàn nói.

"Có lẽ là thế nào." Tạ Giác bất mãn nhìn hắn: "Hai người không phải người một nhà à, sao lại hỏi một ba không biết thế?"

Giang Hiểu Hàn bỗng không còn gì để nói. Hắn không biết nên giải thích quan hệ giữa mình và Nhan Thanh thế nào. Hắn vẫn luôn cố để quên chuyện này, giờ lại bị Tạ Giác "nhất châm kiến huyết" đẩy ra, giống như chọc thủng vết thương đã có mủ, vừa xót vừa đau.

"... Ngày ấy ở Bình Giang phủ nha, em ấy cũng có mặt." Giang Hiểu Hàn lộ vẻ khó có thể mở miệng, một hồi lâu sau mới liếm đôi môi khô khốc, nói tiếp: "Tình hình đêm đó, em ấy đều nghe được."

Nếu nói hôm đó, ai là người có công lớn nhất trong việc "làm lộ nội tình của Giang Hiểu Hàn", vậy Tạ Giác chính là kẻ xông pha đi đầu.

Tạ Giác bỗng sợ đến răng va lập cập: "Vì... Vì chuyện đó nên y bỏ đi à...?"

Giang Hiểu Hàn không nói gì.

Tạ tiểu tướng quân đáng thương chỉ cảm thấy mình đã gây họa lớn, nói cũng không lưu loát: "Ta... Thì là... Hai ngươi đừng vì... đừng vì chút chuyện này mà... như thế! Ta viết thư cho ngươi, sẽ giúp ngươi giải thích!"

"Không cần." Giang Hiểu Hàn nói: "Chờ xử lý xong chuyện ở Kinh thành, ta sẽ tự mình giải thích cùng em ấy."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi