HÌNH BÓNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

MAY 15, 2017 BY DEN SHÌHình Bóng – Chương 47

Hình Bóng

Tác giả: Mang Quả Hãm Tống Tử

Editor: Den Shì

Chương 47

PicsArt_04-25-084331

Lý Dật Sơ vừa xuống xe liền đi thẳng đến số 9 đường Tĩnh Vân. Nghĩa trang rất yên tĩnh, mộ Lương Trường Bình nằm giữa sườn núi, Lý Dật Sơ bước theo bậc thang đi lên. Cậu lấm lét nhìn trái nhìn phải tìm Lương Huyên, tiếc là đến cái bóng cũng không thấy.

Đến trước mộ Lương Trường Bình, Lý Dật Sơ đặt hoa xuống vái lạy, sau khi ngẩng lên mới thấy đầu Lương Huyên lộ ra sau tấm bia.

Anh nhìn cậu mỉm cười, “Anh đột nhiên muốn tìm ba nói chuyện phiếm, làm sao bây giờ?”

Lý Dật Sơ đi đến ngồi bên cạnh anh, giống như rất nhiều năm trước đây, động tác của cậu bây giờ y như Lương Huyên đã làm lúc cậu ngồi sau tấm bia mộ của cha mẹ không muốn rời đi. Lý Dật Sơ vỗ vỗ vai anh, “Anh nói với em là được rồi.”

Lương Huyên duỗi người nắm lấy cánh tay cậu, “Ba anh sẽ nghe thấy chứ?”

Lý Dật Sơ, “Sẽ.”

Lương Huyên nhìn ngôi mộ hình bán nguyệt, “Bố già, nếu như ba biết Dật Sơ có thể đậu đại học Q nhưng lại bỏ lỡ vì cứu ba, ba còn có thể nhẫn tâm như vậy không?”

Lý Dật Sơ quay đầu nhìn anh.

Anh cũng quay sang nhìn cậu, mười mấy giây sau ánh mắt anh mới sáng lên, khóe môi cong nhẹ, “Ba anh nói ông không biết.”

Ánh mắt Lý Dật Sơ mang theo ý cười trừng anh một chút rồi không thèm đoái hoài nữa.

Lương Huyên, “Dật Sơ.”

Lý Dật Sơ quay tầm mắt lại, “Hả?”

Lương Huyên nhìn vào mắt cậu, “Anh yêu em.”

Đôi mắt Lý Dật Sơ không chớp lấy một cái, nhìn Lương Huyên chậm rãi lại gần hôn mình. Nhớ ra đây là một của Lương Trường Bình, cậu có chút lùi bước.

Bàn tay Lương Huyên lại giữ chặt sau gáy Lý Dật Sơ, dán môi mình vào môi cậu không cho phép cự tuyệt. Sau đó đầu lưỡi anh trượt vào kẽ răng, quấn lấy đầu lưỡi vì căng thẳng mà cứng ngắc của cậu.

Nụ hôn sâu dài dằng dặc rốt cuộc cũng kết thúc, Lương Huyên nhả môi Lý Dật Sơ ra, lấy tay gõ gõ bia mộ, “Ba, ba thấy không? Là con trai ba bắt cóc con trai anh em tốt của ba, ba bắt nạt Dật Sơ không có cha mẹ làm chỗ dựa, ba xứng với anh em của ba sao?”

Lý Dật Sơ không nói gì nhìn người ấu trĩ đối diện.

Lương Huyên ôm cậu vào lòng lần nữa, đôi môi cọ lên trán cậu, “Tối qua đến giờ anh vẫn luôn ngồi sau tấm bia mộ này, anh gần như đã nghĩ… cứ như vậy chết trước mặt ba anh.”

Lý Dật Sơ hoảng hốt ngẩng đầu nhìn anh.

Ngón tay Lương Huyên dừng lại giữa hai má cậu, giữa chân mày nhíu chặt của cậu, run môi nói, “Có lẽ như vậy ông ấy mới biết được, khiến em trải qua tám năm như vậy chẳng khác nào đòi mạng anh.”

Lý Dật Sơ cũng đã từng nghĩ qua, rốt cuộc là cậu nợ nhà họ Lương, hay là có ân với nhà họ? Nếu như cậu không đến Lương gia, Lương Trường Bình sẽ không vì phải nuôi hai người con trai mà làm việc cả năm không được nghỉ ngơi, đến cả thời gian đi khám bệnh cũng không có, hoặc là nói, căn bản ông sẽ không mắc bệnh. Có điều trên thực tế cậu đã đến, sau đó cũng bỏ ra mọi thứ để giữ cho nhà họ Lương không đến nỗi tán loạn.

Những thứ này không hề giống phương trình toán học, hai bên đẳng thức cộng trừ nhân chia đủ các điều kiện, do đó so với việc tính xem ai thiếu ai, có lẽ nên gọi nó là vận mệnh. Không có sắp đặt tỉ mỉ và tính toán theo công thức, nó đã xảy ra, cậu cũng vừa hay gặp phải.

Vì vậy tất cả biến cố và nghịch cảnh, đều chỉ có thể đổ cho vận mệnh.

Giống như cậu bảy tuổi mất đi cha mẹ, giống như cậu bảy tuổi có được Lương Huyên.

Lý Dật Sơ mỉm cười, trên mặt là vẻ thoải mái, “Lúc đó chú Lương bảo em mang tiền đến nơi khác thi lại đại học, chú chỉ muốn em rời khỏi anh, chuyện về sau chúng ta chẳng ai ngờ tới. Em đến huyện Hướng Dương làm công trong một quán ăn, một ngày nọ quán bị cháy, hồ sơ của em cũng cháy theo, không còn cách nào khác để ghi danh học lại.”

Lương Huyên nhìn cậu, đau lòng nói, “Sao em không quay về, có gì quan trọng hơn tương lai chứ?”

Lý Dật Sơ rũ mắt xuống, thở dài.

Lương Huyên dùng sức ấn đầu cậu vào ngực mình, nhắm mắt ôm chặt lấy cậu.

Anh nhìn vẻ mặt cậu là hiểu ngay sự lựa chọn của cậu lúc đó. Khi ấy Lý Dật Sơ trẻ người non dạ, là sao biết cân nhắc thiệt hơn, sợ rằng điều cậu nghĩ tới chỉ toàn là tính mạng của cha mình.

Lúc hai người quay lại Thượng Hải trời vừa chạng vạng, mới vào cửa Lý Dật Sơ đã bắt đầu tính sổ, “Sao anh không nhận điện thoại cũng không trả lời tin nhắn?”

Lương Huyên ôm cậu nói, “Sợ.”

Lý Dật Sơ nghi hoặc, “Sợ cái gì?”

Lương Huyên, “Phát hiện em có rất nhiều chuyện gạt anh, mà mỗi lần anh phát hiện một thứ đều chỉ hận không thể lập tức quay về hỏi rõ ngay mặt.”

Lý Dật Sơ, “Vậy sao anh không quay lại hỏi?”

Lương Huyên như trừng phạt mà cắn cắn chóp mũi cậu, “Hỏi thì em sẽ nói thật sao?”

Lý Dật Sơ mạnh miệng, “… Sẽ.”

Lương Huyên mím môi cười một tiếng, hiển nhiên không tin. Lý Dật Sơ có chút chột dạ quay người định đi, lại bị cánh tay anh quấn lấy đẩy lên giữa tường, bàn tay anh che sau gáy cậu, nghiêng đầu hôn xuống. Động tác Lương Huyên không nhanh không chậm, đầu lưỡi cậu bị anh dùng hàm răng nhẹ nhàng ma sát hút cắn, cả người nhũn ra, mũi hừ nhẹ thành tiếng.

Lương Huyên ôm lấy Lý Dật Sơ vào phòng ngủ, lực đạo đôi môi rơi xuống thân thể cậu nhẹ như lông chim, dịu dàng đến cực hạng. Lý Dật Sơ ưỡn người liên tục trong loại đụng chạm nhẹ nhàng chẳng khác nào làn gió này. Lương Huyên tiến vào hay di chuyển đều chậm rãi mềm mại, phảng phất như Lý Dật Sơ là một người bằng giấy không chịu nổi chút mạnh bạo nào. Trận tình sự này êm ái đến tận xương, Lý Dật Sơ chưa bao giờ trải qua cảm giác cả xương cốt cũng muốn hóa thành nước như thế, trong làn sóng nước dập dờn ấy cơ thể cậu từ trong ra ngoài đều hiện rõ không chút sơ hở trong ánh mắt, dưới đôi môi Lương Huyên. Lý Dật Sơ nhỏ giọng rên rỉ, âm thanh nhiễm đầy sung sướng và si mê. Khi đôi môi Lương Huyên hôn đến tai cậu, hạ thân anh trong người cậu lại thúc mạnh lần nữa, môi dán vào tai cậu thì thầm một câu, “Anh yêu em.”

Lý Dật Sơ mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy ba chữ kia như một tấm lưới chằn chịt, vây lấy cậu từ lòng bàn chân đến tận từng cọng tóc.

Hai người nghỉ rất nhiều ngày mới bắt đầu đi làm, tổng giám đốc có hơi ngầm chỉ trích nên bọn họ đành phải tăng ca làm bù lại.

Lâu rồi Lương Huyên không đến nhà hàng lẩu, đến nơi mới phát hiện thiết bị điện sau bếp đều được thay đổi, hỏi ra thì được biết là do Lý Dật Sơ bỏ tiền. Anh liền gửi tin nhắn cho vị quản lý phòng kế hoạch buổi tối còn phải đi tiếp rượu kia, “Thiết bị điện trong nhà hàng lẩu là của hồi môn của em?”

Lý Dật Sơ uống với mấy người phòng kế hoạch đến đỏ cả mặt, nhìn thấy tin nhắn trên di động liền đặt ly rượu xuống trả lời, “Sính lễ!!”

Lương Huyên rất biết nghe lời, “Ông xã nói đúng.”

Lộ Tân ngăn thằng nhóc đang muốn đến mời rượu, “Đừng bắt quản lý của chúng ta uống nữa, cậu xem mới năm giây mà mặt cậu ta đã đỏ đến mức nào rồi?!”

Lý Dật Sơ đoạt lấy ly rượu, “Uống!”

Bộ dáng hào khí kiền vân này dọa Lộ Tân giật mình, kéo lấy bàn tay vui mừng xòe ra của Lý Dật Sơ, “Làm gì đây hả?”

Hào khí kiền vân – 豪气干云: Từ này miêu tả khí phách to lớn, lớn tới nỗi chạm đến mây.

Lý Dật Sơ cười đến đắc ý cả mặt, “Cưới được bà xã, vui vẻ!”

Lộ Tân, “…”

Tiệc rượu giải tán, Lý Dật Sơ nghiêng trái ngã phải bước ra ngoài, Lộ Tân không cần nhìn cũng biết nhất định Lương Huyên đang chờ cậu bên ngoài quán rượu.

Lương Huyên vừa nhìn thấy bóng dáng Lý Dật Sơ liền bước tới vài bước đỡ lấy cậu, sau đó nói với Lộ Tân, “Cuối tuần này có thời gian không?”

Lộ Tân, “Làm chi?”

Lương Huyên, “Trước đây cậu gạt tôi, tôi phải tính với cậu một trận.”

Lộ Tân vội vã giơ tay thề, “Đó là do Lý Dật Sơ bảo, không thể trách tôi!”

Lương Huyên nở nụ cười, “Đùa thôi. Chỉ là muốn mời cậu và bạn gái bữa cơm, cảm ơn hai người đã chăm sóc Dật Sơ mấy năm qua.”

Lộ Tân trêu ghẹo, “Sao không mời sớm hơn một chút hả?”

Lương Huyên ôm lấy thân thể đang tựa vào người mình, nụ cười giống Lý Dật Sơ như đúc, “Còn không phải là vì mấy hôm trước mới gả tới sao.”

Lộ Tân, “…”

Hắn bị hai người này làm cho buồn nôn muốn chết rồi.

Lương Huyên phất tay với hắn một cái, “Nói xong rồi. Hẹn gặp lại.”

Sau đó ôm lấy Lý Dật Sơ đi ra ngoài, cậu lập tức như người không xương mà dựa vào cổ anh.

Lộ Tân quả thực chưa từng tận mắt nhìn thấy bộ dạng mất mặt như vậy của Lý Dật Sơ, cái kẻ như hòa thượng xem mọi thứ đều là hư vô, sao lại nhanh chóng buông thả thế này? Có điều trong nháy mắt hai người quẹo qua góc tường kia, ý nghĩ của Lộ Tân đột nhiên lóe lên, đuổi theo sau gọi Lương Huyên, “Lương Huyên, có phải mấy năm trước anh từng đến Hạ Môn không?”

Lương Huyên quay đầu lại, “Phải.”

Cuối cùng Lộ Tân cũng biết được lúc trước Lý Dật Sơ bệnh đến sống dở chết dở trong miệng vẫn luôn nhắc đến cái gì, bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Thì ra hai người đã sớm quen biết nhau.”

Lương Huyên, “Dật Sơ chưa từng kể với cậu sao?”

Lộ Tân lắc đầu, “Bốn, năm năm trước chúng tôi làm việc ở Hạ Môn, có một ngày Lý Dật Sơ ra ngoài làm thêm, nửa chừng lại té xỉu ven đường, sau đó bệnh đến như núi đổ, tôi còn cho rằng cậu ấy hết thuốc chữa rồi. Hà hà, khi đó cậu ấy sốt cao bất tỉnh, trong miệng vẫn luôn gọi tên anh.”

Lương Huyên, “Em ấy làm thêm việc gì?”

Giờ nhớ tới Lộ Tân vẫn còn cảm thấy buồn cười, “Nói ra chắc anh phải bật cười, cậu ấy mặc bộ đồ Pikachu đi loanh quanh khu thắng cảnh.”

Lương Huyên giật mình cúi đầu nhìn Lý Dật Sơ đang nhắm mắt.

Chẳng trách anh lật tung các ảnh lên cũng không tìm được bóng dáng Lý Dật Sơ, thì ra con Pikachu kia chính là cậu.

Vậy thì người bị đưa lên xe cứu thương anh thấy ven đường lúc đó, cũng là Lý Dật Sơ.

Thì ra bọn họ chỉ thiếu chút nữa đã có thể gặp được nhau.

Lộ Tân nhìn vẻ mặt Lương Huyên như đang cực lực đè nén nỗi buồn, hình như mình đã nói ra lời gì đó không nên nói, dò hỏi, “Này… Anh không sao chứ?”

Lương Huyên dán môi lên trán Lý Dật Sơ hôn một cái, khóe miệng miễn cưỡng cong lên thành một tia cười, “Không có gì.”

Lộ Tân nhìn anh quay người tiếp tục bước về phía trước, bóng lưng dang rộng hai tay ôm lấy Lý Dật Sơ chẳng khác nào dãy núi nguy nga bảo vệ hồ nước giữa lòng, yên tĩnh mà kiên định.

Lương Huyên đưa Lý Dật Sơ về nhà, trước tiên rót mật ong tỉnh rượu đút cho cậu.

Lý Dật Sơ ngủ thẳng đến quá nửa đêm mới tỉnh lại, cậu mà uống rượu thì sẽ không ngủ được, thân thể hơi động là Lương Huyên tỉnh ngay, xoa xoa huyệt thái dương giúp cậu rồi hỏi, “Khó chịu à?”

Giọng nói Lý Dật Sơ còn hơi trầm khàn vì mới tỉnh ngủ, “Không khó chịu, chỉ là không buồn ngủ thôi.”

Lương Huyên bật đèn tường mờ nhạt, ôm cậu vào lòng rồi mở điện thoại di động của mình ra đăng nhập QQ, “Nếu đã không buồn ngủ thì xem cái này đi.”

Lý Dật Sơ híp mắt lại nhìn anh ấn vào album của một cô gái, sau đó trượt xuống dưới tìm kiếm, cuối cùng tìm thấy một tấm ảnh ba người chụp chung.

Lý Dật Sơ mở to mắt nhìn anh.

Lương Huyên mỉm cười, “Con Pikachu này là con đẹp nhất anh từng thấy.”

Lý Dật Sơ cười giễu, “Anh biết hết rồi?”

Lương Huyên cọ cằm lên trán cậu, “Cô bé này là con gái giáo sư của anh, lúc đó giáo sư đến Hạ Môn công tác nên nhờ anh đưa con gái tới. Bọn anh chỉ là sư huynh muội thôi.”

Lý Dật Sơ ngượng ngùng, “Loại dấm chua xưa lắc này anh không cần giải thích đâu.”

Lương Huyên đặt di động xuống, ôm cả người cậu vào lòng, “Sau này anh sẽ không để em phải đổ bệnh vì anh nữa.”

Lý Dật Sơ nép vào lòng anh cười. Cậu biết chỉ cần là lời Lương Huyên mở miệng nói ra, nhất định anh sẽ thực hiện được. Cậu đã từng sợ Lương Huyên biết được chuyện quá khứ, sợ hơn nữa là sau khi biết anh sẽ đưa ra lựa chọn, có lẽ vì xa cách đã lâu nên cậu đã quên mất, Lương Huyên chưa bao giờ đẩy cậu về phía đối diện một thân một mình.

“Anh nhìn thấy bức ảnh trong điện thoại em mới bắt đầu nghi ngờ à?”

Ngón tay Lương Huyên quấn lấy vài cọng tóc ngắn mềm mại sau tai Lý Dật Sơ, “Thực ra thì không phải, chỉ là trước đó dù trong lòng đôi khi có cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng vẫn chưa từng ngẫm nghĩ kỹ.”

Lý Dật Sơ cười, “Xem ra trình độ của em còn chưa đủ.”

Lương Huyên hừ một tiếng, “Không phải trình độ của em có vấn đề, mà là anh quá tin em. Anh làm sao cũng không ngờ được em lại bày ra một lời nói dối lớn như vậy lừa gạt anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi