HIỆU ỨNG ĂN KHỚP


Trên đường về, Lâm Dục Thư vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ không nói lời nào.
Thực tế, sau khi bình tĩnh lại, cậu cũng biết Tống Khải Minh không nợ cậu bất cứ lời giải thích nào.

Trên thương trường chỉ nói về lợi ích, không nói tình cảm, hai người bọn họ không thân cũng chẳng quen, vậy việc gì Tống Khải Minh phải cân nhắc đến tâm trạng của cậu?
Thậm chí ngay cả tâm trạng, Tống Khải Minh cũng không tổn hại đến quyền lợi của cậu.
Nhưng trong lòng khó chịu là thật, lúc trước ở quán bar uống vài ly rượu mạnh, hiện tại cồn bắt đầu phát huy tác dụng khiến đầu óc và tâm tình Lâm Dục Thư đều không thế nào thoải mái được.
Cảnh phố xá lùi về phía sau dường như rất thích hợp làm cho người ta miên man suy nghĩ.
Lâm Dục Thư nghĩ tới sự phát triển của Vĩnh Tinh, nghĩ tới sự thăng chức của mình và luôn cảm thấy Tống Khải Minh sẽ làm rối tung nhiều thứ trong tương lai.
Hay là nghĩ theo hướng tốt đi.

Mặc dù hiện tại Tống Khải Minh sở hữu khoảng 5% cổ phần của công ty niêm yết, nhưng hắn không thể ảnh hưởng đến bất cứ quyết định nào của công ty.
Đầu tiên là đại hội cổ đông, tập đoàn nắm cổ phần Vĩnh Tinh giữ hơn 50% cổ phần của công ty niêm yết, mà Thiệu Chấn Bang là BOSS lớn của tập đoàn, nắm giữ quyền sinh sát tuyệt đối.
Tiếp theo là hội đồng quản trị, trong 11 ghế hội đồng quản trị của công ty niêm yết, thành viên Thiệu gia chiếm 6 ghế, Tống Khải Minh sẽ không có bất kỳ cơ hội nào để lợi dụng sơ hở.

Cho nên kết quả là, cổ phần trong tay Tống Khải Minh chỉ thể hiện quyền chia hoa hồng.
—— Khi giá cổ phiếu của công ty tăng lên, giá trị cá nhân của hắn cũng lên theo.
Điều này tương ứng với những gì hắn đã nói, hy vọng Vĩnh Tinh sẽ phát triển tốt, bởi vì hiện tại hắn và vĩnh Tinh đang ở trong mối quan hệ mắc xích, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lâm Dục Thư thật sự rất khó thuyết phục bản thân rằng tất cả những gì Tống Khải Minh muốn cũng chỉ là quyền chia hoa hồng.
Làm sao một người đầy tham vọng như hắn lại có thể đặt tương lai của mình vào tay người khác?
5% cổ phần thực sự không có tác dụng gì lớn, nhưng hiện giờ tình trạng sức khỏe của Thiệu Chấn Bang rất đáng lo ngại, chuyện Thiệu Hòa Húc ly hôn chưa được giải quyết, điều này khiến Lâm Dục Thư không thấy rõ sự tình sẽ đi về hướng nào.
Sau khi từ bãi đỗ xe của khu dân cư đi lên, Lâm Dục Thư coi như Tống Khải Minh tàn hình, đi thẳng về phía nhà mình.
Nhưng cậu còn chưa tới cửa, Tống Khải Minh đã bắt lấy cổ tay cậu: "Cậu khoan về đã."
Lâm Dục Thư nhíu mày, xoay cổ tay nhưng không thể thoát ra.

"Tối hôm nay tôi mới biết là sinh nhật cậu nên không chuẩn bị gì trước." Tống Khải Minh nói xong đi đến phía sau Lâm Dục Thư, đẩy hai vai cậu về hướng nhà mình: "Đồ trong nhà tôi cho cậu chọn, coi như quà sinh nhật tôi tặng cậu."
"Tôi không cần quà của anh." Lâm Dục Thư muốn lui về phía sau nhưng Tống Khải Minh giống như một bức tường chắn, cậu chỉ có thể bị hắn đẩy không ngừng về phía trước.
"Sinh nhật sao không cần quà được chứ?" Tống Khải Minh đưa Lâm Dục Thư vào nhà, như sợ cậu chạy mất, hắn giơ chân đóng cửa: "Đồ nhà tôi, chỉ cần cậu muốn, tôi đều có thể tặng."
Đồ của nhà người khác nhất định là hàng second hand.

Tuy rằng đề nghị của Tống Khải Minh nhìn có vẻ không thành ý cho lắm, nhưng hắn lại chủ động đưa Lâm Dục Thư đến trước tủ trưng bày của hắn, mà tất cả các mẫu xe đua quý hiếm đều được đặt ở đó.
Nếu là bình thường, Lâm Dục Thư hẳn sẽ rất vui, bởi vì cậu cũng có sở thích sưu tập mô hình đua xe, mà bộ sưu tập của Tống Khải Minh phong phú hơn của cậu rất nhiều.
Nhưng bây giờ nhìn cái tủ đầy những mô hình đẹp mắt bên trong, trong mắt Lâm Dục Thư cũng chỉ có hai chữ -- hối lộ.
Nếu không phải cậu còn giá trị lợi dụng, Tống Khải Minh sẽ hào phóng với cậu như vậy sao?
"Anh chắc chắn tôi có thể chọn bất cứ thứ gì?" Lâm Dục Thư hỏi.
"Đúng vậy." Tống Khải Minh chủ động lấy một chiếc mô hình từ trong tủ ra: "McLaren P1, phụ tùng đã đổi lại nguyên bản, thích không?"
"Tôi thích, chính là cái này." Lâm Dục Thư khẽ đảo mắt qua cổ tay Tống Khải Minh: "Tôi muốn đồng hồ của anh."
Tống Khải Minh hơi ngớ ra: "Cái gì?"
"Chiếc đồng hồ của hãng xe McLaren và Richard Demir đang đeo trên tay anh."
—— Giá trị 1,4 triệu (~ 4,5 tỷ VNĐ) giới hạn 500 chiếc trên toàn thế giới.
"Tôi thích cái này." Lâm Dục Thư nói.

"Cho tôi đi."
Dường như Tống Khải Minh lúc này mới tỉnh táo lại từ trong cái miệng sư tử của Lâm Dục Thư, nhướng mày hỏi: "Cậu tham dữ vậy?"
Lâm Dục Thư mặt không đổi sắc nói: "Học theo anh thôi."
Tống Khải Minh không phải người tốt gì, lẽ nào Lâm Dục Thư cậu là người thiện lành sao?
Nếu bàn về lợi ích, vậy thuần túy một chút, trong quá trình thu mua Lâm Dục Thư đã giúp Tống Khải Minh giải quyết Thiệu Quang Kiệt, muốn một chiếc đồng hồ đeo tay báo đáp thì sao?
Trong mắt Tống Khải Minh hiện lên một tia nhức nhối rõ ràng, nhìn thấy vẻ mặt kia của hắn, Lâm Dục Thư đột nhiên cảm thấy trong lòng cực kỳ sảng khoái.

Sau khi kìm nén cơn tức giận cả đêm, cuối cùng cậu cũng tìm được chỗ xả, đó chính là hung hăng làm thịt Tống Khải Minh một đao.
"Không muốn cho thì nói." Lâm Dục Thư sảng khoái hất cằm, xoay người đi về phía cửa chính: "Giả bộ hào phóng làm gì?"
"Cậu chờ đã." Tống Khải Minh nghiến răng, bắt lấy cổ tay Lâm Dục Thư, tháo đồng hồ đeo tay xuống, đeo lên cho cậu: "Tặng cậu, không được tức giận với tôi nữa."
Lâm Dục Thư giơ cổ tay lên nhìn: "Anh cũng đừng hối hận."
"Không hối hận." Tống Khải Minh nói.

"Chỉ cần cậu không giận dỗi với tôi nữa là được."
Tuy rằng lương một năm của Lâm Dục Thư cũng không thấp, nhưng bỏ ra hơn một triệu tệ mua đồng hồ vẫn quá mức chi tiêu của cậu.
Chiếc đồng hồ này hiển nhiên không đeo ra đường được, dù sao cũng là thứ "tống tiền" mà có, hơn nữa mặt sau đồng hồ còn khắc tên viết tắt của Tống Khải Minh, cho dù như thế nào cũng sẽ không trở thành vật sở hữu của Lâm Dục Thư.
Đương nhiên, vốn dĩ Lâm Dục Thư cũng không muốn đeo chiếc đồng hồ này đi rêu rao khắp nơi, chỉ là muốn cho Tống Khải Minh nuốt không trôi mà thôi.
Hiện tại mục đích của cậu đã đạt được, đồng hồ cũng chỉ có thể đeo ở nhà cho đỡ ghiền.
Đồng hồ nổi tiếng xứng đáng với hai chữ hàng hiệu, cảm giác mang lại rất khác biệt.

Nặng trịch một vòng trên cổ tay nhưng không hề cảm thấy vướng víu, nó mang lại cảm giác dày nặng và chắc chắn.
***
Lâm Dục Thư nhớ rằng cậu đã đeo đồng hồ đi ngủ, nhưng khi thức dậy vào sáng hôm sau——Cổ tay trống không.
Nhìn tủ đầu giường không thấy bóng dáng chiếc đồng hồ kia đâu, Lâm Dục Thư đột nhiên hơi hoảng hốt, chẳng lẽ tối hôm qua uống quá nhiều nên nằm mơ?
Nhưng mơ gì chân thật như vậy?
Hôm nay là thứ bảy, không cần đi làm, Lâm Dục Thư tốn hơn nửa tiếng tìm kiếm đồng hồ khắp nhà, kết quả vẫn không tìm thấy.
Cậu đột nhiên hoảng hốt, sao có thể như vậy?
Trộm đột nhập, là chuyện không thể, dù sao an ninh trong khu vẫn rất tốt.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Dục Thư chỉ có thể cho ra một kết luận -- chẳng lẽ tối hôm qua thật sự là nằm mơ?

Ngoài cửa vang lên tiếng Tống Khải Minh dắt chó đi dạo về, Lâm Dục Thư nhanh chóng vọt tới bên cửa lớn, ổn định tinh thần, mở cửa phòng, nhìn Tống Khải Minh đối diện: "Tôi hỏi anh một chuyện."
"Hả?" Tống Khải Minh khó hiểu dừng động tác mở cửa lại.
"Đêm qua." Lâm Dục Thư cố giữ bình tĩnh: "Anh đưa đồng hồ cho tôi rồi chứ?"
"Đưa rồi." Tống Khải Minh nói: "Cậu đã đồng ý không nổi giận với tôi nữa."
"À." Xem ra không phải nằm mơ.
Lâm Dục Thư làm bộ muốn đóng cửa, lúc này Tống Khải Minh hẳn là ý thức được có chuyện khác thường, đi về phía Lâm Dục Thư: "Cậu sẽ không làm mất đồng hồ đâu nhỉ?"
"Không có." Lâm Dục Thư lập tức chối: "Tôi chỉ là..."
Cậu mím môi, mặt ngoài ra vẻ trấn định tự nhiên nhưng trong lòng lại hoảng hốt: "Có thể...!để quên ở đâu rồi."
"Ở nhà mình mà cũng để quên được?" Tống Khải Minh dắt Wowo đi vào nhà Lâm Dục Thư, nhìn trái nhìn phải: "Không thấy lúc nào?"
"Sáng nay." Lâm Dục Thư đau đầu xoa gáy: "Rõ ràng tối qua lúc ngủ vẫn còn."
"Cậu có bệnh mộng du không?" Tống Khải Minh đi đến phòng khách, cầm lấy cái gối ôm đã bị Lâm Dục Thư lục tung lên kiểm tra: "Rồi cất nhầm đâu đó?"
"Không hề." Lâm Dục Thư nằm sấp xuống, tìm kiếm dưới bàn trà: "Tôi ngủ rất đàng hoàng."
Tống Khải Minh nói xong đi về phía nhà bếp: "Tối qua cậu có ăn khuya không? Lúc ăn để đồng hồ ở trong bếp không?"
"Không có." Lâm Dục Thư từ trên thảm bò dậy.

"Tối qua tôi đeo đồng hồ đi ngủ."
Cuộc trò chuyện qua lại đột nhiên dừng lại ở đây, Lâm Dục Thư theo bản năng nhìn về phía nhà bếp, ngay sau đó nhìn thấy Tống Khải Minh đang cười nửa miệng nhìn mình: "Thích như vậy sao? Đi ngủ còn đeo à?"
Tai Lâm Dục Thư thoáng chút đỏ lên: "Anh bớt nhiều chuyện."
"Lúc tắm cậu có đeo không?" Tống Khải Minh lại đi vào phòng tắm: "Có thể để ở trong này không?"
"Tôi đã tìm trong phòng tắm rồi, không có."
Lâm Dục Thư tập trung lục tung tủ TV, trong phòng tắm đột nhiên vang lên tiếng mở tủ, sau đó là tiếng cười khẽ của Tống Khải Minh: "Cậu một lòng dữ vậy luôn? Qu@n lót toàn là màu trắng."
Lâm Dục Thư lập tức đỏ mặt, vọt tới phòng tắm đóng cửa tủ lại: "Đừng có lục lung tung đồ của tôi!"
"Sao cậu lại để qu@n lót trong tủ phòng tắm?" Tống Khải Minh tò mò hỏi.
"Tắm xong thì thay, có vấn đề gì?" Lâm Dục Thư tức giận nói.
"Cũng đúng." Tống Khải Minh gật đầu như có điều suy nghĩ: "Mỗi lần tắm đều phải vào tủ quần áo lấy qu@n lót, thực phiền phức."
Hả, tủ quần áo?
Một tia sáng trắng lóe lên trong đầu Lâm Dục Thư, cậu hai ba bước chạy đến phòng ngủ, mở cửa tủ quần áo, ngồi xổm trước két sắt nhập một dãy số.

Một giây sau, cửa két sắt mở ra và chiếc đồng hồ kia nằm thình lình trên một đống vàng thỏi.
Lâm Dục Thư: "...."
Có tuổi rồi, đúng là nên bồi bổ trí nhớ cho tốt.
Không ngạc nhiên chút nào khi tiếng cười của Tống Khải Minh vang lên bên cạnh, một tiếng, hai tiếng, cười đến mức Lâm Dục Thư muốn đào một cái lỗ chôn mình.
"Cậu lại để quà tôi tặng vào két sắt?" Tống Khải Minh nói.
"Không được chắc?" Lâm Dục Thư đẩy Tống Khải Minh ra ngoài: "Anh ra ngoài cho tôi."
"Cậu còn giấu vàng thỏi trong phòng ngủ?" Tống Khải Minh càng nói càng vui: "Nhà chúng tôi chỉ có ông ngoại tôi mới làm chuyện này."
"Anh có đi hay không?" Phiền chết đi được!
"Được được được, tôi đi." Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng Tống Khải Minh lại đứng yên tại chỗ, bắt lấy Lâm Dục Thư đẩy hai tay cậu, nói: "Ngày hôm qua cậu còn chưa trả lời tôi, sau này vẫn giúp tôi chứ?"
Chuyện này ngày hôm qua Lâm Dục Thư đã suy nghĩ rất lâu, kể cả lúc tắm rửa và đi ngủ.

Tống Khải Minh và Vĩnh Tinh là quan hệ cùng tiến cùng lùi, cậu cũng như vậy đấy thôi?
Địa vị xã hội mà cậu có là do Vĩnh Tinh mang đến, vì vậy cậu cũng hy vọng Vĩnh Tinh có thể phát triển tốt.

Hiện tại xem ra, dường như Tống Khải Minh thực sự có năng lực hơn Thiệu Quang Kiệt, nhưng rốt cuộc vẫn phải xem ý của Thiệu Chấn Bang, Lâm Dục Thư không dám chung thuyền lung tung.
"Tôi hỏi anh một vấn đề, Tống Khải Minh." Lâm Dục Thư rút cổ tay của mình ra khỏi tay hắn.
"Cậu nói đi." Tống Khải Minh nói.
"Tối hôm qua anh nói thứ muốn có được, cũng bao gồm cả tôi." Lâm Dục Thư dừng một chút, không hiểu sao lại hơi căng thẳng: "Là có ý gì?"
"Tôi cần cậu làm trợ thủ." Tống Khải Minh trả lời rất tự nhiên: "Cậu rất có năng lực, tôi hy vọng cậu đứng về phía tôi."
Ha ha, trợ thủ.
Chính xác thì cậu đang mong đợi điều gì?
"À." Lâm Dục Thư mặt không chút thay đổi đẩy Tống Khải Minh ra cửa, sau đó đóng mạnh cửa nhà lại.
"Rầm" một tiếng đinh tai nhức óc, kèm theo làn gió sớm lành lạnh khiến cho Tống Khải Minh ngớ người.
"Cậu ấy lại tức giận nữa à?" Hắn hoang mang nhìn Wowo cũng đang ngơ ngác ngồi xổm bên chân: "Cậu ấy thật khó dỗ.

Mày mau nghĩ cách đi.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi