HIỂU THANH HOAN

Giang Mặc sắp xếp lại bái thiếp, lại nói: "Còn có danh sách quà tặng."

"Vậy sao?" Giang Hiểu Hàn chẳng mấy coi trọng, lau miệng cho Giang Lăng, hững hờ nói: "Trước giờ ta không thu quà tặng, sao chỉ đi có vài ngày mà mấy vị đại nhân ấy đã quên rồi."

Giang Mặc mở danh sách đọc qua, nói tiếp: "Đồ của các vị đại nhân đều không khác mấy, đại thể đều là chút dược liệu bồi bổ."

"Tin tức quả là linh thông." Giang Hiểu Hàn hứng thú cười: "Ta chỉ viện lý do không khỏe để lấy xương rắn từ Hạ Lưu Vân, vậy mà người trong Kinh đã biết rồi."

Giang Mặc khép danh mục lại: "Ngoài ra còn có vài hộp trang sức và gấm hoa thượng hạng, nói rõ là cho nhị tiểu thư."

Giang Hiểu Hàn đã nhận Giang Lăng, Giang Mặc đương nhiên cũng đổi giọng.

Nói rồi, cậu ta định đưa danh sách cho Giang Hiểu Hàn xem qua, hắn lại khoát tay, không mấy hứng thú: "Giang phủ ta không suy tàn đến mức một cô bé con cũng nuôi không nổi. Nói cho mấy vị đại nhân ấy hay, bớt bỏ công sức vào mấy việc này."

Muốn tặng lễ trong Kinh, đương nhiên sẽ không trực tiếp đưa hòm đến. Ngoài việc vận chuyển bất tiện, nếu như đối phương không nhận, lại cự tuyệt quà tặng trước mặt mọi người, để ở ngoài cổng, vậy cũng thật quá mất mặt. Vì lẽ đó, người tặng sẽ để hạ nhân hoặc quản gia dâng danh mục quà tặng trước, nếu như đối tượng nhận quà chấp nhận, vậy thì hòm quà sẽ được đưa tới cửa; còn nếu người đó không thu, vậy thì trả danh mục trở về, thần không biết quỷ không hay, coi như giữ thể diện cho các vị đại nhân.

Giang Mặc theo lời, thu lại danh sách, chuẩn bị lát sau xử lý, lại hỏi: "Vậy còn những bái thiếp này thì sao ạ?"

"Đều trả về đi." Giang Hiểu Hàn đáp: "Cứ nói ta đi đường mệt nhọc, vội vã trở về, còn chưa kịp thu xếp việc nhà, thực sự bất nhã. Vài hôm nữa sẽ mời bọn họ sau."

Giang Mặc khom người: "Vâng."

Khi đi ra ngoài, phần lớn thời gian là Giang Ảnh bảo vệ Giang Hiểu Hàn, nhưng trở về Kinh thành rồi, Giang Mặc lại là người bận rộn. Quản gia Giang phủ tuổi đã cao, chỉ quản việc vặt trong nhà, còn việc đón khách, đối ngoại đều là Giang Mặc đi làm.

Vừa mới trở về, Giang Mặc đã phải vắt chân lên cổ mà làm, chỉ đủ thời gian để nói mấy câu rồi đi mất bóng.

Tạ Giác trước giờ đều ở tại Tạ phủ trong Kinh, hoặc là tới trụ sở của Thần Vệ doanh, rất ít khi qua nơi của Giang Hiểu Hàn, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thể diện quý phủ của Giang đại nhân. Tuy tôi tớ trong Giang phủ không nhiều, nhưng ai cũng tháo phát, lại biết tính Giang Hiểu Hàn, những việc thường ngày được xử lý nhanh gọn rõ ràng. Tạ Giác là một người ngoài, không thể lập tức chen lọt tay.

Giang Hiểu Hàn cho Giang Lăng ăn no, mới ôm tiểu cô nương đứng lên, nói với Tạ Giác: "Hạ nhân trong phủ ta phần lớn đều ở tại ngoại viện, chỉ là phòng nơi đó nhỏ hẹp, lại có chút ẩm ướt, sợ rằng ngươi ở không quen. Viện của Giang Lăng cách chính viện không xa, lát nữa ngươi tìm quản gia, để ông ấy sắp xếp cho ngươi ở lại phỏng nhỏ ngoài chính viện."

Tạ Giác thấy hắn định bế đứa nhỏ ra ngoài, vội vàng đứng lên: "Vậy ngươi đi đâu?"

"Ta?" Giang Hiểu Hàn mỉm cười: "Ta dẫn A Lăng đi nhận quan hệ."

Giang phủ đến đời Giang Thu Hồng vẫn là đế sư, Giang Hiểu Hàn cũng không chịu thua kém, trở thành Tả tướng, rất được Hoàng thượng coi trọng, vì vậy Giang phủ cũng trở nên lớn hơn mấy lần, một hoa viên đã bằng nửa tòa nhà ở Bình Giang.

Kiến trúc tại Kinh thành không khéo léo kín đáo như đất Giang Nam, có thêm mấy phần hào hoa phú quý. Giang Lăng ôm cổ Giang Hiểu Hàn, mắt nhìn quanh, dọc đường đi không khép được miệng, đi tới chỗ nào cũng phải thốt "oa" "a" một tiếng, cơ hồ đi hai bước lại muốn dắt tay áo Giang Hiểu Hàn, để cô bé nhìn kỹ đình lâu phòng gác.

Giang Hiểu Hàn muốn đau lỗ tai, bất đắc dĩ thở dài: "Nhà này sẽ không chạy, ngày sau còn nhiều cơ hội để con ngắm kỹ."

Giang Lăng hơi níu cổ áo Giang Hiểu Hàn, hỏi: "Vậy giờ chúng ta làm gì ạ?"

Giang Hiểu Hàn chuyển bước chân, từ hoa viên rẽ về một hướng: "Dẫn con đi gặp gỡ người nhà."

Giang gia lấy văn thần làm chủ, tuy từ đường không quá mức hoa lệ, nhưng cũng đủ lớn. Từ đường được xây tại đông viện, vào ngày mười lăm tháng một hàng năm đều phải vẩy nước quét dọn, thờ cúng, bài vị của các gia chủ Giang gia đời trước đều được bày ở đó. Tuy hiện nay Giang Hiểu Hàn là chủ nhân Giang phủ, nhưng hắn thu nhận Giang Lăng làm con gái, về tình vế lý đều tránh không được việc này.

Nhà chính ở đông viện đều được dùng để làm từ đường, Giang Hiểu Hàn đi tới cửa mới thả Giang Lăng xuống, dắt tay cô bé đẩy cửa vào.

Ngoài cửa lớn, những cửa còn lại của từ đường đều đóng kín, nhiệt độ trong phòng thấp hơn so với bên ngoài một chút, Giang Lăng đi vào liền xoa xoa cánh tay, mở to mắt, nhìn bàn thở trong phòng. Bài vị các đời gia chủ Giang gia được đặt trên bàn thờ, xếp theo bối phận từ trên xuống dưới, hàng gần đây nhất là hai huynh đệ Giang Thu Hồng và Giang Thu Uyên, một mới một cũ, đặt song song ở hàng thấp nhất.

Ngay giữa bàn thờ là gia phả Giang gia, hai bên trái phải có đặt hai ngọn đèn trường minh, hiện đang làm rất tốt công tác chiếu sáng của mình, giữa đó còn có một cái thước gỗ đen.  Thước này rộng bằng hai đốt ngón tay, dài một thước, phía trên là tám chữ lớn, "lấy tín thủ lễ, dùng phạt sửa tà".

Giang Hiểu Hàn khom lưng, lấy ra hai cái đệm hương bồ, đặt trước bàn thở.

"Lại đây, quỳ xuống." Giang Hiểu Hàn nói.

Mặc dù Giang Lăng không hiểu lý do, nhưng cô bé lại nghe lời, ngoan ngoãn quỳ xuống đệm, ánh mắt trông mong nhìn Giang Hiểu Hàn.

Cô bé chỉ cao đến đầu gối Giang Hiểu Hàn, lại mặc một bộ đồ màu đỏ tươi, quỳ trên đệm hương bồ, chợt tròn tròn như một viên kẹo hồ lô, nom đến là vui mắt.

Giang Hiểu Hàn cười cười động viên cô bé, lại quay đầu, lấy gia phả và thước gỗ xuống.

"Trước liệt tổ liệt tông Giang gia, hôm nay đứa con bất hiếu Giang Hiểu Hàn này xin phép mở rộng gia phả." Giang Hiểu Hàn hất tay áo, quỳ gối bên người Giang Lăng: "Hiện tại, con dùng dòng họ Giang gia, thu nhận một đứa nhỏ mồ côi làm con gái, đặt tên là Lăng. Con sẽ hết lòng giáo dưỡng, không khiến gia phong phải chịu nhục."

Giang Hiểu Hàn dừng một chút, lại nói: "Đời có ba cái bất hiếu, tội lớn nhất là vô hậu. Đứa con bất hiếu này lòng duyệt một người, đời này không ruồng không bỏ, cũng không muốn phụ y, đã lập lời thề trọn đời không cưới, cử thiên thần linh đều có thể làm chứng. Tuy có con gái Giang Lăng ở bên an ủi, nhưng đến cũng cũng không thể coi là truyền thừa, lúc này mời dùng gia pháp, con xin tỏ lòng quyết tâm ___ A Lăng, cầm hộ phụ thân."

Nói rồi, Giang Hiểu Hàn đặt gia phả lên đầu gối Giang Lăng, sau đó cầm thước gỗ.

Theo gia pháp, người dưới mười bốn tuổi phạm lỗi bị đánh tay, từ mười bốn tuổi trở lên thì đánh ở lưng. Đáng tiếc, hiện tại cả Giang gia cũng chỉ còn sót lại một mình Giang Hiểu Hàn là có tư cách dùng gia pháp, cho nên chỉ có thể tìm biện pháp khác, hắn kéo tay áo mình lên.

Thước gỗ nặng nề đánh lên da thịt, tạo ra tiếng động khiến người kinh hãi, chỉ một lát đã khiến cánh tay sưng đỏ.

Giang Lăng sợ hết hồn, vội vàng nhào đến giữ tay hắn: "Phụ thân đừng... đừng đánh nữa!"

Giang Hiểu Hàn không để ý, Giang Lăng mới bao lớn chứ, nào có thể kéo được hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đánh tay mình, cô bé thực muốn khóc.

Giang Hiểu Hàn mắt cũng không chớp mà đánh xong bảy lần rồi mới đứng dậy, đặt thước gỗ lại lên bàn. Sau đó, hắn lấy bút trên bàn thờ, cầm lấy gia phả.

Trên tờ giấy mới chỉ có tên của một mình Giang Hiểu Hàn, hắn vừa định viết, lại dừng lại, khom lưng bế Giang Lăng, nhé bút vào tay cô bé.

"Phụ thân?" Giang Lăng ngẩng đầu nhìn hắn.

Giang Hiểu Hàn không nói, chỉ nắm chặt tay Giang Lăng, cùng cô bé viết từng nét tên của mình.

Cô bé con dù không hiểu nhiều, nhưng cũng nhìn ra Giang Hiểu Hàn có bao nhiêu nghiêm túc. Cô bé nhìn tờ giấy, ánh mắt lần theo từng nét mực hiện ra, mực chưa khô còn đang lưu động trên mặt giấy. Giang Lăng nhìn hai chữ có lực kia, là lần đầu tiên nhìn thấy tên của mình.

"Giang, Lăng." Giang Hiểu Hàn cầm tay cô bé, ra hiệu cô bé nhìn hai chữ kia: "Từ bây giờ đã là danh chính ngôn thuận rồi."

Giọng Giang Hiểu Hàn rất nhẹ, lại có chút ung dung như vừa trút được gánh nặng. Hắn xưa nay luôn nói chuyện với Giang Lăng như vậy, vừa nghiêm túc mà kiên trì, quả thực là thương cô bé như con ruột.

Hai chữ kia khắc sâu vào đầu Giang Lăng, cô bé ngẩng đầu, mềm mại kêu một tiếng: "Phụ thân."

"Ngoan." Giang Hiểu Hàn cười, gác bút.

Chuyện quan trọng nhất hôm nay đã làm xong, Giang Hiểu Hàn vốn định để Giang Lăng rập đầu lần cuối rồi rời đi, nhưng vừa quay người đã đổi ý. Hắn như bị quỷ thần xui khiến mà đặt Giang Lăng xuống đất, quay đầu, cầm cái bút vừa dùng để viết gia phả kia lên.

Cánh tay vừa chịu đòn vẫn đau rót, ngòi bút của Giang Hiểu Hàn ngừng trên giấy, khựng lại một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hạ xuống những nét bút đầu tiên.

Đầu bút lông chạm lên giấy, hắn gạch đi dòng chữ không có phu nhân sau tên mình, lại viết thêm một dòng.

___ "Cửu khuyết dĩ minh, tuấn kỳ uyên nguyên vi tịnh." (*)

Chưa hỏi ý Nhan Thanh, Giang Hiểu Hàn cũng không dám tự ý viết tên y. Huống hồ, hiện giờ Nhan Thanh còn muốn tiếp tục giữ mối quan hệ với hắn không cũng chưa biết được. Giang Hiểu Hàn tự thấy mình không có tự tin, rằng Nhan Thanh có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước, cũng chỉ có thể mượn tâm ý mình, tự tìm an ủi.

Giang Hiểu Hàn hạ bút, nhìn chốc lát mới thấy hài lòng. Hắn vẫy tay gọi Giang Lăng, để cô bé hành lễ trước liệt tổ liệt tông.

Giang Lăng lạy từ đường, lại được viết tên trên gia phả, mới thật sự được xem như người nhà họ Giang.

Đợi Giang Lăng dập đầu xong, Giang Hiểu Hàn mới đặt gia phả lại trên bàn thờ, cất đệm hương bồ xuống dưới bàn, thu dọn mọi thứ.

Hắn đang chuẩn bị dẫn Giang Lăng ra ngoài, của từ đường lại bị gõ vang.

"Công tử." Giang Ảnh nói.

Nếu không cùng gia tộc, không được đi vào từ đường. Tuy Giang Ảnh được Giang Hiểu Hàn ban họ, coi như hộ vệ của mình, nhưng hắn vẫn không dám tiến vào từ đường, chỉ có thể đợi ở ngoài cửa.

Giang Hiểu Hàn dẫn Giang Lăng ra ngoài, đóng cửa lại, mới nói: "Chuyện gì?"

"Thưa công tử, Tứ điện hạ đến." Giang Ảnh nói.

Ninh Dục? Giang Hiểu Hàn nhướn mày.

Hôm nay hắn vừa trở về Kinh thành, những đồng nghiệp trong Kinh kia đã đành, đơn giản là chỉ muốn thăm dò thái độ hắn, nhưng với thân phận của Ninh Dục, hắn không cần vội vã như thế.

Chỉ là, Hoàng tử dù sao cũng không như người thường, dù Giang Hiểu Hàn có cảm thấy kỳ lạ, hắn cũng không thể để người đứng ngoài cửa.

Giang Hiểu Hàn giao Giang Lăng cho Giang Ảnh, phân phó nói: "Dẫn A Lăng đến hậu viện, để Tạ Giác trông con bé, cũng nhắc Tạ Giác đừng đến tiền viện."

Giang Ảnh nhận Giang Lăng: "Vậy công tử thì sao?"

Giang Hiểu Hàn cười cười: "Ta đương nhiên muốn gặp gỡ vị Tứ điện hạ tay đầy quyền thế này."

___

(*) Tác giả có giải thích mà mình không biết nói lại thế nào hic. Mấy bạn cứ hiểu là ổng dùng đạo kinh văn thơ các thứ để ám chỉ hai chữ "Nhan", "Thanh" là được huhu

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi